Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Tắc Cưng Chiều Tiểu Hồ Ly

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+beta: Pomato.

Tiểu Nam Sơ nghiêm túc muốn dẫn Đoạn Diệc Tri rời đi.

Bé biết mình không đúng, trẻ con không được ăn nói vô lễ như vậy với người lớn.

Nhưng bé không nhịn được, nghĩ đến tối qua Đoạn Diệc Tri đau lòng đến vậy, bé cứ như muốn bày tỏ hết sự không vui của mình thay Đoạn Diệc Tri.

Thấy các bé rời đi Đoạn Gia Lương tiến lên ngăn cản, nói với Đoạn Diệc Tri: "Được rồi, Tiểu Tri à, ba cũng biết con khó chịu, bây giờ về nhà với ba rồi có gì chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé, con không thể cứ ở nhà chú mãi được."

Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác không tiện nói, nếu giờ họ nói chuyện này không đáng ngại chẳng khác nào đang dạy Đoạn Gia Lương cách hành xử.

Cũng may có Tiểu Nam Sơ ở đây, bé là người phát ngôn chính trong nhà, nói: "Anh trai có thể, ở nhà cháu mãi mãi! Cháu với ba, đều bằng lòng, cho anh ở lại!"

Có thể nói hôm nay hồ ly nhỏ chính là khắc tinh của Đoạn Gia Lương.

Nhưng ai cũng có thể nhận ra bé là người bảo vệ Đoạn Diệc Tri nhiều nhất, chỉ riêng điểm này đã khiến Đoạn Gia Lương không thể nói gì được bé.

Lúc này Đoạn Diệc Tri mới lên tiếng.

Có lẽ do có Tiểu Nam Sơ bảo vệ an ủi cậu, nói: "Con có thể về nhà nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước, ba không được đưa con đến nhà ông bà nội, con không muốn đi."

"Tại sao?" Đoạn Gia Lương khó hiểu, "Đó là nhà ông bà nội chứ có phải người ngoài đâu?"

"Không tại sao cả, con không muốn đi." Đoạn Diệc Tri nói, "Nếu như ba cứ nhất quyết bắt con đi thì con sẽ đi tìm mẹ."

Cậu nhìn thẳng vào mắt Đoạn Gia Lương, cậu biết nói vậy có thể sẽ rất tàn nhẫn nhưng vẫn nói: "Ít ra mẹ sẽ chăm sóc con, sẽ không tùy ý ném con cho ông bà ngoại."

Đoạn Diệc Tri ở cùng ba mẹ mà còn có cảm giác xa cách chứ đừng nói đến ông bà.

Ông bà không chỉ một lần nói với nhau, cậu là đứa trẻ không tình cảm với gia đình lắm. Chỉ vì cậu không chủ động gần gũi với người lớn, không làm nũng, lại lầm lì ít nói.

Có thể ông bà không có ý đó, có thể những gì họ nói là sự thật, nhưng cứ coi như Đoạn Diệc Tri lòng dạ hẹp hòi dễ để bụng đi, thật ra cậu rất để ý những lời này, chính vì thế càng không muốn gần gũi với họ.

So đi tính lại, cậu thích ông bà ngoại hơn.

Ít ra trước giờ họ chưa từng nói như này, mà cũng vì cậu bị bệnh nên bà ngoại lại càng thiên vị cậu hơn.

Nếu cậu lựa chọn đi theo Nguyễn Huệ Mẫn chắc chắn sẽ tốt hơn đi theo Đoạn Gia Lương.

Nghe cậu nói những lời này, quả nhiên Đoạn Gia Lương cũng im lặng.

(Edit+beta: Pomato.)

Đoạn Gia Lương nhíu mày: "Con biết công việc ba rất bận rộn, không chỉ phải chăm sóc bệnh nhân mà còn phải quản lý cả bệnh viện... Tối qua có bệnh nhân tình trạng nguy kịch, trừ ba ra không ai thực hiện được cuộc phẫu thuật này, vì vậy ba không thể không đến."

"Nguy kịch đến mức không có thời gian nói với con một tiếng sao?"

Ánh mắt Đoạn Diệc Tri sắc bén như thể đã nhìn thấu ba của mình, vẫn bình tĩnh nói: "Chỉ là ba không quan tâm mà thôi, nghĩ con là trẻ con, không nói cũng không sao. Ba chỉ quan tâm bản thân ba, lúc nào cũng thế, không phải ba không có thời gian mà là ba không muốn dành thời gian cho gia đình."

Bị nói vậy Đoạn Gia Lương cảm thấy rất xấu hổ, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: "Không được nói linh tinh, con là trẻ con thì biết cái gì."

"Con biết ba rất bận, nhưng bận với thờ ơ là hai cái khác nhau, ba luôn lấy cớ bận để thờ ơ với gia đình."

Những lời này sao có thể giống lời một đứa trẻ mới sáu tuổi có thể nói được.

Đoạn Gia Lương sửng sốt hồi lâu, đúng là hắn bỏ bê gia đình, nhưng không ngờ Đoạn Diệc Tri lại trở nên như vậy.

"Tiểu Tri, ba có nhiều chuyện làm chưa tốt, ba sẵn sàng sửa lại." Hắn nói, "Giờ con về nhà cùng ba đã, có gì chúng ta từ từ nói chuyện."

Đoạn Diệc Tri không đồng ý: "Con không về, ba vẫn chưa đồng ý với con, chắc chắn sẽ không đưa con đến nhà ông bà nội."

"Đó là nhà ông bà nội con chứ có phải người ngoài đâu." Đoạn Gia Lương hỏi, "Chẳng lẽ con định ở nhà chú Bùi mãi không đi sao? Như thế sẽ rất làm phiền các chú."

