Chương 113

Edit + beta: Dưa.

Tiểu Nam Sơ nói muốn ngủ chung với Đoạn Diệc Tri, chủ yếu do bé nghĩ Đoạn Diệc Tri cần người kề cạnh.

Mặc dù bé thích ngủ chung với ba hơn, nhưng ngủ cùng Đoạn Diệc Tri cũng tốt, ngủ thêm đêm nữa cũng được.

Nhưng trước tình hình nguy cấp như này, Đoạn Diệc Tri chắc chắn sẽ không đồng ý.

Hiện tại cậu chỉ muốn về nhà, tìm một chỗ không ai thấy để trốn.

Cậu tạm thời không trả lời câu hỏi của Tiểu Nam Sơ mà hỏi Bùi Thừa Duẫn trước: “Chú Bùi... ba cháu có gọi điện thoại cho chú không? Hồi sáng ba nói tối nay sẽ đến đón cháu về.”

Mặc dù không muốn về với Đoạn Gia Lương lắm, nhưng hiện tại chỉ có nhà là nơi an toàn nhất, cậu buộc phải về.

Bùi Thừa Duẫn thấy cậu chủ động hỏi, tim đập lộp bộp vài tiếng... dù sao cũng chỉ là trẻ con, tuy không nói gì nhưng chắc chắn cả ngày hôm nay đều đang ngóng trông tin tức của Đoạn Gia Lương.

Vậy thì càng không thể nói ra sự thật được, hắn không muốn khiến Đoạn Diệc Tri thêm lo lắng.

Lúc này buộc phải viện cớ, Bùi Thừa Duẫn thuận mồm bịa đại một lý do.

Sợ Đoạn Diệc Tri không tin còn nửa đùa nửa thật, nghe có vẻ rất đáng tin: “Chú cũng đang định nói với cháu chuyện này.”

“Dạ? Ba cháu sao rồi?”

“Là như này, ba cháu đang ở chỗ mẹ cháu.”

Bùi Thừa Duẫn nói đến nỗi bản thân cũng sắp tin luôn: “Vì chuyện này đã ầm ĩ đến tai ông bà nội cháu, còn cả ông bà ngoại cháu nữa, họ đều biết cả... Ba cháu bảo bây giờ người lớn hai bên đều đang rất hỗn loạn, tối nay không về được nên cứ để cháu ở lại nhà các chú thêm một tối.”

Tất nhiên Đoạn Diệc Tri cũng hiểu rõ tính cách người thân trong gia đình mình như nào.

Nghe thấy những câu này, tâm trạng lại càng thêm lo lắng và buồn bã.

Tối nay vẫn phải ở lại đây sao? Vậy chắc chắn cậu sẽ không ngủ cùng với Tiểu Nam Sơ được, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải ngủ một mình.

Bùi Thừa Duẫn thấy cậu buồn bã im lặng đành mở miệng an ủi: “Cháu cũng đừng quá lo lắng, người lớn ấy mà, thỉnh thoảng lại có lúc khó hiểu như vậy.”

Đoạn Diệc Tri hỏi: “Họ không đồng ý cho ba mẹ ly hôn ạ?”

Bùi Thừa Duẫn dù biết cũng sẽ không nói, bởi nói nhiều sẽ dễ lộ ra sơ hở, chỉ trả lời: “Cái này thì chú cũng không rõ, ba cháu nói qua điện thoại khá vội, mà mấy chuyện này chú cũng ngại hỏi.”

Nói rất hợp lý, đến nỗi không chỉ Đoạn Diệc Tri mà bản thân Bùi Thừa Duẫn cũng tin luôn.

Đoạn Diệc Tri đứng dậy, nếu đã không về được, tốt nhất cũng không nên ở gần họ.

Cậu nói: “... Chú ơi, vậy cháu về phòng trước nhé, tối qua cháu ngủ không ngon nwn tối nay muốn ngủ sớm chút.”

“Được rồi, vậy cháu đi ngủ đi.”

Tiểu Nam Sơ bị bơ từ đầu đến cuối tức giận, lập tức nhảy ra để chứng minh sự tồn tại, cố bám theo Đoạn Diệc Tri vào trong: “Anh Tiểu Tri! Sơ Sơ sang với anh!”

