Chương 12.2: Ninh Hành à~~

"Nói như vậy, ý của đệ là Ninh Hành sư tỷ nói dối?"

Mục Oánh nhìn Doãn Sóc với vẻ mặt "ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại".

"Đệ đang nói bậy bạ gì vậy?"

"Cái này... Ta... Nàng... Ninh Hành sư tỷ độ lượng..."

Doãn Sóc ấp úng nói.

"Đệ là nam nhân đấy, đã nhận linh đan rồi, có được lợi ích rồi, quan tâm là ai cho làm gì chứ?"

Mục Oánh vung tay.

"Đệ đi nhanh đi, đừng làm phiền ta học hỏi kinh nghiệm từ cường giả."

Nói xong, nàng lại chăm chú quan sát trận đấu đơn phương của Ninh Hành với Tần Tuấn.

Phó Oản nghe lén xong, nhịn không được thầm khen ngợi Mục Oánh - người cũng là nữ phụ.

Doãn Sóc đứng dậy, bụng đầy lời châm ngòi ly gián không thể nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Phó Oản đang ngồi cách đó không xa, nhìn hắn với vẻ mặt cười như không cười.

Hắn hất tay áo, sải bước đi tới.

Phó Oản chống cằm, nhìn Doãn Sóc, nở nụ cười đắc ý của một nữ phụ ác độc.

"Doãn sư đệ, muốn châm ngòi ly gián, đệ tìm nhầm người rồi."

Phó Oản chế nhạo.

Doãn Sóc bước tới, chất vấn:

"Vừa rồi Ninh Hành sư tỷ ngã, là ngươi giở trò quỷ phải không?"

"Nàng ấy... Nàng ấy còn... Còn ngã trúng ngươi." Sao không ngã trúng ta? Doãn Sóc tức giận dậm chân.

"Đệ cũng biết, A Hành sư tỷ luôn luôn không coi ai ra gì, không nhìn đường, ngã sấp mặt là chuyện bình thường."

Phó Oản nhún vai.

Ngay cả Ninh Hành còn không để ý, hắn lo lắng làm gì chứ?

"Ngươi... Ngươi thật quá ác độc, A Hành quá lương thiện... Cho nên mới tha thứ cho ngươi hết lần này đến lần khác..."

Doãn Sóc chỉ vào Phó Oản nói.

"Câm miệng."

Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Hành liền vang lên sau lưng hắn.

"Tuy là đồng môn, nhưng lời nói ra cũng phải chú ý chừng mực."

Phó Oản ngẩng đầu, nhìn Ninh Hành:

"Nói tiếng người đi, nếu không hắn nghe không hiểu đâu."

"Gọi ta là Ninh Hành hoặc là sư tỷ, không được gọi A Hành."

Ninh Hành nhìn thấy ánh mắt của Doãn Sóc nhìn mình, cảm thấy nổi da gà.

Doãn Sóc đứng trước mặt Phó Oản và Ninh Hành, ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời.

Phó Oản nhìn hắn xám xịt bỏ đi, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương.

Là một nam phụ tuyến mười tám, sao lại muốn đối đầu với hai người giỏi ăn nói như nàng và Ninh Hành chứ?

Sau khi Doãn Sóc rời đi, Phó Oản liền bắt đầu châm ngòi ly gián, nàng nói với giọng điệu rất chi là thảo mai:

"Ninh Hành, ta cảm thấy Doãn Sóc có vấn đề."

Ninh Hành nhướng mày, phớt lờ nửa câu sau:

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Ninh Hành, có vấn đề gì sao?"

Phó Oản không hiểu.

Ninh Hành quay đầu đi, lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Phó Oản cảm thấy ánh mắt này của nàng ta không được thân thiện cho lắm, có chút hung dữ.

Nàng cảm thấy rất ấm ức.

""Tuy là đồng môn, nhưng lời nói ra cũng phải chú ý chừng mực.""

Phó Oản lặp lại lời Ninh Hành vừa nói với Doãn Sóc.

