Chương 22.1: Muốn ta gọi? Đừng có mơ

“Đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp nhất thiên hạ?”

Phó Oản nghi hoặc lặp lại lời nói của Tinh Đồng, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lượt.

Không được, trừ bộ ngực lớn hơn Ninh Hành ra, nàng ta không có chỗ nào sánh bằng.

“Là ta đấy.”

Tinh Đồng nghe Phó Oản gọi mình, lập tức đáp lời.

Phó Oản thầm nghĩ, với chỉ số thông minh này, năm đó Yêu tộc thượng cổ thất bại thảm hại dưới tay Huyền Vi cũng là có lý do.

“Ngươi chính là tiểu đồ đệ mà Huyền Vi mới thu nhận sao?”

Đồng tử rắn của Tinh Đồng khẽ nheo lại, nhìn Phó Oản bằng ánh mắt mị hoặc.

“Ánh mắt của hắn thật kém.”

Phó Oản: “…” Không được tức giận, không được tức giận, tức giận sinh bệnh không ai chăm sóc.

Nàng quay người đi, quyết định không chấp nhặt với con rắn yêu thượng cổ này.

Đánh không lại, nhìn nhiều còn có thể bị mê hoặc, không chọc nổi thì tránh.

“Trên tay ngươi là 《Thái Nhất bảo lục》 sao?”

Tinh Đồng dựa vào tảng đá, chống cằm, nhìn bóng dáng rầu rĩ của Phó Oản.

Phó Oản vội vàng nhét 《Thái Nhất bảo lục》 vào trong ngực, không cho Tinh Đồng nhìn thấy.

“Nói chuyện với ta một chút đi, mấy vạn năm rồi, không có ai nói chuyện với ta.”

Tinh Đồng xoay người, ngồi trên tảng đá, chiếc đuôi rắn dài giấu trong biển, nhẹ nhàng đung đưa.

Phó Oản suy nghĩ một chút, Thái Huyền đảo này hình như có trận pháp bảo hộ, Tinh Đồng chắc chắn không thể lên được.

Hiện tại nói chuyện với nàng ta, biết đâu có thể học được vài câu châm chọc người khác, sau này nói cho Ninh Hành nghe.

“Ngươi muốn nói gì?”

Phó Oản ôm 《Thái Nhất bảo lục》, xoay người lại, ngồi xuống bãi cát, nhìn Tinh Đồng.

Tinh Đồng đưa tay lên, gõ nhẹ vào đầu:

“Ta vẫn chưa nghĩ ra.”

“Ồ.”

Phó Oản lạnh nhạt đáp, cảm thấy con rắn yêu này chắc là đến để trêu chọc mình.

“Vậy ta đi đây.”

“Đừng đi.”

Tinh Đồng bỗng nhiên đưa một ngón tay lên, liếʍ liếʍ, sau đó lên tiếng, giọng nói ngọt ngào.

“Huyền Vi lại cho ngươi tu luyện 《Thái Nhất bảo lục》 sao?”

Phó Oản chớp mắt, quay đầu lại, cảnh giác nhìn Tinh Đồng:

“Đúng vậy.”

“Công pháp này, nhìn thì dễ, nhưng tu luyện lại khó như lên trời.”

Tinh Đồng nghiêng đầu nhìn Phó Oản.

“Ngươi có biết vì sao không?”

Phó Oản nghe vậy, có chút lo lắng, vội vàng quay người lại hỏi:

“Vì sao?”

“Huyền Vi là người lương thiện, đạo tâm trong sáng, không nhiễm bụi trần, là người đại thiện đại ái, cho nên mới được trời đất công nhận, có thể hóa Kim Đan thành bản mạng linh thực.”

Chiếc đuôi rắn quyến rũ của Tinh Đồng đung đưa theo từng đợt sóng biển, vô cùng mê hoặc.

“Nhưng ngươi thì khác, đạo tâm của ngươi vẩn đυ.c, đến nay vẫn không biết vì sao mà tu luyện.”

Tinh Đồng cười khẩy.

“Chẳng lẽ ngươi không phải đang ghen tị với vị sư tỷ kia sao? Ghen tị là tội lỗi, người tâm địa xấu xa như ngươi thì có tư cách gì tu luyện cùng một loại công pháp với Huyền Vi? E là tu luyện cả đời cũng không thể hóa Kim Đan thành bản mạng linh thực.”

Phó Oản cảm thấy Tinh Đồng nói không sai.

Nàng là nữ phụ ác độc, ghen ghét nữ chính là chuyện đương nhiên.

Phó Oản cảm thấy Tinh Đồng đang khen mình, trong phút chốc coi nàng ta như tri kỷ.

“Ngươi nói đúng.” Phó Oản tấm tắc khen gật đầu lia lịa.

“Ta chính là ghen tị với Ninh Hành, ghen tị đến phát điên, thấy nàng ta đắc ý là ta lại muốn chết đi cho rồi.”

Tinh Đồng ngẩn người, không ngờ Phó Oản lại không biết xấu hổ như vậy.

Nàng ta quẫy đuôi, quay đầu lại, mỉm cười với Phó Oản:

“Vậy chi bằng gia nhập phe ta đi, ta thấy tâm hồn đen tối, dơ bẩn, xấu xí của ngươi rất phù hợp.”

Tinh Đồng tưởng Phó Oản sẽ cự tuyệt, kiêng dè thân phận của nàng ta.

Ai ngờ…

Phó Oản tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Tinh Đồng, nở nụ cười rạng rỡ:

“Được đó, được đó, làm sao để gia nhập, ta gia nhập ngay.”

Tinh Đồng đã chuẩn bị sẵn một bụng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc lòng người, nhưng không ngờ Phó Oản lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Nàng ta cảm thấy Nhân tộc thật sự quá vô nguyên tắc, không có chút cốt khí nào.

Phó Oản vừa nghe thấy chuyện tốt như vậy, không cần tốn nhiều công sức đã có thể gia nhập phe phản diện, trở thành một nữ phụ ác độc thành công, lập tức hưng phấn hẳn lên.

“Làm sao để gia nhập phe Yêu tộc các ngươi đây? Lão đại Côn Bằng của các ngươi đã chết rồi, bây giờ ai là người có quyền lực cao nhất, gọi hắn ta ra đây, ta đường đường là đồ đệ của Huyền Vi, nói chuyện cũng có trọng lượng đấy.”

Phó Oản lập tức hỏi.

Tinh Đồng ngượng ngùng ho khan một tiếng:

“Trong Thập Nhị Yêu Hoang Khư chỉ còn lại ba người, ta và nhị ca bị nhốt ở đáy biển U Minh của Thái Huyền cảnh, còn đại ca đã mất tích từ lâu.”

Phó Oản tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Tinh Đồng nữa:

“Vậy gọi nhị ca của ngươi ra đây.”

“Hắn đang ngủ, một giấc ngủ là mấy vạn năm.”

Tinh Đồng lắc đầu.

Phó Oản không tin: “

Ngủ lâu như vậy, không phải chết rồi chứ?”

“Ngươi đừng có nguyền rủa nhị ca của ta.”

Tinh Đồng hừ lạnh một tiếng.