Chương 02: Tham gia tuyển tú

Năm Thịnh Nguyên thứ chín, vừa mới đầu năm, tú nữ các nhà đã tề tựu tại kinh thành, phòng ở các ngân lâu trong thành không ngừng đón đi rước về, khách khứa nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.

Tại ngõ Bán Nguyệt của kinh thành, Thẩm phủ cũng không còn yên ắng như năm qua.

Thẩm Ngọc Quân thỉnh an xong không về thẳng Tú Thi lâu của mình mà dẫn theo nha hoàn đến đài ngắm cảnh. Đứng trong đài ngắm cảnh, quan sát ngôi nhà bản thân đã sinh ra và lớn lên, lòng nàng điềm tĩnh vô cùng.

Thẩm gia vốn là gia đình huân quý (quyền quý có công), đã từng có thời khắc vô cùng huy hoàng, chỉ là nàng chưa từng được nhìn thấy. Hai mươi lăm năm trước, biên quan có chiến tranh, tổ phụ Thẩm Lâm của nàng bị tiểu nhân mưu hại, suýt nữa đã bại binh. Sau cùng tuy rằng cuộc chiến đó thắng lợi, nhưng hao binh tổn tướng vô số khiến cho tiên đế giận dữ. Tuy nói Thẩm gia đã tìm mọi cách, đánh cuộc để bảo toàn được cả nhà, nhưng đã bị tước đoạt tước vị mà tổ tiên dùng mồ hôi và máu để có được. Đến nước này thì phủ Tề Dương Hầu, cũng chính là Thẩm gia, ngày càng xuống dốc.

Tổ phụ Thẩm Lâm cũng vì trận chiến đó mà bị thương nặng, mất đi một chân. Từ đó ông đóng cửa suy ngẫm không hỏi việc đời, hai mươi lăm năm qua chưa từng ra khỏi nhà một bước, mỗi ngày đều đến sám hối trước bài vị của tổ tiên.

Sau khi Thẩm gia bị mất tước vị, có thể nói là thấy hết lòng người thay đổi, nếm hết nhân tình ấm lạnh. Tuy nói vẫn còn một số phụ bối (bậc cha chú) huynh trưởng làm quan trong triều, nhưng lại nơm nớp lo sợ, bước đi gian nan.

Nàng, vừa khéo sinh ra ở đây. Từ nhỏ đã sớm nhìn thấy nam nhân của Thẩm gia vì khôi phục lại vinh quang ngày trước mà bôn ba mệt nhọc, sau cùng chẳng ngờ lại là dã tràng xe cát; thường thấy nữ quyến của Thẩm gia cắn răng ẩn nhẫn, lại bị chế nhạo, thấy tỷ muội có tri thức hiểu lễ nghĩa, song lại không người hỏi han.

Nàng tuổi nhỏ sức yếu, lại là phận nữ nhi, tự mình hiểu chuyện, không làm cho người nhà phải nhọc lòng. Mãi cho đến sáu năm trước, cũng là năm tuyển tú, đại tỷ Thẩm Thi Họa không được tuyển chọn mà rơi lệ, nàng mới biết làm nữ nhi của Thẩm gia, không phải là không thể tận lực vì gia tộc.

Khi đó nàng mới chín tuổi, lần đầu tiên xác định được một chuyện muốn làm, cũng trong năm đó, nàng lên kế hoạch cho con đường sau này của mình.

Tuy nói lúc ấy nàng còn nhỏ, nhưng thế gia chính là thế gia, dù cho xuống dốc nhưng cốt cách vẫn còn. Chín tuổi nàng cũng đã biết cái gì gọi là "lo trước tính sau", cái gì là "luôn luôn sẵn sàng".

Xác định được con đường sau này xong, nàng bèn lén lút cho nha hoàn góp nhặt rất nhiều thoại bản [1]. Từ trong thoại bản nàng biết được, nữ nhân chỉ có ngoan ngoãn hiểu chuyện mới có thể làm cho phu quân vui vẻ, chỉ ôn nhu xinh đẹp mới có thể chiếm được sự thương yêu của phu quân. Cũng từ trong thoại bản mà nàng nhận ra, nữ nhân thân thể mỏng manh yếu ớt không gây trở ngại về việc sinh con nối dõi, mà phần lớn gặp chuyện không may trong lúc sinh con.

[1] Thoại bản: tiểu thuyết chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.

