Chương 62: Từ Vân tự

Quả nhiên vừa qua giờ thân, đoàn người đã đến chân núi Từ Vân, lúc này Cảnh đế đang ngồi trong xe ngựa chợp mắt.

"Lục gia, nhà trọ đã dọn dẹp xong, cung thỉnh Lục gia xuống xe."

Cách cửa sổ truyền đến giọng nói hùng hậu trầm thấp, lúc này Cảnh đế mới mở mắt: "Biết rồi."

Tiểu Lộ Tử vẫn luôn ngồi trước xe ngựa đánh xe tất nhiên cũng nghe được lời của chủ tử, hắn lập tức nhảy xuống xe nghe, mắt không ngừng quét qua bốn phía, đi tới phía sau xe ngựa, sau khi thấy chủ tử ra, vội quỳ rạp trên đất, cúi người thành một đường cong.

Nhưng Cảnh đế cũng không giẫm lên lưng Tiểu Lộ Tự mà là nhảy xuống mặt đất, sau khi rơi xuống đất, đưa tay về phía Tiểu Lộ Tử hất lên, ý bảo hắn đứng dậy: "Chúng ta vào thôi."

Từ Ân tự xây trên đỉnh núi Từ Vân, là tự miếu của hoàng gia Đại Vũ. Chân núi Từ Vân có một nhà trọ Liên Vân, chính là nơi đêm nay đoàn người Cảnh đế đặt chân.

Dưới sự hầu hạ của Tiểu Lộ Tử, sau khi rửa mặt xong, Cảnh đế ngồi vào bàn, nói với Tiểu Lộ Tử đang đứng nghiêm trang bên cạnh: "Lần này tới núi Từ Vân, dọc đường gặp bao nhiêu lần đánh lén?"

"Bẩm Lục gia, tổng cộng là ba mươi hai lần," hiện giờ Tiểu Lộ Tử đã hoàn toàn không có vẻ kiêu căng trong cung lúc trước, mặt quần áo ngắn màu xám của bá tánh bình dân, tóc cũng chỉ dùng một mảnh vải màu đen buộc lung tung lại, đổi thành hình ảnh của một xa phu tiêu chuẩn.

"Lấy bản đồ địa hình của núi Từ Vân đến đây," Cảnh đế nhắm mắt lại, xoay xoay cổ: "Chỗ Diệp thị có truyền tin tới không?"

Tiểu Lộ Tử từ trong túi vải bố bên người lấy ra một quyển trục nho nhỏ, sau đó bày quyển trục ra trước mặt Cảnh đế: "Từ sau khi Lục gia đi, bên Diệp Quý tần đã không có tin tức gì."

"Ừm," Cảnh đế hơi cau mày, nhìn bản đồ núi Từ Vân: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai lên núi."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ.

"Ai?" Tiểu Lộ Tử phòng bị toàn bộ tinh thần, đôi mắt nhỏ trừng lên cũng không còn nhỏ như vậy nữa, nét mặt nghiêm túc, ngay cả tay cũng nắm lấy roi da trên thắt lưng.

"Lục gia, bữa tối đã làm xong, nô tài đưa tới cho ngài," là giọng đã nói chuyện cách cửa xe trước đó.

"Vào đi," Cảnh đế ngồi yên bên cạnh bàn, hai mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào bản đồ.

Bữa tối dọn lên bàn, Tiểu Lộ Tử lấy ra một bộ châm bạc, bắt đầu lần lượt kiểm tra đồ ăn trên bàn, sao lại để cho tà y trong ám vệ cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề, Cảnh đế mới bắt đầu dùng bữa.

Hôm sau trời còn chưa sáng hoàn toàn, Cảnh đế đạp chân lên mặt đất đỏ tươi rời khỏi nhà trọn. Hôm nay lên núi, Cảnh đến không thể đi xe ngựa, đổi thành kiệu bốn người.

