"Khụ khụ..." Sở Tang Lạc thở hổn hển bật dậy, vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ vừa rồi không thể tỉnh táo.Cảnh tượng đó là những gì đã xảy ra trước khi Sở Hoài Lạc qua đời, lúc đó tình trạng bệnh của hắn đã vô phương cứu chữa, chỉ có thể chờ ngày ra đi.
Nhưng Sở Tang Lạc không nhớ rõ chàng thanh niên áo đen là ai, ký ức của cậu đã bị gián đoạn từ trước, khi cậu tỉnh lại, cậu chỉ thấy mình ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ánh sáng đỏ trên cửa liên tục bật tắt.
Chàng trai đó... có lẽ là bản thân mình trong giấc mơ, con người mà cậu hy vọng mình sẽ trở thành.
Hy vọng rằng cậu có thể trở nên mạnh mẽ, có thể vứt bỏ tất cả nguyên tắc, sống để tự bảo vệ bản thân.
Nhưng cuối cùng, cậu không thể làm được điều đó, vì khi ba còn sống, ông đã nói một câu "Phải lương thiện".
Hình ảnh hiền hòa của ba vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, Sở Tang Lạc tin rằng ba vẫn còn sống, cậu vẫn làm theo từng những lời dạy nhỏ bé của ba.
Đó là điều ấm áp nhất trong lòng cậu.
Cảm giác đau nhức và lạnh lẽo trên chân kéo cậu về hiện thực.
Cậu mở mắt ra, phát hiện ra rằng chân mình đặt ngoài tấm chăn, một người đàn ông đang quỳ xuống, bôi thuốc cho đầu gối của cậu, cầm băng vải để băng bó vết thương.
Sở Tang Lạc rút chân lại: "Thả tôi ra, Lộ Phượng Ninh!"
Lộ Phượng Ninh giật mình, nắm chặt chân nhỏ của Sở Tang Lạc: "Lạc Lạc, đừng di chuyển, chân sẽ đau."
"Đừng có bận tâm, chân của tôi không sao, thả tôi ra!" Sở Tang Lạc không thể rút chân lại, theo bản năng kéo chân ra ngoài, đá trúng vào ngực của Lộ Phượng Ninh.
Lộ Phượng Ninh kêu lên một tiếng.
Chân của Sở Tanh Lạc đặt trên huy hiệu trên ngực của Lộ Phượng Ninh, Sở Tang Lạc cảm giác kim loại mát lạnh dưới lòng bàn chân, cậu ủ rũ nói: "Xin lỗi..."
Chưa kịp kết thúc câu, Sở Tang Lạc nhớ ra mối quan hệ của họ, khuôn mặt lại trở nên lạnh lẽo, muốn rút chân ra khỏi ngực Lộ Phượng Ninh.
Lộ Phượng Ninh dùng một tay giữ chặt chân trần của Sở Tang Lạc: "Đừng di chuyển, bảo bối."
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng sức mạnh trong tay lại rất quyết đoán, giữ chặt cơ thể của Sở Tang Lạc, dùng tay còn lại băng bó vết thương cho cậu, đến khi hắn chắc chắn băng bó xong cho Sở Tang Lạc mới buông chân cậu ra.
Trong quân ngũ, việc bị thương không phải là hiếm, việc băng bó vết thương trở nên rất quen thuộc với hắn.
Mọi thứ đã xong, Lộ Phượng Ninh ngước lên, nhìn thấy hình ảnh Sở Tang Lạc còn đang ngái ngủ.
Do cơn ác mộng, Sở Tang Lạc vẫn còn thở hổn hển, má hồng nhẹ, ánh mắt đầy nước.
Hơi thở của Lộ Phượng Ninh bỗng trở nên nặng nề.
Sở Tang Lạc ngửi thấy hơi thở Alpha đặc trưng của Lộ Phượng Ninh, một mùi thơm của tuyết tùng mát mẻ và trầm tĩnh phảng phất xung quanh, kết hợp với một chút hương xà phòng, tạo nên sự quyến rũ riêng của đàn ông.
"Ra, ra khỏi đây," Sở Tang Lạc cố kìm nén những cảm xúc rối bời trong lòng, lạnh lùng nói.
"Lạc Lạc..." Lộ Phượng Ninh đắng lòng, từ khi Sở Tang Lạc tỉnh dậy, cậu vẫn luôn cố gắng đẩy hắn ra khỏi phòng, trước đây, Sở Tang Lạc chưa từng như vậy, ngày trước khi Sở Tanh Lạc tỉnh dậy, nhìn thấy hắn, cậu sẽ ôm hắn từ phía sau, như một con mèo, nói nhẹ nhàng, "Hãy để em chăm sóc ngài, quan tâm tới em một chút được không."