Nàng con nhớ rõ, ấy là lần đầu tiên mình làm phiền phụ thân, xin phụ thân hai nha hoàn hiểu về việc dược thực y lý. Về phần cường thân kiện thể, Thẩm gia vốn xuất thân nhà võ, học chút công phu quyền cước rèn luyện thân thể thì rất đơn giản.

Sáu năm qua, không một ngày nào nàng lơi lỏng lười nhác. Ăn uống bồi dưỡng, cộng thêm vận động rèn luyện. Tráng kiện thân thể còn chưa đủ, còn phải cố gắng học tập tài nghệ. Nhưng nàng không phải là người thông minh, cầm kỳ thi họa cũng chỉ nắm được thư pháp, tập được một tay sấu kim thể [2], coi như lên được mặt bàn, những cái khác đều chỉ biết qua loa; thế nhưng về phần nữ công, thì lại được trưởng bối trong nhà khen ngợi không ngớt.

[2] Sấu kim thể ( 瘦金体): Kiểu chữ thư pháp do vua Tống Huy Tông (1082 - 1135) sáng tạo ra, vận dụng ngòi bút bay bổng nhanh nhẹn, nét chữ gầy có lực, gầy nhưng không mất thân chữ, chỗ chuyển đổi như ẩn đao kiếm, là một phong cách tương đối độc đáo, tự nhiên thanh thoát.

Nói ra thì sợ chê cười, mấy năm nay ngay cả thủ đoạn giữ mạng nàng cũng học được không ít. Có lần thấy nha hoàn trong nhà trượt chân rơi xuống nước, nàng liên tưởng đến tranh đấu nơi hậu cung, bèn xin mẫu thân dẫn nàng đến thôn trang học bơi.

Nhung mà, thủ đoạn giữ mạng có nhiều hơn nữa cũng không thừa. Suy cho cùng thì ai cũng chỉ có một mạng, dù cho ngươi cao quý tới đâu, người không còn, thì chỉ là người đi trà lạnh! Hậu cung càng là như vậy, càng phú quý thì càng thực tế.

Thẩm Ngọc Quân nàng không cầu một bước lên trời, chỉ cầu có chỗ có thể yên phận mà sống, cho nàng sống thật khỏe mạnh, chịu đựng cũng thật lâu. Nếu như ông trời rủ lòng thương có thể ban cho nàng một đứa con, vậy Thẩm gia coi như cũng có cái để dựa vào. Nhưng tất cả đều chỉ là suy nghĩ của nàng. Có thể trở thành sự thật hay không, còn phải xem có thể bước vào hậu cung không.

"Tiểu thư, tuy nói là tháng ba, nhưng trời vẫn lạnh căm. Ở đây gió lớn, nô tỳ phủ thêm áo choàng cho người nhé?" Trúc Vũ cầm áo choàng trong tay đi lên, tới bên cạnh tiểu thư của nàng. Chủ tử nhà nàng từ nhỏ đã yêu quý thân thể, ngày mai phải tham gia tuyển tú, càng không thể để nhiễm lạnh.

"Ừ." Thẩm Ngọc Quân bình tĩnh nhìn phòng ốc lầu gác, hoa cỏ cây cối, đây là nhà của nàng. Coi như tiên đế niệm tình, mặc dù đoạt đi tước vị của Thẩm gia, nhưng cuối cùng vẫn để lại tòa nhà do Thánh tổ ban cho. Ngày mai nàng sẽ phải rời khỏi đây, để nàng nhìn thêm chút nữa. Cho dù có vào cung hay không, cơ hội như vậy cũng sẽ không nhiều.

Nghĩ tới những chuyện trong nhà gần đây, ánh mắt nàng tối sầm lại, thêm phần kiên định. Tam ca thiên tài tuyệt học của nàng lại từ bỏ khoa cử lần nữa, chuẩn bị rời nhà ra ngoài học tập.

Trong Đồng Tri đường, đại phu nhân Thích thị đang ngồi trên giường, dựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần.

Tô ma ma bưng một chén cháo tổ yến tới, nhìn phu nhân dựa vào gối, sắc mặt vàng sạm, hồn cũng đang thơ thẩn nơi nào, trong lòng không nhịn được mà nhói lên, dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên bằng sữa của bà.

"Phu nhân, người tỉnh dậy đi, nô tỳ mang đến cho người một chén cháo tổ yến, người dùng một chút trước đã."