Một trận gió nhẹ thổi qua, nhấc rèm cửa sổ lên, Cảnh đế ngồi trong kiệu, vừa vặn nhìn thấy đỉnh núi mơ hồ, khóe miệng nhếch lên, phong cảnh núi Từ Vân không tệ, nghĩ lại hắn đã bao lâu chưa thỉnh an Thái hậu rồi, lần này hắn tự mình đến Từ Ân tự thỉnh an bà ta, hi vọng bà ta đừng khiến hắn thất vọng.

...

Trong hoàng cung, ngoài mặt vẫn là sóng yên gió lặng, trong tối gió bắt đầu nổi lên. Tối hôm qua Thẩm Ngọc Quân gặp ác mộng, lại ngủ không ngon, trong mắt mơ hồ có sắc xanh. Sáng nay Trúc Vũ phân phó Tiểu Đặng Tử đi Thái Y viện mời Thành lão thái y đến. Cũng may Thành lão thái y nói chủ tử nhà nàng không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ lo lắng nhiều thôi.

Thẩm Ngọc Quân biết mình không sao, nghe Thành lão thái y nói vậy, cũng mỉm cười bất đắc dĩ, mấy ngày nay đúng là nàng suy nghĩ lo lắng nhiều. Tối hôm qua nàng nằm mơ cả người Hoàng thượng toàn là máu, nàng suýt chút nữa bị hù chết, cũng may Trúc Vân nghe tiếng động, vội gọi nàng tỉnh dậy. Hiện giờ nàng đúng là đứng ngồi không yên, nàng lo lắng cho Hoàng thượng.

"Nương nương, rốt cuộc gần đây người sao vậy?" Trúc Vũ lo đến nỗi mặt nhăn thành một khối.

Thẩm Ngọc Quân nắm tay lại, cắn cắn môi.

"Bang"

Thẩm Ngọc Quân đập tay lên bàn: "Trúc Vũ, ngươi đi truyền lời cho trong nhà, nói Hoàng thượng đi Từ Ân tự, để tổ phụ ta phái người đi xem." Nàng thật sự lo lắng, so với cứ mãi do dự, đứng ngồi không yên, không bằng cho người đi xem. Nói câu ích kỷ, không bàn chuyện nàng có tình cảm gì với Hoàng thượng, chỉ nói nếu Hoàng thượng có chuyện không may gì, vậy nàng và bảo nhi trong bụng cũng sẽ không còn đường sống.

Thật là, Hoàng thượng làm gì mà bản thân phải chạy tới núi Từ Vân, muốn gặp mặt Thái hậu, cho người đón Thái hậu về không phải được rồi sao?

...

Ngõ Bán Nguyệt, Thẩm Lâm ngồi trước bàn sách, hai mắt sáng quắc: "Hi Tu nghi nói Hoàng thượng lên núi Từ Vân rồi?" Lần này Hoàng thượng ra cung, vẫn chưa báo cho triều thần biết hắn muốn đi đâu? Không có nghi trượng [1], chỉ là thường phục đi tuần. Đương nhiêu người có tâm muốn hỏi thăm vẫn có thể tìm hiểu được. Vì tuy nói Hoàng thượng không báo cho triều thần, nhưng cũng không cố tình giấu giếm: "Xem ra lần này Hoàng thượng là muốn chuẩn bị câu cá lớn. Ngươi gọi Tiểu Tam nhi đến đây, ta có việc muốn dặn dò nó."

[1] Nghi trượng: đội nghi thức.

"Vâng," quản gia vội vàng rời khỏi thư phòng.

Khoảng chừng thời gian uống hai chung trà, Thẩm Triết Húc mang theo hai gã người hầu cưỡi ngựa rời Thẩm phủ.

..

Trong cung Chiêu Dương, sau khi Thẩm Ngọc Quân ra quyết định vẫn tự an ủi mình, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không trách nàng, dù sao nàng cũng là lo lắng cho hắn. Suy nghĩ một lát, nàng không nhịn được giơ tay sờ bụng mình: "Bảo nhi, phụ thân con nếu gặp chuyện không may, hai mẫu tử ta chắc là sẽ bắt đầu chạy trốn. Ai..."

