Edit+beta: Pomato.
Sau khi về đến nhà, Tiểu Nam Sơ đã ngủ trưa dậy, đang chơi với sói đen.
Hình tượng độc đoán dũng mãnh trước kia của sói đen bị xóa sạch, hiện tại chỉ là con chó đen một thân đen tuyền, từ đầu tới đuôi bị dán đầy hình dán hoạt hình.
Có thể thấy nó đã không còn gì quyến luyến thế gian này nữa.
Nam Giác nhìn ra sự nhân sinh không còn gì luyến tiếc trên mặt nó.
Nam Giác hỏi: "... Bảo bối, con đang làm gì vậy?"
Tiểu Nam Sơ ngồi trên sàn nhà, quay người nhìn về phía Nam Giác - bé con cũng không khác là bao, trên mặt trên tay đều là hình dán lung tung xộn xộn.
Vừa thấy Nam Giác về, khuôn mặt nhỏ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Bò dậy khỏi mặt đất, chạy ra đón Nam Giác: "... Ba ba ba ba!"
Hai má nhỏ đung đưa, càng nhìn càng giống thạch rau câu, hai mắt đen nhánh sáng ngời tràn ngập hình ảnh Nam Giác, chạy không do dự.
Nam Giác vừa nhìn tim liền tan chảy, ngồi xuống ôm lấy bé.
Bé cưng ôm lấy cổ ba, vùi mặt vào trong, giọng sữa nũng nịu: "... Ba ơi, Sơ Sơ rất nhớ ba."
"Ba mới đi một lúc thôi mà."
"Con nhớ ba!" Bé con dụi dụi trong lòng Nam Giác, "Sơ Sơ nhớ ba!"
Giọng điệu Nam Giác dịu xuống, bé con ngoan ngoãn sao lại yêu như này.
"Ba cũng nhớ Sơ Sơ nên về này."
Tiểu hồ ly bảo bảo hài lòng nhảy vào vòng tay Nam Giác: "... Con muốn chơi, với ba!"
"Được rồi, ba chơi cùng Sơ Sơ."
Sói đen nhìn cảnh hai ba con dính với nhau, trợn mắt lên, bước đến gần Nam Giác, điên cuồng rũ người.
(Pomato)
Nam Giác buông nhóc con ra, giúp sói đen gỡ hết hình dán trên người ra: "Bé cưng, lần sau không được dán lên người Đa Đa nữa, ba sẽ mua sách cho Sơ Sơ, Sơ Sơ có thể dán lên đó."
Tiểu Nam Sơ chớp chớp mắt, lựa chọn nói bậy: "... Ơ, là Đa Đa nói, muốn dán lên người."
Sói đen vội vàng nhìn Nam Giác: Con của ngài nói bậy, tôi không có. jpg
Nam Giác nhịn cười: "... À, Đa Đa nói với con à, nó nói với con như nào?"
"... Nó, nó chỉ nói, nói rất muốn hình dán."
"Nhưng hình như Đa Đa không biết nói tiếng người mà, con khẳng định là Đa Đa nói vậy sao?
"... Có thể, là do Sơ Sơ, nghe lầm."
Nam Giác nhìn bé đáng yêu, không muốn tin rằng bé là ngọc trai nhỏ mà thụ tinh đã nói.
Nhưng cũng nên xác định một chút.
Nam Giác đột nhiên gọi bé: "... Ngọc trai nhỏ?"
Muốn xem liệu bé con có phản ứng với ba chữ này không.
Nhưng Tiểu Nam Sơ đã sớm quên chuyện này.
Trí nhớ của trẻ con tựa như cá vàng, hôm qua ăn gì còn chẳng nhớ nổi chứ đừng nói là chuyện này.
Tiểu Nam Sơ ngơ ngác ngẩng đầu: "... Dạ?"
Phản ứng lúc này vô cùng chân thật, bé con không đơ người hoặc kinh ngạc mà chỉ ngơ ngác.
