Chương 115

Edit+beta: Pomato

Đoạn Diệc Tri ngủ một giấc thật dài, mãi đến tận trưa mới tỉnh dậy.

Có lẽ đây là giấc ngủ sâu nhất và dài nhất của cậu, thậm chí còn chẳng mơ gì cả, cơ thể chỉ tập trung cố gắng chữa lành sự mệt mỏi và mất khống chế.

Lúc tỉnh lại, Đoạn Diệc Tri đã khỏe hơn rất nhiều, cơ thể không còn mệt mỏi nữa, ký ức tối qua mới khôi phục lại cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Quan trọng là, cậu có thể tự do thay đổi hình dạng, sẽ không còn dễ bị lộ diện mạo nữa.

Duy chỉ có khuyết điểm là cậu vẫn không thể cảm nhận được linh lực trên người mình.

Nhưng so với sự hoảng loạn và hỗn loạn tối qua, hiện tại Đoạn Diệc Tri đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm như thường ngày, nhanh chóng đưa ra những phân tích và giả thiết.

Cậu vốn tưởng bản thân mất khả năng cảm nhận linh lực, nhưng hiện tại lại phát hiện ra cậu chỉ không cảm nhận được linh lực trên người mình, còn những linh lực khác xung quanh vẫn có thể cảm nhận được.

Lý do là bởi cậu phát hiện ra một luồng linh lực mỏng trên chiếc vòng tay mình đang đeo.

Bỏ qua việc tại sao chiếc vòng tay này lại có linh lực, ít nhất đã chứng minh được rằng cậu có thể cảm nhận được linh lực.

Có điều linh lực của cậu dường như đang ẩn hình, ngay cả bản thân cậu cũng không thể cảm nhận được.

Chẳng lẽ cú va chạm kia lại nghiêm trọng và tàn khốc đến nỗi cơ thể cậu xuất hiện cả di chứng?

Đoạn Diệc Tri im lặng suy nghĩ, cũng không phải không có khả năng, đã đâm cậu xuống cả nhân gian, lại còn đâm thành trạng thái như hiện tại thì có thêm cái này cũng là bình thường.

Nhưng dù linh lực của cậu hoàn toàn ẩn đi, không ai cảm nhận được thì cũng chỉ an toàn hơn một chút so với suy đoán tối qua.

Vì không cảm nhận được nên bản thân cậu cũng không thể biết linh lực có khôi phục thật không, hoặc bị tiêu hao nhiều hay ít.

Tình huống này vẫn rất hó giải quyết.

Đoạn Diệc Tri ngồi trên giường, sắp xếp lại tình huống của mình: Không thể cảm nhận được linh lực, cũng không biết tình hình khôi phục ra sao. Trên người còn mang theo lời nguyền.

Trước khi khôi phục ký ức, Đoạn Diệc Tri cũng giống như người bình thường khác, cho rằng đây là bệnh không thể nào chữa được.

Nhưng hiện tại cậu đã hiểu, đây là lời nguyền, chỉ có người đặt lời nguyền mới có thể giải.

Nghi phạm lớn nhất là con hồ ly nhỏ không nhìn đường đã đυ.ng trúng cậu kia.

Vì thời gian cậu làm rồng rất ngắn, lại thường ở dưới biển sâu nên căn bản không kết thù với ai.

Kẻ duy nhất từng có xung đột là con hồ ly kia.

Lúc trước nằm mơ, Đoạn Diệc Tri vốn đã không thích con hồ ly nhỏ này, bây giờ khôi phục lại ký ức lại càng không thích, thậm chí còn chán ghét.

Không biết con hồ ly nhỏ này hiện đang ở đâu, nếu Đoạn Diệc Tri mà túm được, chắc chắn cậu sẽ lột da nó.

Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Đoạn Diệc Tri cũng tìm ra được việc tiếp theo mình nên làm.

Cậu phải quay lại Tiên Sơn, cậu muốn tìm lại con hồ ly nhỏ kia, bắt nó phải gỡ bỏ lời nguyền trên người mình.

Nhưng đến đó kiểu gì?

Với tình hình hiện tại của cậu, muốn đi một mình thực sự rất khó khăn.

Đoạn Diệc Tri không nghĩ ra được cách nào, ngồi trên giường một hồi lâu, mãi đến khi Nam Giác ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Tri, cháu dậy chưa?”

Đoạn Diệc Tri lúc này mới hoàn hồn, xuống giường đi mở cửa: “Cháu dậy rồi thưa chú Nam.”

Có lẽ do Đoạn Diệc Tri tưởng tượng, mặc dù không cảm nhận được một chút linh lực nào nhưng cơ thể lại khỏe hơn trước rất nhiều, mỗi bước đi cũng trở nên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn.

Đoạn Diệc Tri nói: “Xin lỗi chú Nam, cháu dậy muộn quá.”

Nam Giác nhìn đôi mắt tỉnh táo của cậu, không hề có vẻ gì mới ngủ dậy, cho rằng cậu trốn một mình trong phòng để buồn nên cũng không nói gì thêm: “Đến giờ ăn trưa rồi, cháu có đói không? Cháu ăn cơm đi đã, hồi nãy ba cháu gọi tới nói chiều nay sẽ tới đón cháu về.”

Đoạn Diệc Tri ngẩn người trả lời: “… Vâng, vâng ạ.”

Xém thì quên mất bản thân còn có một cặp cha mẹ loài người đang náo loạn đòi ly hôn.

Không thể thay đổi tâm trạng nhanh đến vậy được, vì thế Đoạn Diệc Tri cố gắng biểu hiện như thường ngày, nhưng lúc ăn cơm vẫn thất thần, tự hỏi bản thân hiện tại nên làm gì tiếp theo.

Chỉ trong một buổi đêm ngắn ngủi, tâm lý cậu đã thay đổi rất nhiều, nhìn trưởng thành hơn hẳn.

Bùi Thừa Duẫn thấy cậu có vẻ không muốn ăn gì, chỉ ăn cơm mà không ăn thức ăn.

Hắn thở dài, an ủi Đoạn Diệc Tri: “Tiểu Tri à, nếu cháu cảm thấy trong lòng không thoải mái, cần tìm người tâm sự thì có thể nói với chú.”

Đoạn Diệc Tri: ?

Cậu sốc lại tinh thần, vội nói: “Cháu không sao ạ, chú không cần phải lo lắng đâu.”

“Cháu không được cậy mạnh.” Bùi Thừa Duẫn nhìn cậu với ánh mắt chân thành, “Chú với chú Nam đều xem cháu như con ruột trong nhà, nếu được, chú còn muốn nhận cháu làm con nuôi ấy chứ.”

Đoạn Diệc Tri: ???

Cái gì vậy? Sao Bùi Thừa Duẫn lại nói như vậy?

Đầu óc Đoạn Diệc Tri quay vòng một hồi, cuối cùng mới hiểu, có lẽ chú Bùi hiểu nhầm cậu đau buồn vì chuyện ba mẹ ly hôn.

Đêm qua cậu lo lắng tình hình cơ thể nên không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lại, chẳng trách tối qua Bùi Thừa Duẫn bắt đầu trở nên kỳ lạ, hóa ra là vì cái này.

Đoạn Diệc Tri không thể nói rõ lý do thật sự, chỉ có thể mặc theo cách Bùi Thừa Duẫn hiểu, nói: “… Vâng, cháu cảm ơn chú Bùi, chú Nam đã ở bên cháu.”