"Nương nương, Đức phi nương nương đến," Thu Cúc thấy chủ tử nhà nàng mặt ủ mày chau, cảm thấy Đức phi nương nương tới thật đúng lúc.

"Nhanh mời vào," Thẩm Ngọc Quân vội vã xuống tháp, đi ra ngoài đón, còn chưa ra cửa điện đã thấy Đức phi đi vào: "Thần thϊếp thỉnh an Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cát tường."

Đức phi cũng hơi thả nhanh bước chân, tiến lên nâng nàng dậy: "Nhanh đứng lên."

"Sao tỷ tỷ lại đến?" Thẩm Ngọc Quân vừa trở tay kéo Đức phi đi về phía tháp, vừa ra lệnh cho Trúc Vũ: "Dâng trà, điểm tâm vừa làm xong cũng mang lên."

Đức phi ngồi ở chủ vị, Thẩm Ngọc Quân ngồi bên phải tháp.

"Muội có thai không ra cửa cung, ta ở Trọng Hoa cung chờ cũng có chút buồn chán, bèn ghé thăm muội một lát," Đức phi cười nói, mắt nhìn vào bụng Thẩm Ngọc Quân: "Sắp bốn tháng rồi, vẫn chưa nhìn ra được."

"Muội ở trong cung mình cũng không chú ý gì, mặc sao cho thoải mái thôi, khiến tỷ tỷ chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân vuốt bụng: "Ba tháng đầu thật ra không có cảm giác gì, qua ba tháng sẽ lớn nhanh hơn chút."

Mặt Đức phi đầy yêu thương, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân, cười nói: "Hiện tại còn tốt, sau này sẽ càng ngày càng nhanh, muội mặc như vậy cũng được, bụng cũng không bị gò bó."

"Thật ra muội không nghĩ nhiều như vậy," Thẩm Ngọc Quân kéo vùng eo của bộ đồ trên người, nở nụ cười: "Xem kích cỡ này, y phục này mặc đến mùa hạ cũng không thành vấn đề."

Đức phi thấy nàng kéo y phục, chân mày hơi nhíu lại, có chút bất mãn: "Y phục này là ai đo kích cỡ cho muội, sao lại rộng như vậy?"

"Là tự muội làm," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Đây là đồ muội dùng làm đồ ngủ mùa hạ năm rồi, sao có con, lại lấy nó ra mặc, nhưng thật ra cũng rất thoải mái."

Đức phi bưng chung trà Trúc Vũ mới dâng, mở nắp chung, thổi thổi rồi nhấp một ngụm: "Nghe nói hôm qua người của Liên Nguyệt các làm đổ một bình dầu trẩu trước cửa cung của muội."

"Đúng là có chuyện này," Thẩm Ngọc Quân bũng bưng chung trà cẩu kỷ táo đỏ ở trước mặt lên uống một ngụm: "Nhưng muội không để tâm."

"Cũng không có gì cần phải để tâm, mạng tổng cộng còn chưa được hai tháng, để tùy nàng ta đi,"

Đức phi đặt chung trà xuống: "Nhưng muộn vẫn nên cho các cung nhân cẩn thận một chút, dù sao muội bây giờ không phải có một mình."

"Đa tạ tỷ tỷ chỉ dạy," Thẩm Ngọc Quân khẽ thở dài: "Có đôi lúc, muội nghĩ rốt cuộc là muội đắc tội với Dương thị ở chỗ nào? Khiến nàng ta không tha không bỏ như vậy," nói xong còn lắc đầu cười.

Tay phải Đức phi di chuyển chung trà: "Người trong cung, rất nhiều người đều sống không được an nhàn, nhưng dù là không tốt đi nữa, cũng không nên lấy người vô tội ra làm đá kê chân, Dương thị, muội cũng đừng xoắn xuýt nữa, cứ để vậy mấy ngày, nàng ta không gây ra được sóng gió gì. Ngược lại muội phải chú ý Thục phi một chút."

Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội ngồi thẳng người: "Thục phi ạ?"

"Ngốc à," Đức phi thấy bộ dạng ngạc nhiên của Thẩm Ngọc Quân, không nhịn được mà liếc nàng: "Muội sẽ không ngây thơ cho rằng Thục phi là người tốt đó chứ?" khi nói, Đức phi còn ra vẻ khinh thường.

"Đương nhiên là không," Thẩm Ngọc Quân vội trả lời: "Muội chỉ không ngờ Thục phi nương nương thiếu kiên nhẫn nhanh như vậy." Dưới gối Thục phi có Đại Hoàng tử, nếu nàng lại sinh thêm một Hoàng tử, với Thục phi mà nói thì là một bất lợi lớn, nàng ta đương nhiên không muốn.

"Coi như là còn hiểu," Đức phi mặc dù nghe Thẩm Ngọc Quân nói vậy, nhưng vẫn liếc mắt nhìn nàng: "Nữ nhân Thục phi kia vẫn luôn có bản lĩnh giả vờ ngoài mặt, muội cần phải cẩn thận một chút, bảo bối trong bụng muội, chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng ta."

"Muội hiểu rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng có chút thích Đức phi, tuy Đức phi tính tình kiêu ngạo, nhưng nàng ấy có khả năng để kiêu ngạo.

Đức phi ở cung Chiêu Dương một canh giờ rồi rời đi, bên kia Cảnh đế rốt cuộc cũng giải quyết xong nhóm ám sát cuối cùng, đi tới đỉnh núi.

"A di đà Phật, thí chủ máu tanh đầy người, Phật Môn là nơi thanh tịnh, còn..." Một đại hòa thượng mặc áo cà sa ngăn cản bước chân của Cảnh đế. Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Lộ Tử giả dạng phu xe kéo qua một bên: "Đừng cản đường lão gia chúng ta." Thật là, chủ tử của tự viện hoàng gia đến còn chặn đường.

Cảnh đế cũng không để ý đến đại hòa thượng kìa, đi thẳng vào tự miếu. Sau khi vào tự miếu, hắn cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng một đường tới phía sau núi.

Ở sau núi có một đình viện, đương kim Thái hậu ở căn đình viện đó lễ Phật. Thị vệ canh giữ thấy Cảnh đế có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng cát tường."

"Thái hậu đâu?" Cảnh đế chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc hỏi.

"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đang ở bên trong..." Thị vệ đầu lĩnh cũng không nói thêm gì nữa.

Cảnh đế cũng không hỏi lại: "Mở cửa."

"Vâng," nói xong, thị vệ đầu lĩnh đứng dậy mở cửa viện ra cho Hoàng thượng, sau lại quỳ trên đất.

Cảnh đế mang theo Tiểu Lộ Tử tiến vào, những người khác đều canh giữ ở cửa. Tiến vào trong viện, Cảnh đế chợt nghe một loạt âm thanh dâʍ đãиɠ: "Ừm... A...A... Thật thoải mái... Nhanh lên một chút...". Cảnh đế không hề có ý định dừng bước, khóe miệng nhếch lên, đi thẳng tới cửa rồi nháy mắt với Tiểu Lộ Tử.

Tiểu Lộ Tử ngay lập tức tiếp thu ý tứ của Hoàng thượng, không một chút do dự, nhấc chân đạp cửa phòng ra. Tiếp sau đó trong phòng truyền đến giọng nói có thể nghe rõ là của một lão bà: "Ai, ai làm càn như vậy?"

"Thái hậu," Cảnh đế vào phòng, đi thẳng tới nội thất, đứng ở cạnh giường Thái hậu, nhìn nữ nhân lớn tuổi mặc cái yếm màu tím, tóc hoa râm, mặt mày chảy xệ, lại dùng dư quang nhìn lướt qua hòa thượng thân thể khỏe mạnh ở cuối giường, hắn nhếch miệng cười: "Là trẫm,"

Mặt mũi Thái hậu trắng bệch, môi hơi run: "Ngươi... Ngươi...," cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng được, ôm mình lại thành một đoàn.

