Nàng tin chắc nữ chính Ninh Hành sau này sẽ chọn Úc Giác, còn vị tiểu đồ đệ yêu dấu kia của Đan Nguyên chân nhân tính tình không tốt lắm, Phó Oản không thèm để ý đến hắn.
Phó Oản vẫn giữ tâm lý cảnh giác khó hiểu, đi theo Ninh Hành ra khỏi Hào Sơn.
Trong nguyên tác 《Vi Tiên》, nữ chính Ninh Hành chính là con cưng của Thiên Đạo.
Chỉ số may mắn của nàng là SSS, cơ bản thuộc dạng vừa ra khỏi cửa là có thể nhặt được linh bảo thượng phẩm.
Phó Oản thấy Ninh Hành sắp sửa đi ra khỏi sơn môn Hào Sơn, vội vàng hít sâu một hơi, đứng cách xa nàng một chút.
Đến rồi, đến rồi, phân cảnh nổi tiếng trong 《Vi Tiên》 sắp diễn ra.
“Ngày hôm đó, Ninh Hành cùng mọi người vừa mới ra khỏi Hào Sơn, liền có một món linh bảo thượng phẩm từ trên trời rơi xuống, đáp thẳng đến trước mặt Ninh Hành.”
Trong nguyên tác miêu tả như vậy.
Phó Oản nín thở, nhìn Ninh Hành đi ra khỏi đại trận sơn môn Hào Sơn.
Đại trận sơn môn như mặt nước gợn sóng tản ra, Ninh Hành bước ra khỏi sơn môn, bước chân vững vàng.
Ngay khi mũi chân nàng vừa chạm vào bậc thang đá trước sơn môn, cảnh tượng kỳ dị xảy ra!
Chỉ thấy một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, ngũ sắc ban lan rực rỡ muôn màu muôn vẻ.
Hào quang kia dừng lại ngay trước mặt Ninh Hành, chỉ cách khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của nàng có một tấc.
Ninh Hành dừng bước, dáng vẻ ung dung.
Nàng chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ run, nhìn món linh bảo thượng phẩm không biết từ đâu bay tới trước mặt mình.
Phó Oản vô cùng phấn khích, vội vàng dùng giọng điệu âm dương quái khí mà nói lời thoại của mình:
“Hừ! Quả nhiên là người nào đó, vừa ra khỏi cửa đã nhặt được linh bảo thượng phẩm.”
Ninh Hành bình tĩnh, vươn một tay đẩy món linh bảo thượng phẩm kia ra, ánh mắt nhìn về phương xa.
Phó Oản chỉ nghe thấy từ nơi nào đó truyền đến tiếng vạt áo lay động.
Một khuôn mặt tuấn tú đến mức chói mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tại hạ Nhan Lân, vị tiên tử xinh đẹp hào phóng, đoan trang ưu nhã này, xin hỏi món linh bảo thượng phẩm này là do cô nương đánh rơi sao?”
Đồ đệ do một tay Bắc Đẩu thần quân Đan Nguyên chân nhân dạy dỗ —— Nhan Lân mỉm cười rạng rỡ, nhìn Ninh Hành nói.
Ninh Hành: ...
Nàng nhướng mày, liếc nhìn Nhan Lân một cái, khí thế lạnh lùng khiến người sau phải lùi lại mấy bước.
“Không phải.”
Ninh Hành lạnh nhạt đáp.
Phó Oản nhìn Nhan Lân không hề nản lòng, thu hồi món linh bảo thượng phẩm “vô tình” đánh rơi trước mặt Ninh Hành, chắp tay chào hỏi nhóm người Hào Sơn bọn họ:
“Tại hạ Nhan Lân, phụng mệnh sư tôn đến đây, xin được dẫn đường cho chư vị đến Đào Châu.”
“Đây là mục đích duy nhất khi ta đến đây.”
Nhan Lân tự tin nói.
“Vừa rồi ta thấy vị tiên tử này từ trong sơn môn bước ra, vận mệnh như đang mách bảo ta rằng, ta đã tìm được ý trung nhân của mình.”
“Tại hạ Nhan Lân.”
Nhan Lân nhìn về phía Ninh Hành, đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, thâm tình nói:
“Gia tộc ta có ba trăm chín mươi bảy tông môn, sư phụ là một trong Thất Hoàng chư thiên, Bắc Đẩu thần quân Đan Nguyên chân nhân, tương lai không thể đo đếm được, không biết phương danh vị tiên tử này là gì, có thể cùng tại hạ kết giao một phen được chăng?”
Nhan Lân thâm tình nói, trong lòng thầm nghĩ đây có lẽ chính là nhất kiến chung tình.
Phó Oản: ...
Không sai, Nhan Lân chính là một trong số nam phụ, có thể coi là "cao giàu đẹp trai" phiên bản Tu Tiên giới, sở trường lớn nhất chính là dùng linh thạch và pháp bảo đập người, hễ ai nói câu nào không vừa ý là lập tức ném ra mười mấy vạn linh thạch đuổi người ta đi cho khuất mắt Ninh Hành.
Đương nhiên…… Trong nguyên tác, Ninh Hành chưa từng để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn một lòng một dạ theo đuổi Ninh Hành.
Phó Oản ho nhẹ một tiếng, thấy Ninh Hành không để ý đến Nhan Lân, vội vàng chạy tới giải vây.
“Vị Nhan Lân đạo hữu này, ngươi xem A Hành tỷ tỷ nhà ta hình như không có ý đó, hay là chúng ta cứ làm chính sự trước đã?”
Phó Oản đề nghị.
Nhan Lân nghiêng mắt nhìn Phó Oản, lúc này mới để ý ngoài Ninh Hành ra còn có những người khác.
Hắn vênh váo tự đắc nói:
“Cũng phải, vẫn nên làm chính sự trước, vậy chúng ta lên đường đến Đào Châu thôi.”
Nhan Lân phất tay áo, từ xa bỗng nhiên xuất hiện ba con bạch hạc.
“Đường đến Đào Châu xa xôi, cần phải có linh sủng thay đi bộ, ngươi xem ở đây có hai con bạch hạc.”
Hắn mỉm cười rạng rỡ với Ninh Hành.
“Hay là ta và vị tiên tử này cùng cưỡi một con, còn lại các ngươi tự mình phân chia.”
Hắn đề nghị.