Chương 12

Edit+beta: Pomato.

Tiểu Nam Sơ cứ thế chạy thẳng, nhanh chóng lạc khỏi bảo mẫu.

Bé con lần theo mùi của tiểu thanh long chạy vào trong một cửa hàng đồ ngọt.

Cửa hàng đồ ngọt này là lựa chọn hàng đầu mà người lớn dẫn trẻ con tới, vào cửa có không gian vui chơi thiếu nhi rộng lớn.

Rất nhiều bé con chơi ở bên ngoài, một vài người lớn ở bên trong đang uống trà chiều.

Tiểu Nam Sơ lần đầu tiên tới đây, một lúc xuất hiện quá nhiều người, mùi hương hỗn tạp, ngửi không ra mùi của tiểu thanh long.

Tiểu hồ ly bảo bảo cảm thấy hôm nay mình lại không gặp may.

Trên vòng chân rõ ràng có linh lực nhưng bé không thể hấp thụ được.

Vất vả lắm mới thấy tung tích của tiểu thanh long thì lại mất nửa chừng.

Nhóc con chạy thở hồng hộc, lúc chạy còn leng ca leng keng, đúng là mệt chết.

Nhưng đây là nơi gần nhất với tiểu thanh long, Tiểu Nam Sơ không muốn bỏ qua cơ hội này, đi sang chỗ các bạn nhỏ đang chơi.

Có lẽ tiểu thanh long đang lẫn trong đó, đến gần chút rồi ngửi thử, nói không chừng có thể bắt được cậu ta.

Thấy các bạn nhỏ đều quen biết nhau, đám thì tụ cùng một chỗ ngồi nghịch cát, đám đang nói chuyện trên trời dưới đất.

"... Rõ ràng vừa rồi tớ thấy Đoạn Diệc Tri đi vào, lạ quá, giờ lại không thấy."

"Nhưng tớ không muốn chơi với cậu ta, cậu ta thật hung dữ."

"Đúng rồi! Lần trước tớ chỉ nhìn cậu ta một cái mà cậu ta lại lườm tớ, thật đáng sợ!"

"Nhưng mà mẹ tớ nói, nhà cậu ta có thể tham gia tiệc rượu của Bùi gia, thật lợi hại."

"Tiệc rượu là cái gì?"

"... Ơ, tớ cũng không biết, nhưng mẹ nói, người có thể tham gia không nhiều, nhà tớ còn không được, vậy thì cậu ta chắc chắn rất lợi hại!"

Một cậu bé cũng gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ: "Nhà tôi cũng có thể tham gia tiệc rượu của Bùi gia, quần áo mới của tôi đều đã được chuẩn bị kỹ càng."

Khiến mấy đứa trẻ khác khao khát thèm thuồng.

"Oa, thật sao?"

"Tưởng Hướng Tiệp, nhà cậu cũng thật lợi hại."

Cậu nhóc tên Tưởng Hướng Tiệp cực kỳ đắc ý: "Đó là đương nhiên, ba mẹ của tôi đều rất lợi hại, còn lợi hại hơn ba mẹ của Đoạn Diệc Tri nhiều."

"Vậy tiệc rượu là cái gì?"

Những đứa trẻ đều chỉ bốn năm tuổi, nói chuyện còn ngây thơ nhiều cái chưa hiểu.

Cho nên không biết "Tiệc rượu" là gì, chỉ muốn trở thành trung tâm của đám trẻ.

Tưởng Hướng Tiệp cũng không trả lời được: "... Ơ, tóm lại là thứ rất lợi hại, ba mẹ của tôi nói vậy!"

"Dì của tớ nói, Bùi gia có ảnh đế, vậy cậu đến đó, có thể gặp được chú ấy sao?"

Tưởng Hướng Tiệp khoe khoang khoác lác: "Đương nhiên có thể gặp được chú ấy."

"Oa! Cậu thật thật là lợi hại!"

Thật ra cậu nhóc chẳng biết cái gì nhưng nghe những đứa trẻ khác ca ngợi ao ước, vô cùng đắc ý kiêu ngạo.

Tiểu Nam Sơ đúng lúc lại gần bọn họ.

Bé không biết các bạn nhỏ này đang nói gì, chỉ muốn tìm tiểu thanh long thôi.

Nhưng khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa xa lạ của bé rất nhanh chóng khiến những đứa trẻ chú ý.

Tưởng Hướng Tiệp còn chưa nói khoác xong đã thấy ánh mắt của đám bạn nhỏ bị Tiểu Nam Sơ thu hút, cũng quay đầu nhìn bé.

Cậu nhóc tưởng Tiểu Nam Sơ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ nên muốn chơi cùng.

Sau khi dò xét cả người từ trên xuống dưới, Tưởng Hướng Tiệp đầu tiên hỏi bé: "... Cậu là ai? Sao trước giờ chưa từng thấy cậu?"

Tiểu Nam Sơ mở to mắt nhìn: "... Tớ?"

"Đúng vậy, cậu là ai, muốn chơi cùng chúng tôi sao?"

"... A?"

Bé không rảnh chơi cùng đám trẻ loài người, bé còn chưa tìm ra tiểu thanh long kia đâu.