Cảnh đế thấy Thái hậu như vậy, bèn đảo mắt nhìn hòa thượng đang sợ ngây người ở cuối giường, Tiểu Lộ Tử vội nhảy lên giường, thời gian một hơi thở, chợt nghe "rắc" một tiếng, hòa thượng kia lập tức không còn thở, ngã xuống giường, sau đó Tiểu Lộ Tử lui trở về phía sau Cảnh đế.

Cảnh đế nhìn Thái hậu đang run rẩy cả người, vẻ mặt châm biếm nói: "Xem ra trẫm đến không đúng lúc."

Thái hậu vẫn tự ôm mình như trước, chôn đầu vào giữa hai gối, không nói một lời, nhưng dáng vẻ nhìn rất sợ hãi.

"Thái hậu định cứ như vậy đối mặt với trẫm sao?" Cảnh đế nhìn nữ nhân lớn tuổi sắp run rẩy thành cái sàng, mặt lộ vẻ chán ghét, nói xong cũng xoay người ra khỏi nội thất, đi tới đại sảnh, mắt nhìn về Phật đường được bài biện trong đại sảnh, hừ lạnh một tiếng.

Qua khoảng thời gian uống hết hai chung trà, rốt cuộc Thái hậu cũng coi như ăn mặc chỉnh tề đi ra, đến cách Cảnh đế bốn, năm bước thì dừng lại: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Thế nào, trẫm không nên tới sao?" Cảnh đế nhìn Thái hậu: "Trẫm vốn tưởng rằng Thái hậu ở Từ Ân tự là cầu phúc cho Đai Vũ, sẽ khổ cực mệt nhọc, không ngờ ngược lại trẫm kiến thức hạn hẹp, cuộc sống của Thái hậu thật sự quá là tiêu hồn."

Thái hậu hít sâu một hơi: "Xem ra mạng của ngươi cứng thật, mai phục nhiều như vậy mà không ngăn được ngươi."

"Nếu như mạng của trẫm không cứng, còn có thể sống tới ngày nay sao?" Cảnh đế híp mắt lại: "Bà gọi trẫm đến đây, không phải là chỉ muốn trẫm biết bà ở đây có bao nhiêu tiêu dao sung sướиɠ đó chứ?"

"À..." Thái hậu cười lạnh một tiếng, sau lại điên cuồng cười lớn: "Ha ha ha..."

Cảnh đế cứ như vậy lạnh lùng nhìn bà ta cười, không hề có ý định ngăn lại.

Qua một hồi lâu, Thái hậu mới ngừng cười lớn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ít đi, chỉ là thêm một ít châm biếm: "Ngươi cho là ai gia rất thấp hèn có đúng không?" Bà ta cũng không chờ Cảnh đế trả lời, tiếp tục nói: "So với mẫu thân kia của ngươi, ai gia cao quý hơn nhiều, không phải ngươi muốn biết rốt cuộc mẫu thân của ngươi chết như thế nào sao? Hôm nay ai gia ta cũng không giấu nữa."

Hai tay Cảnh đế ở sau lưng nắm chặt thành quyền, gương mặt không có chút biểu cảm nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thái hậu.

"Phải nói ngươi và mẫu thân kia của ngươi tính tình thật giống nhau, độc ác giống nhau," Thái hậu cũng không đứng nữa, lướt qua Cảnh đế đi tới trước tượng Phật, thắp một nén nhang, bái lạy rồi cắm vào lư hương.

Nhưng nhang kia chỉ qua một nhịp thở đã bị Tiểu Lộ Tử dập tắt. Thái hậu thấy nhang tắt, hai mắt như nhuộm cay độc, hung tợn trừng mắt với Tiểu Lộ Tử. Nhưng Tiểu Lộ Tử cũng không sợ, trừng ngược lại, tuy rằng mắt hắn không lớn, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn trừng mắt.

