Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Tắc Cưng Chiều Tiểu Hồ Ly

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + beta: Dưa

Cảm giác mê man bất an cũng biến mất, tất cả sự hoang mang lo sợ cuối cùng cũng tìm ra lối thoát.

Chẳng trách luôn mơ thấy những giấc mơ giống nhau, chẳng trách lúc mơ thấy biển sâu lại khiến cậu có cảm giác an toàn bình yên, bởi vì tất cả những mộng cảnh ấy đều là những chuyện cậu từng trải qua.

Trước kia cậu là một con thanh long sống dưới đáy biển, vô tình rơi xuống nhân gian, ký ức tiêu tán, trở thành dáng vẻ con người.

Ở nhân gian nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng không phục lại ký ức, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ thật của mình, cuối cùng cũng không cần phải thấy khó hiểu trước những chuyện này nữa.

Ký ức ùa về tưởng như đã trải qua một quãng thời gian thật dài, nhưng thực tế chỉ chưa đến một tiếng, Đoạn Diệc Tri tự tỉnh lại.

Đầu rất đau, cơ thể cũng phản ứng chậm chạp, cậu nằm rạp dưới đất nghỉ một hồi mới dần tỉnh táo lại.

Đoạn Diệc Tri cố gắng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân vẫn duy trì trạng thái hình rồng.

Nguyên hình của cậu là một con rồng non nhỏ, không to bằng chiếc giường.

Một lượng lớn ký ức ùa về chật kín trong đầu cậu, cơ thể không chịu nổi, sau vài lần thử Đoạn Diệc Tri mới biến trở lại dảng vẻ con người, nhưng cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Cậu cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, kéo thân thể nặng nề đến trước gương trong phòng tắm, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của mình.

Vảy bạc trên người lấp lánh, sừng rồng trên trán vẫn còn, đuôi sau lưng không thu lại được, thậm chí còn không khống chế nổi lắc lư qua lại.

Đoạn Diệc Tri đưa tay sờ sừng rồng của mình, phát hiện sừng bên phải thiếu mất một khúc, cậu vỗ vỗ đầu, không nhớ ra bị mất tự lúc nào.

Sau đó thuận tay sờ xuống vết sẹo ở chân mày... chẳng lẽ do sừng rồng bị thiếu mất một khúc nên dáng vẻ con người của cậu mới thành ra như này?

Tiếc là đầu quá đau, nhiều thứ cứ mơ mơ hồ hồ không rõ.

Cảnh rõ nhất cũng là cảnh từng xuất hiện trong mơ nhiều nhất, là lúc cậu và tiểu tiên hồ kia va vào nhau.

Cũng vì cú va chạm chết người đó đã đυ.ng nát tất cả ký ức của cậu, khiến cậu rơi xuống nhân gian, trở thành dáng vẻ bây giờ.

Làm người bình thường sáu năm, bỗng dưng thân phận thay đổi, ngay cả Đoạn Diệc Tri cũng cần thời gian thích ứng.

Cậu đứng trước gương một hồi lâu, cứ thế ngơ ngác nhìn, quãng thời gian vài năm dài đằng đẵng này cứ như một giấc mộng, vậy sau này cậu là cái gì?

Vẫn là con người sao? Vậy là vẫn được ở lại đây sao?

Nếu cậu cũng giống Tiểu Nam Sơ, bị mất ký ức ở nhân gian, vậy thì mục tiêu đã được xác định rõ là quay lại nơi mà mình thuộc về.

Nhưng mỗi ngày ở nhân gian đều là một ngày Đoạn Diệc Tri thật sự đã trải qua khiến cậu không thể giữ vững suy nghĩ đó, nhưng cũng chẳng thể bỏ mặc không quan tâm được.

Cậu có thể nói sự thật với ba mẹ không? Liệu bọn họ có chấp nhận nổi không?

Đoạn Diệc Tri nghĩ đến Tiểu Nam Sơ.

Cậu có thể giấu diếm bất cứ ai, duy chỉ không muốn giấu diếm Tiểu Nam Sơ.

