“Không bằng ta cùng vị tiên tử này cùng cưỡi một con tiên hạc, còn lại các ngươi tự mình phân chia.”
Nhan Lân nhìn Ninh Hành chằm chằm, “Vị tiên tử này” mà hắn nhắc đến đương nhiên chính là nàng.
Phó Oản vừa nghe thấy những lời này, trong lòng lập tức hiện lên vô số chữ “Không thể”.
Cặp đôi mà nàng đang gán ghép là Ninh Hành và Úc Giác, tên Nhan Lân này đến phá đám cái gì chứ.
Không được, nàng tuyệt đối không cho phép Nhan Lân và Ninh Hành cùng cưỡi một con tiên hạc.
Ninh Hành lười biếng ngước mắt lên, đang định nói gì đó thì Phó Oản đã nhảy ra.
“Tên nhà giàu mới nổi như ngươi từ đâu chui ra vậy?”
Phó Oản trừng mắt nhìn Nhan Lân, hừ lạnh một tiếng.
“Vừa gặp mặt đã mơ tưởng muốn cùng đóa hoa của Hào Sơn chúng ta cưỡi một con tiên hạc, ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền nữa.”
Nhan Lân nghe Phó Oản nói vậy, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, “Ngươi ngươi ta ta” nửa ngày cũng không nói nên lời.
Vị tiểu đồ đệ của Đan Nguyên chân nhân này có lẽ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu ấm ức như vậy, căn bản không biết cãi nhau.
Phó Oản cảm thấy mình cần phải cho Nhan Lân nếm thử mùi đời cay đắng.
“Bắc Đẩu thần quân nhà các ngươi là Bắc Đẩu thần quân, Hào Sơn chúng ta là Hào Sơn, người của Hào Sơn đương nhiên phải cưỡi cùng một con tiên hạc với người Hào Sơn.”
Phó Oản nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Chi bằng……”
Phó Oản bất chợt nhìn về phía Úc Giác đang ôm kiếm đứng từ xa.
Lô-gic của nàng rất rõ ràng, bước tiếp theo chính là đưa Ninh Hành và Úc Giác lên cùng một con tiên hạc để bồi dưỡng tình cảm.
Phó Oản cảm thấy mình thật sự đã vì Ninh Hành và Úc Giác mà lo lắng đến bạc cả tóc.
Ngay khi nàng chuẩn bị nói tiếp, Ninh Hành lại đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói lạnh như băng tuyết của nàng vang lên bên tai mọi người:
“Muội nói đúng.”
“Người của Hào Sơn đương nhiên phải đi cùng với người Hào Sơn rồi.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, giọng nói dịu lại.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đương nhiên không thể cưỡi cùng một con tiên hạc với Úc Giác, Oản Oản, chi bằng muội đi cùng ta được không?”
Mục Oánh: Vậy ta thì sao?
Phó Oản nghe vậy thì ngây người, nàng đã tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị, chính là muốn thuận nước đẩy thuyền đưa Ninh Hành và Úc Giác lên chung một con tiên hạc, không ngờ Ninh Hành lại chơi chiêu này, trực tiếp đề nghị muốn cưỡi tiên hạc cùng nàng.
Ninh Hành, tỷ đã là một nữ tu sĩ trưởng thành rồi, không thể suốt ngày bám lấy nữ phụ phản diện như vậy được.
Ngay khi Phó Oản chuẩn bị tiếp tục phản kháng, giãy giụa một chút.
Nhan Lân lại nhảy ra:
“Như vậy cũng được.”
Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu bản thân không thể cùng Ninh Hành cưỡi chung một con tiên hạc, vậy thì tuyệt đối không thể để tên kiếm tu lạnh lùng kia cùng Ninh Hành cưỡi chung một con, chi bằng cứ theo ý Ninh Hành, để nàng và cô nương miệng lưỡi sắc bén kia cùng cưỡi một con tiên hạc, biết đâu còn có thể khiến giai nhân thêm phần hảo cảm.
Nhan Lân vừa nghĩ vừa hung hăng trừng mắt nhìn Úc Giác vô tội bị kéo vào cuộc.
Tên này nhìn Ninh Hành tiên tử bằng ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ, vừa nhìn đã biết là mơ ước tiên tử từ lâu.
Úc Giác: Ngươi không hiểu gì cả! Đó là ánh mắt nhìn tiền tài đấy!
Đã mang tiên hạc đến mà Nhan Lân còn đồng ý với cách nói của Ninh Hành, vậy Phó Oản cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhan Lân dắt ra một con tiên hạc xinh đẹp nhất, để nó ưu nhã đi đến trước mặt Ninh Hành.
“Ninh Hành tiên tử, con tiên hạc này là do ta tự tay nuôi nấng, lông trắng muốt, cực kỳ thân thiện, tiên hạc xứng mỹ nhân, thật sự vô cùng hợp.”
Nhan Lân cười nói.
Nói xong, hắn lại nhìn Phó Oản:
“Hời cho ngươi rồi.”
Nếu không phải Phó Oản nhảy ra phá đám, hắn đã thực hiện được tâm nguyện cùng Ninh Hành cưỡi chung tiên hạc, tay áo tung bay trong gió.
Phó Oản lè lưỡi với Nhan Lân.
Lêu lêu lêu, tức chết ngươi.
“Oản Oản, lại đây.”
Ninh Hành thấy Phó Oản còn muốn nói chuyện với Nhan Lân, liền gọi đến.
Phó Oản chỉ đành ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Ninh Hành.
“A Hành tỷ tỷ, tỷ thật sự không muốn cưỡi tiên hạc cùng Úc Giác sư huynh sao, tỷ nghĩ mà xem, thần tiên quyến lữ, tay áo tung bay trong gió, lãng mạn biết bao nhiêu!”
Phó Oản nhỏ giọng nói với Ninh Hành.
Ninh Hành khẽ cau mày, nhịn không được đưa tay gõ nhẹ lên đầu Phó Oản:
“Đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Phó Oản cảm thấy Ninh Hành có lẽ là đang thẹn thùng.
Nàng tự mình trèo lên lưng tiên hạc, vuốt ve bộ lông trắng muốt trên cổ con tiên hạc xinh đẹp này.
Ninh Hành vừa động đã ngồi xuống phía sau Phó Oản, một tay đưa ra từ phía sau Phó Oản, kéo tay đang sờ loạn trên cổ tiên hạc của Phó Oản xuống.
“Đừng nghịch nữa.”
Ninh Hành khẽ nói bên tai Phó Oản.
Hai người bọn họ đã lên tiên hạc, còn Nhan Lân thì đi qua đi lại trước mặt Úc Giác và Mục Oánh.
Nhan Lân vừa đi vừa cao giọng nói:
“Các ngươi đều là người của Hào Sơn, Ninh Hành tiên tử nói không sai, người của Hào Sơn đương nhiên phải cùng nhau đi ra ngoài, chi bằng các ngươi……”
Cùng những người khác ngoài Ninh Hành cưỡi chung một con quả thực không phải chuyện dễ chịu, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, không chịu nổi ấm ức này.
“Nhan đạo hữu không biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì sao?”
Mục Oánh nhướng mày, nhanh chóng nói.