Sau cùng Thái hậu không còn cách nào, trừng Tiểu Lộ Tử một cái, rồi hít sâu một hơi, xoay người nhìn bóng lưng Cảnh đế: "Ai gia biết ai gia không sống qua hôm nay, vậy ai gia cũng không có gì để sợ nữa. Hôm nay ai gia sẽ nói với ngươi một chút về mẫu thân tốt kia của ngươi."

Cảnh đế vẫn đứng yên không cử động ở đó.

"Nói đến tiện nhân mẫu thân của ngươi cũng xem như là mẫu thân tốt," Cảnh đế cố ý đi tới trước mặt Cảnh đế, cười nhìn hắn: "Ả ta vì ngươi, thật đúng là chuyện gì cũng sẵn lòng làm. Máu dính trên tay mẫu thân ngươi không hề ít hơn ai gia."

Thái hậu nói xong câu này thì không nhìn Cảnh đế nữa, đi tới chiếc bàn bốn cạnh trước mặt Cảnh đế ngồi xuống, tự rót cho mình một chung trà: "Mẫu thân người nhìn nhu nhược, nhưng tâm cũng ác," nói xong liếc mắt nhìn Cảnh đế: "Chuyện lòng dạ độc ác này, ngươi có lẽ di truyền từ mẫu thân ngươi. Người đầu tiên ả ta gϊếŧ, chính là nhũ mẫu của ngươi, phỏng chừng ngươi cũng không nhớ nhũ mẫu của ngươi là ai."

Nhắc đến nhũ mẫu của Cảnh đế, Thái hậu ra vẻ khinh miệt nhìn Cảnh đế: "Vào lúc ngươi năm tuổi, mẫu thân ngươi trong lúc vô ý phát hiện nhũ mẫu kia của ngươi, khi đút thức ăn cho ngươi, vậy mà bất chấp ngươi phản đối dùng miệng để đút. Ngươi biết mẫu thân ngươi gϊếŧ nhũ mẫu kia thế nào không?" Nói đến đây, Thái hậu hứng thú nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Cảnh đế: "Dịch của túy tâm hoa, ngươi hẳn là đã biết, vậy ngươi có biết túy tâm hoa và nha phiến là do ai mang vào cung không?"

Qua mấy nhịp thở, Thái hậu không đợi Cảnh đế mở miệng, bản thân có chút kích động nói: "Là mẫu thân của ngươi, bao gồm phương pháp chế Lạc mai hương là do mẫu thân ngươi mang vào cung. Mấy thứ kia, mẫu thân ngươi dùng đến thuận buồm xuôi gió," có lẽ do quá kích động, Thái hậu ho khan hai tiếng.

Cảnh đế nhìn lão phụ nhân ngồi ở kia thở gấp, chớp mắt nói: "Bà muốn trẫm đến đây, là muốn cho trẫm nghe cái này sao?"

"Đặc sắc còn ở phía sau kia," Thái hậu thông khí, cũng có chút đắc ý nói: "Ngươi có biết người thứ hai mẫu thân ngươi gϊếŧ là ai không?"

Cảnh đế không trả lời Thái hậu.

Thái hậu nhíu mày: "Là đại thái giám Lưu Nhân bên cạnh phụ hoàng ngươi," nói xong bà ta bưng chung trà lên uống hai ngụm rồi nói tiếp: "Lưu Nhân có sở thích bẩn thỉu, đó là thích chơi trẻ con, nhất là trong xinh đẹp, càng hợp khẩu vị của hắn. Hoàng thượng, ngươi nhớ khi ngươi còn nhỏ có bao nhiêu xinh đẹp không? Ha ha ha..."

Cảnh đế vẫn mặt không cảm xúc nhìn lão phụ đang cười lớn.

"Ngươi đoán xem là ai nói cho mẫu thân ngươi biết chuyện này," Thái hậu ngừng cười, mở to hai mắt, chân mày nhíu lại, nhìn Cảnh đế: "Là ai gia, ha ha... Mẫu thân ngu xuẩn kia của ngươi lại mang ơn ai gia. Ngươi đoán tiếp theo mẫu thân ngươi làm gì?"