Nhưng Tiểu Nam Sơ sẽ chấp nhận nổi sao? Liệu có sợ mình không?

Sau khi đứng im một hồi lâu, Đoạn Diệc Tri lại phát hiện ra một chuyện quan trọng khác... cậu không cảm nhận được bất kỳ chút linh lực nào cả.

Theo lý mà nói, nếu có thể hóa ra nguyên hình, ít nhất cậu cũng phải khôi phục được ba phần linh lực.

Nhưng Đoạn Diệc Tri lại không cảm nhận được chút linh lực nào từ bản thân.

Vừa không biết còn bao nhiêu linh lực, cũng không biết liệu mình có để lộ linh lực ra bên ngoài hay không.

Tựa như cậu hoàn toàn mất đi khả năng này, bây giờ dù có thần tiên yêu quái khác đến gần cậu cũng chẳng thể đoán ra đối phương là gì.

Đối với rồng non, đây chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nếu những người khác cũng không cảm nhận được linh lực của cậu thì không sao.

Nhưng ví dụ người khác có thể cảm nhận được, mà cậu lại không cảm nhận được, nếu gặp phải yêu quái chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đoạn Diệc Tri hoảng hốt.

Cậu không thể xác định được xung quanh không có nguy hiểm, nhỡ may có thật, cậu vừa mới khôi phục được ký ức đã khó giữ nổi cái mạng nhỏ này.

Đoạn Diệc Tri vội thử khôi phục lại hình dáng con người lần nữa, sau vài lần thử, cuối cùng đuôi và sừng rồng cũng thu vào, nhưng vảy trên người làm thế nào cũng không biến mất được.

Chỉ có thế nhưng lại khiến Đoạn Diệc Tri mệt chết, đầu lại bắt đầu đau.

Cậu cố gắng kéo thân thể mệt mỏi của mình, nhặt bộ quần áo bị rách mình vừa ném đi, tìm một bộ quần áo mới mặc vào.

Cũng may lúc rời nhà bỏ trốn cậu có mang theo sau lưng một chiếc cặp sách nhỏ, nếu không cậu cũng chẳng biết phải giải thích sao với các chú về quần áo bị rách.

Sau khi thay quần áo xong, Đoạn Diệc Tri không cử động nổi nữa, sức lực như bị rút cạn, cậu ngã rạp xuống giường, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này có người gõ cửa, là Nam Giác: “Tiểu Tri... cháu ngủ chưa? Có muốn ra ăn khuya không?”

Giọng nói Nam Giác đánh thức Đoạn Diệc Tri đang mơ màng, khiến cậu chợt tỉnh lại.

Đoạn Diệc Tri định trả lời không ăn, nhưng lại không mở nổi miệng, không thốt ra được câu nào, đầu nghiêng sang một bên, cứ thế ngủ say như chết.

Nam Giác bên ngoài không thấy tiếng trả lời, lặng lẽ mở cửa ra nhìn.

Đoạn Diệc Tri ngủ ở trên giường, dưới đất hơi lộn xộn... anh nghĩ do bị Bùi Thừa Duẫn làm, hoàn toàn không cho rằng do sau khi Đoạn Diệc Tri phát tiết một hồi rồi mệt mỏi ngủ mất.

Bởi vậy Nam Giác không vào trong thu dọn đồ đạc, sau khi tắt đèn đóng cửa thì ra ngoài.

Bùi Thừa Duẫn và Tiểu Nam Sơ ở phía sau Nam Giác nhìn, nhưng không thấy khung cảnh bên trong căn phòng.

Bùi Thừa Duẫn hỏi: “Bên trong thế nào?”

Nam Giác: “Hầy, chắc là mới khóc xong, đồ đạc bên trong rất lộn xộn, giờ ngủ rồi.”

Bùi Thừa Doãn suy nghĩ gì đó: “Vậy cứ để thằng bé ở một mình đi, dù có giả vờ ngủ thì chúng ta cũng không nên làm phiền thằng bé.”

Tác giả có lời muốn nói: Cái nhà này ai cũng có trí tưởng tượng phong phú đến lạ kỳ.
« Chương TrướcChương Tiếp »