"Không đâu!" Tiểu Nam Sơ tiếp tục trả lời, "Anh trai không phiền phức!"

Cuộc đối thoại của hai cha con đã đi đến mức này, lại thêm lời nói đầy cảm xúc mãnh liệt của Tiểu Nam Sơ, Bùi Thừa Doãn và Nam Giác cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.

Dù vậy thì, có phải họ nên biến mất thì tốt hơn đúng không?

Nhưng đây là nhà của bọn họ mà, bọn họ có thể biến đi đâu được chứ?

Bùi Thừa Duẫn nghĩ một hồi rồi kéo Đoạn Gia Lương sang một góc, cũng là cho hắn một bậc thang, Đoạn Gia Lương chắc chắn là người đầu tiên bị hai đứa trẻ nói cho câm nín.

Đoạn Gia Lương cười khổ nói: "Thật ngại quá, để anh chê cười mất rồi."

Lúc Tiểu Nam Sơ bắt đầu tấn công hắn ta, Bùi Thừa Duẫn đúng thật có cười.

Nhưng khi Đoạn Diệc Tri mở miệng, Bùi Thừa Duẫn lại không cười nổi nữa.

Cảm thấy rất bất lực, thở dài nói: "Hầy, anh để tâm bọn trẻ con nói làm gì, đừng có để bụng."

Đoạn Gia Lương nói: "Thằng bé nói cũng không sai, đúng là tôi không cân bằng tốt giữa gia đình với công việc, tôi không trách thằng bé không chịu quay về với tôi."

(Bản edit chỉ đúng 50 đến 60%)

"Thằng bé làm loạn bỏ nhà ra đi, tâm trạng chắc chắn không vui. Trẻ con ấy mà, dễ nổi giận cũng là chuyện bình thường."

Bùi Thừa Duẫn nói: "Nếu không thì như này đi, hai ngày nay cứ để Tiểu Tri ở lại nhà chúng tôi, để chúng tôi khuyên thằng bé một chút, hai ngày sau tâm trạng dễ chịu hơn anh lại đến đón thằng bé về."

Đoạn Gia Lương lắc đầu nguầy nguậy: "Này sao mà được, ngại lắm."

Dù sao họ cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, ở một đêm thì được chứ ở nhiều đêm sao mà được. Cho dù Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác không ngại nhưng hắn cũng phải tự biết chừng mực.

"Không sao đâu, anh cũng thấy Sơ Sơ nhà chúng tôi rất thích thằng bé mà, hai đứa nhỏ rất thân thiết với nhau."

Bùi Thừa Duẫn thuyết phục hắn ta: "Bây giờ thằng bé không muốn về mà anh cứ ép nó chỉ khiến nó sinh tâm lý phản nghịch, chi bằng cứ thuận theo như vậy đã, đợi thằng bé nghĩ thông suốt."

"Còn điều này nữa." Bùi Thừa Duẫn nói, "Cha mẹ muốn ly hôn, con cái sẽ rất tổn thương. Trẻ con chỉ không thể hiện ra bên ngoài thôi chứ chắc chắn trong lòng đang cảm thấy cực kỳ khó chịu."

"Hầy, chuyện xảy ra như vậy... Tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng cô ấy lại nói khó nghe vậy, tôi..."

Đoạn Gia Lương nắm tóc: "Tối qua là lỗi của tôi, tôi không nên để Tiểu Tri ở nhà một mình... Hầy, trẻ con bây giờ đúng là khác xưa, ba mẹ tôi cũng là bác sĩ, lúc còn nhỏ tôi cũng như này, lúc đó làm gì xảy ra nhiều chuyện thế này."

"Hầy, thời thế thay đổi, con người đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo, giờ con cái nhà ai mà chẳng là cục vàng cục bạc." Bùi Thừa Duẫn ứng phó hắn, "Cứ như vậy đi, cứ để Tiểu Tri ở lại nhà chúng tôi vài ngày đã, mà anh cũng sẽ yên tâm hơn."

Đoạn Gia Lương im lặng hồi lâu.

Mặc dù trong lòng cảm thấy không ổn nhưng hiện tại cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Đoạn Diệc Tri vẫn còn tức giận, tối qua còn bỏ nhà chạy đến tận đây, nếu cưỡng ép lôi về rồi bỏ đi lần nữa có lẽ sẽ chẳng biết ở đâu.

Đoạn Gia Lương xấu hổ nói: "Vậy đành làm phiền các anh."

Người lớn bên này đã thảo luận xong, Đoạn Gia Lương lại đi tới trước mặt Đoạn Diệc Tri.

Tiểu Nam Sơ dính sát vào người Đoạn Diệc Tri, thân hình nhỏ nhắn dễ thương làm bộ bảo vệ Đoạn Diệc Tri ở phía sau.

Mặc dù chẳng có tác dụng gì .

Cằm Đoạn Diệc Tri vừa vặn đặt trên đầu bé, trông không khác gì bé rúc trong lòng Đoạn Diệc Tri.

Đoạn Gia Lương nói: "Nếu con muốn ở lại đây với chú thì cứ ở vậy. Ba biết trong lòng con hiện đang không thoải mái, cũng trách ba... Hôm nay ba đã cố ý thay đổi lịch nghỉ vì muốn về với con, ba dẫn con ra ngoài chơi có được không?"

Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi đã khiến Đoạn Diệc Tri không tin tưởng hắn ta lắm, vẫn còn nghi ngờ Đoạn Gia Lương làm vậy vì muốn lừa mình đến nhà ông bà nội.

Đoạn Diệc Tri suy nghĩ một lúc: "Không cần, hôm nay con không muốn ra ngoài chơi."
« Chương TrướcChương Tiếp »