Thích thị mở mắt, khóe miệng vô lực co rút: "Để xuống trước đi, bây giờ cũng không có khẩu vị gì."

"Phu nhân vẫn nên dùng một chút, lát nữa nếu Ngũ cô nương biết người như vậy, bảo nàng phải làm thế nào cho phải đây?" Tô ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: "Người đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, nhìn bằng mắt cũng thấy người gầy đi một vòng rồi."

"Ma ma, ta hận chính bản thân ta, sao không định ra hôn sự cho Ngũ nhi sớm hơn, nếu như... Ôi..." Mỗi khi Thích thị nghĩ tới những việc này thì cảm thấy vô cùng bất lực. Thẩm gia đã không còn là phủ Tề Dương Hầu nữa rồi. Người trong kinh thành, ánh mắt lại càng sáng suốt, nâng cao đạp thấp. Những nhà đến bàn bạc càng không có nhà nào vừa mắt.

"Nô tỳ biết chuyện người vẫn canh cánh trong lòng, không phải lão gia nói lần này tú nữ đông đảo, tài mạo song toàn, đâu đâu cũng có đó sao. Tuy nói Ngũ cô nương nhà chúng ta nổi bật, nhưng cơ hội được chọn không lớn." Tô ma ma nói cũng không sai, Ngũ cô nương tuy xuất sắc, nhưng thuộc dòng dõi có vết nhơ. Lần tuyển tú này thật ra là tranh tài khoe sắc.

"Ta biết, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, bất an đó thôi. Tuy nói trong cung phú quý, nhưng vô cùng u ám. Ngũ nhi nhà ta, ta thật sự sợ!" Thích thị chỉ nghĩ đã cảm thấy sợ.

"Thứ cho nô tỳ nhiều lời, bây giờ còn chưa phải là lúc phu nhân đau khổ. Ngũ cô nương ở đây, cho dù được chọn hay không, người cũng phải chuẩn bị trước. Nếu là lỡ như, cũng không đến mức luống cuống tay chân."

Thích thị nghe vậy liền lập tức ngồi thẳng dậy: "Ma ma nói phải, nếu bà không nhắc nhở ta, suýt chút nữa ta đã nghĩ sai rồi." Thích thị cũng không cần khuyên nữa, tự mình cầm chén cháo tổ yến lên ăn.

Giờ Mão ngày tám tháng ba, Thẩm phủ đã đèn đuốc sáng trưng. Hôm nay là ngày tổng tuyển chọn, tuy chỉ là sơ tuyển, nhưng cũng là cửa loại khá nhiều người. Sơ tuyển chủ yếu là kiểm tra tuổi của tú nữ, tình trạng thân thể, xem ngũ quan có chỉnh tề hay không, xem thân thể còn trong trắng hay không, cơ thể có mùi lạ hay bệnh tật gì không.

Giờ Mão ba khắc, Thẩm Ngọc Quân dẫn theo Trúc Vũ đến Ninh Thọ đường. Lão phu nhân thấy nàng trang điểm khéo léo, mỉm cười hài lòng, hôm nay chỉ là sơ tuyển, nếu như trang điểm quá xuất sắc sẽ trở thành đầu đề câu chuyện của người khác, còn có thể mang đến phiền phức không cần thiết. Thẩm gia đã không phải là phủ Tề Dương Hầu trước kia, có thể làm chỗ dựa cho tôn nữ. Khiêm tốn như vậy cũng là một cách giữ mình.

"Ừm... Tốt lắm, lát nữa xe ngựa của Nội Vụ phủ sẽ đến đón, đại ca, nhị ca, tam ca của con sẽ đi theo hộ tống, mọi chuyện không cần quá cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là được. Quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình." Lão phu nhân nói lòng cũng có chút chua xót, nếu như Thẩm gia không suy tàn, cũng không phải lo lắng chuyện sống còn này rồi.

Thẩm Ngọc Quân tiến lên quỳ dưới gối lão phu nhân: "Quân nhi biết, Quân nhi hiểu rõ thân phận của mình, nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến gia tộc." Nói xong thì dập đầu với lão phu nhân.

"Được... được... Đúng là khuê nữ của Thẩm gia chúng ta, Thần ca nhi, Vĩ ca nhi và Húc ca nhi hộ tống muội muội các con cho tốt, đi đi."

"Vâng."

Nói xong, mọi người lập tức đứng dậy đưa bọn họ ra khỏi Ninh Thọ đường.