Thái hậu dừng một lát, xua xua tay, nói tiếp: "Ai gia biết ngươi không đoán được, vẫn nên để ai gia nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi biết Lưu Nhân kia có lòng bất chính với ngươi, ban đầu chỉ đem hai đại cung nữ và một tiểu thái giám bên người đưa cho Lưu Nhân đùa giỡn. Sau đó Lưu Nhân chơi chán rồi thì nhìn chằm chằm vào mẫu thân ngươi, ha ha..." lúc nói, bà ta lại bắt đầu không kìm được mà cười lớn.

Một lát sau, Thái hậu nhìn Cảnh đế như đang nhìn thứ đồ dơ bẩn: "Lưu Nhân tuy là thái giám, nhưng hắn lại được phụ hoàng ngươi vô cùng tín nhiệm, muốn gϊếŧ chết một Hoàng tử không được thương yêu, cũng không phải là không thể. Mẫu thân ngươi tuy rằng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, thái giám trước khi cắt thì cũng là nam nhân, là nam nhân đương nhiên đều có tâm tư hèn hạ kia, huống chi mẫu thân ngươi còn là nữ nhân của Hoàng đế. Ngươi đoán cuối cùng mẫu thân ngươi có thuận theo không?"

Cảnh đế vẫn không có biểu cảm gì, thế nhưng hai tay ở sau lưng đã thấy được gân xanh.

"Lưu Nhân lấy ngươi làm uy hϊếp, mẫu thân ngươi thuận theo, ha ha..." Thái hậu cười đến mức chảy nước mắt: "Một hoàng phi vậy mà... Vậy mà cùng một tên không có thứ kia đối thực [2], ha ha... Bây giờ ngươi còn cảm thấy ai gia bẩn sao? Ha ha... Văn Oanh Thái hậu.... Văn Oanh Thái hậu... Ha ha... Ả ta cũng xứng... Ha ha..."

[2] Hình thức sống chung giữa thái giám và cung nữ thời xưa.

Thái hậu cười rất lâu, liếc mắt nhìn Tiểu Lộ Tử đang quỳ rạp trên đất, mới tiếp tục nói: "Văn Oanh Thái hậu của chúng ta và Lưu Nhân đối thực một năm, mới dụ được Lưu Nhân tín nhiệm, sau đó Lưu Nhân liền nghiện nha phiến, cuối cùng hắn coi như chết thê thảm, như vậy, mẫu thân ngươi vẫn còn có chút thủ đoạn. Mẫu thân ngươi gϊếŧ bao nhiêu người, e là ngay cả bản thân ả ta cũng không biết. Văn Oanh Thái hậu là do ngươi phong cho, táng ở hoàng lăng, cũng không biết tổ tông Nguyên gia của ngươi có đồng ý hay không?"

Đại sảnh có khoảng một nửa nén hương trầm tĩnh, lúc này trên mặt Thái hậu đã không còn ý cười: "Còn mẫu thân ngươi chết như thế nào? Ngươi cũng không cần tra xét nữa, hôm nay ai gia nói luôn cho ngươi biết."

Thái hậu nhìn lướt qua Cảnh đế, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nói tiếp: "Lúc ngươi được ghi vào dưới tên ai gia, mẫu thân ngươi tìm đến ai gia, ai gia nói với ả ta ai gia muốn xem Lưu Nhân chết như thế nào? Muốn ả ta tự mình biểu diễn," nói đến đây, Thái hậu hà hơi, khịt mũi một cái: "Ả ta đồng ý, có điều ả ta xin ai gia, để cho ả ta và cùng ngươi trải qua sinh thần cuối cùng, ai gia nhân từ, cũng đồng ý."

Cảnh đế nhìn Thái hậu khịt mũi, hà hơi, khóe miệng nhếch lên: "Nói xong rồi hả?"