Im lặng, một im lặng đáng sợ.
Sở Tang Lạc nhận ra rằng trái tim của mình lại bắt đầu rung động, Lộ Phượng Ninh đối với cậu như một tia sáng, trong thế giới của cậu, gia đình ngược đãi cậu, anh trai ngược đãi cậu, bạn bè ngược đãi cậu, dù cậu cố gắng đối xử tối với cả thế giới, nhưng thế giới vẫn trả lại cậu bằng nỗi đau.
Lộ Phượng Ninh là ánh sáng duy nhất.
Hắn bảo vệ cậu.
Sự bảo vệ của hắn đã kéo dài cho đến tận kỳ kết thúc trung học.
Hắn thực sự đã liên hệ với ban quản lý trật tự, từ đó, những kẻ bắt nạt đã tránh xa cậu.
Mặc dù vẫn có người coi thường cậu, chế nhạo vẻ bề ngoài cùng đôi mắt của cậu quá mức xinh đẹp, cậu nên cảm thấy xấu hổ về ngoại hình của cậu, nhưng không ai còn dám động vào cậu như trước.
Mỗi lần cậu cung cấp máu cho Sở Hoài Lạc xong, cậu cũng có thể nhận được một viên kẹo đại diện cho sự biết ơn từ Lộ Phượng Ninh.
Nhưng sự tổn thương mà Lộ Phượng Ninh gây ra cho cậu thật sự rất sâu, cậu không thể tha thứ.
Đột nhiên, Sở Tang Lạc nhìn lên, lộ ra một biểu cảm thờ ơ: "Tôi không yêu cầu anh làm như vậy."
"Là tôi tự nguyện, bảo bối." Lộ Phượng Ninh không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, vội vàng giải thích, sợ Sở Tang Lạc sẽ thay đổi ý kiến.
"Đây là do tôi nợ em và đứa con của chúng ta."
"Cả đời này e rằng anh không thể trả hết."
Sở Tang Lạc xốc chiếc chăn nhẹ như tơ tằm đứng dậy, cậu đã ngủ suốt cả ngày, giờ chỉ cảm thấy đói, chuẩn bị đi vào nhà bếp nấu ăn.
Cậu đi qua bên cạnh Lộ Phượng Ninh, chỉ nhìn thấy vai của Lộ Phượng Ninh, cậu nói nhỏ: "Tôi nói cho anh biết, dù anh làm như vậy, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cố gắng vô ích."
"Vậy tôi sẽ ở bên cạnh em và con mãi mãi, không vượt qua giới hạn nào," Lộ Phượng Ninh nghiêm túc nói.
"Nếu tôi yêu người khác thì sao?"
"Lạc Lạc..."
"Nói đi! Tôi muốn nghe một câu trả lời." Đột nhiên Sở Tang Lạc trở nên rất tức giận.
"Tôi sẽ tôn trọng quyết định của em." Một lúc sau, Lộ Phượng Ninh khó khăn mở miệng.
"Nhưng nếu em cần sự giúp đỡ, cứ tìm đến tôi..." Ba giây sau, Lộ Phượng Ninh bổ sung.
"Không cần đâu, nếu tôi yêu người khác, anh cũng có thể tìm người khác." Sở Tang Lạc mở cửa phòng ngủ.
"Lạc Lạc, đừng nói những lời đau lòng như vậy..." Lộ Phượng Ninh nhanh chóng theo kịp.
Sở Tang Lạc chưa bao giờ nói như vậy, dù đối mặt với những người bắt nạt cậu, cậu cũng không mất đi sự kiên nhẫn và dịu dàng. Nhưng đối với hắn...
"Tôi chỉ nói sự thật."
Cậu sẽ không còn dịu dàng với hắn nữa, dịu dàng suốt cả mootn đời, đã chấm dứt, không còn ý nghĩa gì nữa.
Cậu cũng muốn duy trì dáng vẻ bình tĩnh của mình, nhưng trước mặt Lộ Phượng Ninh, chỉ cần một giây là cậu đã mất kiểm soát. Cậu có thể lạnh lùng và ôn hòa với toàn thế giới, nhưng hiện tại Lộ Phượng Ninh giống như dung nham nóng chảy, dễ dàng thắp lên lửa giận trong lòng cậu.
Nhìn thế nào cũng không vừa mắt.