Lần này không cần Đoạn Diệc Tri từ chối, Bùi Thừa Duẫn đã ôm lấy hồ ly nhỏ, nói: “Sơ Sơ ở cùng ba một lát nhé, đừng phiền anh, để anh nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nhỡ may Đoạn Diệc Tri muốn về phòng khóc một mình thì sao?

Dù sao cũng nên cho cậu bé không gian riêng tư.

Đoạn Diệc Tri không biết Bùi Thừa Duẫn lại tưởng tượng ra đến mức ấy, nhưng việc Bùi Thừa Duẫn làm rất có lợi cho cậu nên cứ thế đồng ý.

Cậu nhìn Bùi Thừa Duẫn rồi cảm ơn: “Cảm ơn chú Bùi, vậy cháu vào phòng đây.”

Bùi Thừa Duẫn cũng nhìn cậu một hồi nhưng không nói gì, cứ như đi guốc trong bụng Đoạn Diệc Tri: “Ừm, cháu vào đi.”

Đoạn Diệc Tri lập tức quay vào phòng với tốc độ nhanh nhất.

Cậu không biết cơ thể đã biến thành bộ dạng gì, nhưng chắn chắn là phải trốn đi.

Bùi Thừa Duẫn ôm Tiểu Nam Sơ đứng tại chỗ, sau khi nhìn Đoạn Diệc Tri chạy vào phòng, thở dài một tiếng.

Tiểu Nam Sơ khó hiểu hỏi : “Ba ơi... tại sao không cho, Sơ Sơ ở cùng anh?”

Bùi Thừa Duẫn thâm trầm nói: “Vì bây giờ anh trai cần mọi người đợi một lát.”

Thâm trầm: vừa sâu sắc, vừa kín đáo.

Tiểu hồ ly bảo bảo không hiểu, ba đang nói gì vậy?

Nghi hoặc hỏi : “... Thật sao?”

Bùi Thừa Duẫn rất chắc chắn: “Tất nhiên là thật rồi.”

Đoạn Diệc Tri vừa vào phòng đã khóa cửa lại, còn chưa kịp kéo tay áo lên, cơ thể đã như tới cực hạn, bắt đầu biến đổi lạ thường.

Lúc này Đoạn Diệc Tri hoàn toàn bối rối.

Cơ thể rất khỏe, tâm trí vẫn ổn, nhưng lại không chịu sự điều khiển của cậu, bên trong cứ như ẩn giấu sinh vật nào đó đang dần thức tỉnh, nhịp tim tăng cao, não trống rỗng.

Tia lý trí duy nhất còn sót lại bảo cậu phải cắn chặt miệng, không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Nhưng rồi cậu đột nhiên nghe thấy có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, quay đầu nhìn, phát hiện phía sau xuất hiện một cái đuôi rồng nhỏ dài, đong đưa loạn xạ, quét đổ những đồ được đặt trên bàn.

Đoạn Diệc Tri không thể tin nổi... đây là cái gì? Là thứ mọc ra từ người cậu sao? Cậu biến thành quái vật rồi?

Cậu cúi đầu nhìn, quần áo trên người rách bươm, thậm chí tay còn biến thành móng rồng.

Đoạn Diệc Tri vô cùng khϊếp sợ, dù sao cái này cũng vượt quá mức người thường có thể chịu đựng được.

Đoạn Diệc Tri khϊếp sợ đến mức không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, bên tai vang lên tiếng những dòng điện tạp xèn xẹt.

Cậu nhìn xuống móng vuốt của mình đang cử động, cảnh tượng vô cùng chấn động, toàn thân sang chấn, dường như trong đầu có thứ gì đó đang “tạch” đứt gãy.

Giây tiếp theo, Đoạn Diệc Tri mất ý thức, ngã quỵ xuống đất.

Trong cơn hôn mê, toàn bộ ký ức thuộc về cậu cuối cùng cũng thức tỉnh.

Tất cả những cảnh tượng mơ hồ không rõ trong mơ trở nên rõ ràng như những thước phim, Đoạn Diệc Tri nhớ ra... cậu là rồng, đây mới là dáng vẻ ban đầu của cậu.

Có lẽ đã từng mơ rất nhiều lần nên khi ký ức thật sự khôi phục, Đoạn Diệc Tri cũng không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm thấy thoải mái.