Cảnh đế đột nhiên lên tiếng, Thái hậu giật mình sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Cảnh đế: "Ngươi không tức giận à, mẫu thân ngươi làm ra chuyện ti tiện như vậy, thế mà ngươi không có chút tức giận nào sao?"

"Trẫm không có tư cách tức giận," Cảnh đế xoay người nhìn tượng Phật: "Bà mỗi ngày niệm Phật, trong lòng có từng tỉnh ngộ không?"

Thái hậu lấy tay nhéo mũi: "Tỉnh ngộ, sao ai gia phải tỉnh ngộ? Có điều ai gia có địa vị như hôm nay, đúng là phải cảm ơn mẫu thân ngươi, nếu không phải ả ta để lại Lạc mai hương, làm sao ai gia có thể vặn ngã Chu Quý phi? Nói đến mẫu thân ngươi cũng không ngốc, trước khi chết hủy hết tất cả túy tâm hoa và nha phiến, chỉ để lại mấy hạt giống và hai hộp Lạc mai hương, không thì làm sao có ngươi hôm nay?"

"Khó chịu sao?" Cảnh đế xoay người nhìn bộ dáng bắt đầu lên cơn nghiện của Thái hậu, cười nói: "Tiểu Lộ Tử, dặn kẻ dưới, xử lý tất cả nha phiến và hương liệu ở đây," nói xong đi tới bên cạnh Thái hậu, cúi người xuống nói với bà ta: "Những thứ kia đều không phải đồ tốt, trẫm làm dưỡng tử của bà, cũng không thể hại bà được."

Thái hậu mở to hai mắt nhìn. đẩy Cảnh đế ra, đứng dậy chạy nhào tới lư hương, muốn đoạt chút nhang. Nhưng bà ta vẫn chậm một bước, những cây nhang bên trên lư hương đều bị Tiểu Lộ Tử cầm trong tay.

Thái hậu như nổi điên, hai đầu gối quỳ xuống đất, một tay ông chân Tiểu Lộ Tử, một tay với lấy nhang trong tay Tiểu Lộ Tử: "Đưa ai gia, đưa ta..."

Nhưng Tiểu Lộ Tử không hề dây dưa, trực tiếp đưa tay phải ra, nắm lấy gáy Thái hậu, kéo bà ta ra.

Cảnh đế lạnh lùng nhìn lão phụ như bị điên này: "Thái hậu, bà nên ở đây dưỡng thân thể cho thật tốt đi," nói xong bèn chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ngươi cho ta nha phiến, ta nói cho ngươi biết chứng cứ Trấn Quốc công mưu nghịch ở đâu?" Thái hậu không biết bản thân đang nói gì, chỉ muốn được thoải mái, những thứ khác đều không màng đến.

"Chuyện của Trấn Quốc công, cũng không phiền Thái hậu phí tâm, trẫm sẽ xử lý," lần này Cảnh đế không dừng lại nữa.

"Không đúng... Không đúng..." Hai tay Thái hậu xoa nắn toàn thân, hét lên với bóng lưng Cảnh đế: "Ta gϊếŧ mẫu thân ngươi... Không phải ngươi nên gϊếŧ ta sao? A... Cho ta... Cho ta..."

Cảnh đế cũng không quay đầu lại mà đi tới ngoài cửa viện. Diệp Quý tần mặc một bộ quần áo vải màu xanh, không hề trang điểm, nét mặt cũng rất bình thản, không khoa trương như ở trong cung trước đây: "Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng lên đi," Cảnh đế cũng không nhìn nàng, chỉ nói: "Hầu hạ Thái hậu cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ bỏ qua cho những người còn sống của Diệp gia."

"Thần thϊếp tạ long ân của Hoàng thượng," Diệp Quý tần thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nàng không cầu mong điều gì, chỉ cầu người nhà còn sống có thể sống.

Cảnh đế phất phất tay, để cho nàng lui ra. Đứng ở đỉnh núi Từ Vân, Cảnh đế nhìn về phương xa nói một câu: "Đi hoàng lăng."