Chương 35

Chu Du bưng đồ ăn lên xe, Thiệu Kỳ thu hồi ánh mắt, chống cằm và nói: “Nữ giả nam trang, cũng coi như là một đôi bích nhân.”

Chu Du không khách khí với hắn, cười lạnh nói: “Nhanh ăn cơm, đừng quên anh hứa với tôi về thù lao.”

Bác sĩ Triệu chậm rãi tiến lại gần, hít hít mũi và khen ngợi: “Dù không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng món cơm nhà đơn giản này lại khiến người ta cảm thấy hoài niệm. Trước đây, người yêu của ta rất giỏi làm canh trứng, một ngụm xuống là cảm nhận ngay được vị thơm ngon. Lâu lắm rồi không ăn món này.”

Dường như trên đời này, canh trứng luôn có một hương vị đặc biệt. Bác sĩ Triệu ăn một ngụm liền rơi nước mắt. Chu Du và Thiệu Kỳ không tranh cãi, yên tĩnh ăn xong bữa cơm.

Bác sĩ Triệu và Thiệu Kỳ chia phần thịt còn lại, hơn phân nửa thuộc về họ. Kể từ khi Chu Du bắt đầu nấu cơm, hậu cần đã đưa thịt tươi đến, nhưng Tiểu Bạch hổ chỉ ăn miếng đầu tiên và nhổ ra, dường như nghĩ rằng thịt nướng vẫn ngon hơn. Tuy nhiên, Chu Du không bận tâm, đợi khi nó đói bụng, tự khắc sẽ ăn hết thịt tươi.

Đêm hôm ấy, mọi người sớm đi ngủ. Các nhân viên trực ban ngồi quây quần bên đống lửa và nhỏ giọng trò chuyện: “Không ngờ ra ngoài vào ban đêm lại lạnh như vậy. Nếu là ở phương Bắc, không biết sống như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ không cần ra ngoài vào ban đêm?”

“Nghe nói phương Bắc có vài loại biến dị thú có lông đặc biệt giữ ấm. Những người có kỹ năng tự nhiên có cách ứng phó, còn những người không có kỹ năng thì đành ở trong nhà, ban đêm nguy hiểm lắm!”

“Ta thực sự sợ loại cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai này. Khi đến Dương Thành, ta tính toán rời khỏi đội thăm dò, tìm một công việc an ổn hơn. Dù mệt một chút, nghèo một chút cũng không sao, ít nhất không phải ngày nào cũng đối mặt với nguy cơ sinh tử.” Con đường này quá gian nan, mỗi ngày đều phải đối diện với cái chết, thật sự dễ dàng làm giảm ý chí chiến đấu của người ta.

“Ai, cuộc sống quá bình yên thì ai cũng thích, nhưng thế gian này đâu có chỗ cho người an nhàn! Không nói những thứ này nữa, ta cảm thấy mệt quá, các ngươi hỗ trợ trông chừng một chút.” Nói xong, người đó lập tức ngã xuống đất, khiến các bạn đồng hành cười ha hả: “Vương Kiến An, tiểu tử ngươi cũng quá hư hỏng rồi! Ha ha ha……”

“Ta cũng cảm thấy mệt mỏi……” Nhiều người tiếp tục ngã xuống, không lâu sau khu vực cắm trại trở nên im ắng, chỉ còn lại những tiếng kêu kỳ lạ của đêm tối thỉnh thoảng vang lên.

Một số hắc y nhân lén lút tiến vào, dừng lại bên một chiếc xe cuối cùng. “Là chiếc này sao?” Một người trong số họ thì thầm hỏi.

“Đúng, đại sư huynh. Hai người không ở cùng chiếc xe, sư phụ đã nói muốn tìm tiểu tử trong chiếc xe chữa bệnh, còn một người già ở đây, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”

“Vô nghĩa, bắt lão nhân làm gì? Đi thôi!” Đoàn người vòng qua thủ vệ, lén lút tiến đến chiếc xe chữa bệnh. Một người trong số họ đá văng thủ vệ nằm giữa đường, kiêu ngạo nói: “Những tên bảo vệ quê mùa này quá yếu, một chút sức lực cũng không đủ.”

Đại sư huynh cảnh cáo: “Đừng có làm ầm lên, cẩn thận!”

Chu Du đang đả tọa luyện công, Thiệu Kỳ vẫn chưa ngủ, chỉ nhìn chăm chú vào Chu Du, như muốn nhìn ra điều gì đó từ cậu.

Kể từ khi trở về từ sơn động, Chu Du không còn cố gắng che giấu kỹ năng của mình trước Thiệu Kỳ. Tuy nhiên, Thiệu Kỳ vẫn chưa tìm hiểu sâu về cậu, vẫn nghĩ rằng Chu Du chỉ mới ở cấp bậc nhập môn.

Chu Du đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào Thiệu Kỳ. Cả hai đồng thời quay hướng ra ngoài cửa sổ. Thiệu Kỳ cười nói: “Làm sao lại có bọn đạo chích xuất hiện ở đây? Thật nhanh chóng đã tìm đến cửa rồi.”

Anh vui vẻ nói với Chu Du: “Rừng rậm dã thú đã đáng sợ, giờ thì ngoài đó còn đáng sợ hơn. Cậu tốt bụng như vậy, bị người ta ăn thịt còn không biết.”

