Chương 23

Khi Sở Tang Lạc đang gắp thức ăn cho Lộ Quy Niệm, đũa của cậu va vào đũa của Lộ Phượng Ninh, Sở Tang Lạc lạnh lùng nhíu mày thu lại cây đũa, nhưng lại phát hiện ra rằng Lộ Phượng Ninh đã gắp bỏ gừng trong thức ăn.Nhìn kỹ lại, cậu mới nhận ra rằng Lộ Phượng Ninh đã gắp bỏ gừng trong thức ăn từ lúc nãy, được nửa bát rồi.

"Bảo bối, lần đầu tiên tôi nấu ăn nên không biết, lần sau tôi sẽ chú ý hơn." Lộ Phượng Ninh nhẹ nhàng nói.

Sở Tang Lạc không thể kiềm chế được trợn mắt trong lòng, con người này, thực sự là hai loài sinh vật trái ngược giữa khi yêu và không yêu. Trước đây cậu chỉ biết rằng Lộ Phượng Ninh không biết nấu ăn, nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra rằng Thiếu tướng lạnh lùng cũng có thể học. Trước đây, Lộ Phượng Ninh không bao giờ chú ý đến tiểu tiết, nhưng bây giờ hắn ại lựa chọn gắp từng mảnh gừng ra cho vợ con.

Nếu Lộ Phượng Ninh nhận ra sự hối hận sớm hơn một chút, có lẽ họ sẽ không có kết cục như vậy.

Sở Tang Lạc không để ý đến người được toàn dân yêu mến này, thay vào đó, cậu nhẹ nhàng hỏi em bé trong lòng: "Con muốn ăn gì?"

"Con muốn ăn bí đỏ," Lộ Quy Niệm ngọt ngào nói.

Từ nhỏ đến lớn, Lộ Quy Niệm luôn thích bí ngô, đây cũng là món ăn mà cả họ chồn tía đều thích, Sở Tang Lạc cũng rất thích.

May mắn là các món ăn mà Lộ Phượng Ninh đã chuẩn bị có một món bí đỏ, là một cái bát canh bí đỏ, với bí đỏ được khoét rỗng bên trong, sau đó bỏ hạt gạo và thịt lợn muối vào hấp chung, cùng với hành băm nhỏ làm gia vị, hương vị ngọt ngào của bí đỏ kết hợp với sự mềm mịn của gạo và hương thơm của thịt lợn muối, khi mở nắp giữ nhiệt, mùi vị nóng hổi khiến trong lòng người ta cảm thấy ấm áp.

Sở Tang Lạc dùng thìa múc một miếng bí đỏ nhỏ để cho Lộ Quy Niệm thử: "Thử xem, có ngon không?"

"Rất ngon!" Lộ Quy Niệm gần như nuốt chửng cây thìa.

Lộ Phượng Ninh một bên chọn gừng, một bên yên lặng ngắm nhìn hai Omega thích bí đỏ, vừa mềm mại lại ngọt ngào.

Hắn thi thoảng có đi qua một số tinh cầu khác du lịch, học được vài công thức làm đồ ngọt, để khi nào mua nguyên liệu về làm cho Lạc Lạc và Niệm Niệm ăn.

Lộ Phượng Ninh gắp thịt bỏ vào bát của Sở Tang Lạc, bí đỏ dù tốt nhưng Chu Sang Lạc cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng.

Sở Tang Lạc chưa kịp ăn, cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn và quay người chạy về phòng tắm.

“Làm sao thế, Lạc Lạc?” Lộ Phượng Ninh gấp gáp hỏi.

Lộ Quy Niệm lo lắng nhìn theo.

“Ưm…” Cảm giác quen thuộc ập tới, Sở Tang Lạc kéo ghế dựa ngồi xuống, nôn vào trong toilet.

Bóng dáng yếu ớt khi cậu đi về phía phòng tắm, Lộ Phượng Ninh có thể nhìn eo của Sở Tang Lạc một tay cũng dễ dàng ôm lấy.

Rõ ràng, trong bụng đang có một đứa bé.

Nhưng bảo bối của hắn lại gầy đến độ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Lộ Phượng Ninh vội vàng theo sau: "Lạc Lạc..."

Sở Tang Lạc đã nôn mấy lần, nhưng vì chưa ăn nhiều, nên không thể nôn ra được gì, Lộ Phượng Ninh vuốt nhẹ lưng cậu, lấy khăn giấy lau miệng cho Sở Tang Lạc, nhưng lại bị cậu đẩy ra không thương tiếc.

Ánh mắt của Sở Tang Lạc chứa đựng sự giận dữ, giọng điệu lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: "Lộ Phượng Ninh, tôi đang mang thai, phải không?"

"..." Nếu Lộ Phượng Ninh đang đứng giữa Bắc Cực, thì cảm giác hiện tại giống như bị đổ một chậu nước lạnh vào đầu, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, giọng điệu của Sở Tang Lạc khiến hắn sợ hãi, "Lạc Lạc, em hãy nghe tôi giải thích..."

"Tại sao anh không nói cho tôi biết ngay từ đầu?"

Khi ra khỏi phòng ngủ, cậu đã hỏi Lộ Phượng Ninh bản thân bị làm sao nhưng không nhận được câu trả lời.

"..." Lộ Phượng Ninh cúi đầu, những đường nét sắc bén không thể hiện ra được nhiều biểu cảm.

Sở Tang Lạc nhẹ nhàng hít một hơi, cười lạnh: "Lộ Phượng Ninh, anh sợ tôi phá thai nên mới lựa chọn giấu tôi, tôi cũng có quyền biết, anh làm tôi quá thất vọng."

"Xin lỗi." Lộ Phượng Ninh nói đột ngột.

Hắn như một con chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, bước về phía trước một bước, cẩn thận ôm lấy cơ thể của Sở Tang Lạc, tưan đầu vào vai cậu.

"Lạc Lạc, tôi không phải là không muốn nói, mà là lo lắng cho sức khỏe của em." Giọng nói của Lộ Phượng Ninh khàn khàn, nghiêm túc giải thích, "Tinh Triết đã nói, phá thai sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe của em."

Âm thanh như chất chứa đầy nỗi đau: "Nhưng, đây là cơ thể của em, là cơ thể của em. Dù em lựa chọn thế nào, anh đều tôn trọng em."

Nếu Sở Tanh Lạc là một cái lọ đựng, hiện tại chắc chắn sẽ đầy những loại gia vị chua ngọt đắng cay. Thiếu tướng lạnh lùng, quyết đoán, biết cách tự quyết định, đối với việc phá thai, lại chọn cách tôn trọng việc đó.

Sở Tang Lạc biết về đứa bé này, cậu nhớ lại rồi.

Kiếp trước, khi cậu biết sự hiện diện của đứa bé này, đứa bé đã không thể giữ được nữa.