"Vậy ‘gọi ta là Ninh Hành hoặc là sư tỷ, không được gọi A Hành", chẳng phải là do chính tỷ nói sao?"

Môi mỏng Ninh Hành mím chặt, im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

"Đó là nói với Doãn Sóc."

"Muội..."

Nàng dừng một chút, hàng mi dài cụp xuống.

"Cứ gọi ta như trước kia là được."

Phó Oản cảm thấy không ổn, dù sao nàng cũng là nữ phụ ác độc, quan hệ với nữ chính là đối địch chứ không phải yêu đương, không thể thân thiết quá.

Nhưng nàng cảm thấy ánh mắt của Ninh Hành nhìn mình thật sự quá sắc bén, nàng không có cách nào từ chối.

Vì vậy, Phó Oản chỉ đành nhỏ giọng đáp:

"Được."

Nói xong, nàng lại lẩm bẩm một câu, bị Ninh Hành nghe thấy.

Ninh Hành ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lại bắt đầu lắng nghe xem Phó Oản đang lẩm bẩm cái gì.

Kết quả, hắn phát hiện Phó Oản đang ngẩng đầu nhìn trời, lộ vẻ phiền muộn, thở dài nói:

"Haizz... Nữ nhân thật khó dỗ dành."

Vì vậy, Ninh Hành lần thứ 108 tự hỏi rốt cuộc ai mới là nam chính chân chính.

Nhưng không còn nhiều thời gian để Phó Oản và Ninh Hành nghi ngờ cuộc đời nữa, lúc này, vị sư huynh Kim Đan kỳ đứng trên Minh Kính Đài đã hô to tên Phó Oản.

"Phó Oản - Thiên Trạch Tiên Đường, đấu với Mục Oánh - Thiên Trạch Tiên Đường."

Vị sư huynh cao giọng nói.

Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng xôn xao bàn tán.

"Oa, nội chiến Thiên Trạch Tiên Đường kìa, vừa rồi Phó Oản thể hiện rất xuất sắc, nghe nói tu vi của Mục Oánh cũng đã đạt đến Trúc Cơ tầng bảy, trận này chắc chắn rất đáng xem."

"Đạo pháp của Thiên Trạch Tiên Đường rất tinh diệu, không biết hai vị đồng môn này ai lợi hại hơn, nhưng nhìn Mục Oánh có vẻ nhỉnh hơn một chút..."

"Nói về thực chiến, ta xem trọng Mục Oánh hơn, dù sao tu vi của nàng đã là Trúc Cơ hậu kỳ rồi."

Cùng với tiếng bàn tán xôn xao, Bạch Thu Diệp vội vàng lay Huyền Vi dậy:

"Sư tổ, vị đệ tử mà người vừa hỏi thăm lại lên Minh Kính Đài rồi, người có muốn xem không?"

Huyền Vi khẽ mở mắt, đôi mắt trong veo, kim quang giữa hai đầu lông mày lóe lên:

"Xem."

Ánh mắt hắn đầu tiên lướt qua Ninh Hành đang ngồi dưới Minh Kính Đài, sau đó mới tập trung vào hai người trên đài.

Phó Oản bước lên Minh Kính Đài, liền nhìn thấy Mục Oánh cũng đồng thời bước lên.

Mục Oánh mặc một bộ đồ gọn gàng, năng động, ngũ quan thanh tú, lông mày thanh mảnh, đang nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

"Những lời đồn đại nhảm nhí kia sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của ta, ta tôn trọng đối thủ của mình, nhưng nếu ngươi đã đứng trước mặt ta ---"

Mục Oánh ngẩng cằm, nhìn Phó Oản nói.

"Thì đừng cản đường ta khiêu chiến Ninh Hành."

Phó Oản gãi đầu, cảm thấy phong cách của Mục Oánh - nữ phụ suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đánh bại Ninh Hành có chút chúa.

Nhưng chưa kịp để nàng hoàn hồn, Mục Oánh đã ra tay, một luồng khí thế mạnh mẽ ập đến trước mặt nàng.

Trận đấu thứ hai của Phó Oản, cứ như vậy bắt đầu một cách bất ngờ.