"Không có gì, ba chỉ cảm thấy Sơ Sơ đáng yêu như viên ngọc trai nhỏ."
Có lẽ là không phải, Nam Giác nghĩ thầm, bé con không có phản ứng gì với ba chữ này cả.
Buổi tối, Nam Giác nói những chuyện đã xảy ra hôm nay với Bùi Thừa Duẫn.
Từ trên người Đoạn Diệc Tri có chú thuật đến ngọc trai nhỏ khả nghi, Bùi Thừa Duẫn phản ứng như anh, đầu tiên cảm thấy kỳ lạ vì có chú thuật xuất hiện ở đây, sau đó cảm thấy miêu tả ngọc trai nhỏ cực giống bé cưng nhà bọn họ.
"Gần nửa năm qua không có người mới nào dọn đến, cũng không có đứa trẻ nào chào đời cả, chỉ có Sơ Sơ là gương mặt mới."
"Liệu có phải trẻ con bên ngoài chạy vào không?"
"Cũng có khả năng, nhưng với trình độ bảo vệ nơi đây, tỷ lệ trẻ con có thể chạy vào là không cao." Nam Giác thở dài, "Tiếc là chỗ đó hẻo lánh không có camera giám sát, nếu không đã rõ rồi."
Bùi Thừa Duẫn nghĩ kỹ một hồi rồi nói: "Anh cảm thấy không thể nào là Sơ Sơ được, em nghĩ xem, nếu là thằng bé thật, hai chúng ta chẳng lẽ lại không có khả năng phát hiện ra sao?"
"Cái này mà cũng không phát hiện ra, chúng ta còn mặt mũi làm thần tiên không chứ."
"Anh không cảm thấy chỗ nào kỳ lạ sao, buổi chiều em cũng thử thăm dò, cảm giác không phải, nhưng cứ có chỗ không đúng lắm."
Bùi Thừa Duẫn nói: "Để anh thử xem."
Nam Giác hỏi: "Anh thử như nào?"
Bùi Thừa Duẫn đi vào phòng ngủ, nhóc con đã ngủ, lăn lộn khắp giường.
Bùi Thừa Duẫn cẩn thận leo lên giường, nhích đến gần Tiểu Nam Sơ, cúi người, nói nhỏ vào tai bé: "Bé cưng..."
Tiểu Nam Sơ đang ngủ nhưng cơ thể vẫn phản ứng với âm thanh bên ngoài, bé cử động, đưa tay gãi gãi mặt, nói mớ không rõ: "... Ừm, ạ."
Bùi Thừa Duẫn cảm thấy có thể thực hiện, nói tiếp: "Tiểu hồ ly bảo bảo, là con sao..."
Nam Giác đứng cạnh giường, nhìn hắn với ánh mắt ngờ nghệch.
Bùi Thừa Duẫn vẫn cảm thấy đây là một cách hay, nhưng lúc hắn định lặp lại lần nữa, Tiểu Nam Sơ xoay người, cánh tay vung vẩy loạn xạ, tát Bùi Thừa Duẫn một cái.
Bộp một tiếng, sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục cực mạnh.
Tựa như đang chế giễu Bùi Thừa Duẫn ngây thơ.
Nam Giác bật cười: "Phì."
Bùi Thừa Duẫn ôm mặt xuống giường, vật nhỏ này đúng là đồ bất hiếu.
Nam Giác nhẹ giọng hỏi: "... Đây chính là biện pháp mà anh nghĩ?"
"Anh đùa em thôi." Bùi Thừa Duẫn gằn giọng nói, "Sao anh lại không có cách nào được."
"Ồ? Là cách gì?"
"Rất đơn giản, em dẫn thằng bé đi gặp thụ tinh, chẳng phải là biết ngay à?"
Tác giả có lời muốn nói: «Tiểu trân châu và hai ba ba vô dụng của bé»
Cảm ơn bạn @Tyn đã đề cử cho mình.