Chu Du đáp lại: “Tôi tốt bụng nhưng cũng biết phân biệt người, giống như Thiệu tiên sinh vậy…” Hai người nghe thấy tiếng cạy khóa cửa, đồng thời ngậm miệng lại, chờ xem bọn đạo chích này sẽ làm gì.

Bên trong chiếc xe chữa bệnh không có vị trí rõ ràng để nhìn thấy những người bên ngoài. Lý do nhóm người này chọn chiếc xe này có vẻ không rõ ràng, nhất là khi chiếc xe vận chuyển vật tư giá trị nhất của đội ngũ nằm không xa.

“Đợi lát nữa lên xe, trừ bỏ sư phụ muốn tiểu tử kia, những người còn lại đều gϊếŧ hết.” Đại sư huynh lạnh lùng ra lệnh.

“Đại sư huynh, chúng ta đã cực khổ mới tới đây, thật sự muốn gϊếŧ hết người sao? Chi đội này tuy rằng trông có vẻ tầm thường, nhưng nữ nhân và tài vật vẫn có giá trị, không bằng…”

“Câm miệng! Đừng kiếm chuyện vô lý. Muốn tìm nữ nhân thì đâu thiếu gì chỗ?”

Người giám sát nhóm chi đội này liếc nhìn Lý Vân Hi, người mà hắn thấy xinh đẹp và hoang dã, đúng là loại hình hắn thích nhất.

Tuy nhiên, đại sư huynh có uy tín ở đây và còn nhắc đến sư phụ, nên người này không dám tự ý làm càn. Dù sao, còn rất nhiều cơ hội sau này.

Cửa xe bị cạy ra, bên trong tối như mực, nhưng những người đến đều đeo kính mắt chuyên dụng cho ban đêm, có thể nhìn rõ ba người trong xe.

“Ha, một người già một tàn một phế vật, không biết ngũ huynh đệ chúng ta đồng thời xuất động có phải hơi đại tài tiểu dụng không?” Nhìn tình hình trên xe, nhóm người cười lớn. Nếu không phải bên ngoài có thủ vệ, họ có thể dễ dàng bắt bất kỳ ai trong số đó.

“Hai cái người này người nào mới là người mà sư phụ muốn?” Đại sư huynh chỉ vào Chu Du và Thiệu Kỳ, hỏi. Hai người tuổi tác tương đương, nhưng Chu Du trông có vẻ như chỉ là một người thường, không giống như đối tượng mà họ đang tìm kiếm.

Chu Du nhắm mắt giả bộ ngủ. Khi có người chỉ vào cậu, cậu lập tức nhận ra đây là nhóm người của Ngụy đại sư, đây có lẽ là trả thù.

Ban đầu, Chu Du dự định đợi bọn họ ra tay rồi phản kích, nhưng giờ thay đổi ý định. Đối phương là những kẻ phạm pháp nguy hiểm, nên thay vì chỉ phản công, tốt hơn là cùng bọn họ gặp Ngụy đại sư.

Chu Du truyền âm cho Thiệu Kỳ: “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ đi cùng bọn họ. Đây có thể là cơ hội tốt để đối phó với Ngụy đại sư.”

Thiệu Kỳ nghe xong suýt nữa mở to mắt, cố gắng xem xét liệu Chu Du có nói thật không. Với khả năng của Thiệu Kỳ, cũng không đến mức dùng tinh thần lực để truyền âm, rốt cuộc Chu Du là người phương nào?

“Chính là cái người yếu đuối ? Hắn có gì đáng để sư phụ coi trọng?” Đại sư huynh vung tay lên, ra lệnh cho thuộc hạ của mình hành động. Hắn tiến đến trước mặt Thiệu Kỳ, đang định ra tay thì chợt dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Thiệu Kỳ.

Hắn từ trong túi móc ra một ống tiêm, tiêm thuốc vào cổ Thiệu Kỳ, sau đó khiêng hắn lên.

“Đại sư huynh, đây là……?” Những người khác ngơ ngác nhìn hành động của hắn.

Đại sư huynh vung tay lên, nghiêm nghị nói: “Đi nhanh, người này có vẻ như là một nhân vật, mang về giao cho sư phụ xử lý. Có thể sẽ có ích.”

Chu Du trong lòng kinh hãi, nghĩ rằng người này nhận ra thân phận của Thiệu Kỳ. Nếu Thiệu Kỳ thật sự là Thiệu nguyên soái, mà nhóm người này làm hại Thiệu Kỳ, thì đó sẽ là một tổn thất lớn cho quốc gia. Trong lúc Chu Du đang cân nhắc cách cứu người, thì một ngón tay viết nhanh chữ “2” trên mu bàn tay của cậu, rồi không nhúc nhích.

“Đi mau!” Khi nhóm người đang chuẩn bị mang Chu Du và Thiệu Kỳ đi, đột nhiên một bóng trắng lóe lên. Tiểu Bạch hổ xuất hiện, cắn vào cổ của một tên đàn ông trong nhóm, xé một miếng thịt lớn ra, máu tươi phun trào. Tên đàn ông kêu thảm thiết và ngã gục xuống đất.

“Không tốt!” Mọi người bị tình huống bất ngờ này làm hoảng sợ. Chu Du mới nhớ ra rằng Tiểu Bạch hổ vẫn đang ở trên xe. Chu Du lo lắng rằng Tiểu Bạch hổ cũng bị hôn mê, không nghĩ bây giờ nhảy ra cứu cậu.