Chương 19

Lộ Phượng Ninh nhìn xuống đường nét dịu dàng của Sở Tang Lạc, khuôn mặt nhợt nhạt như vậy, cơ thể không khỏe, lại mang thai...Mặc dù tiếc nuối, nhưng sức khỏe của Sở Tang Lạc quan trọng nhất.

"Tôi muốn nói với cậu cái này." Tô Tinh Triết tháo bỏ ống nghe, dường như biết Lộ Phượng Ninh muốn hỏi gì, "Tình trạng sức khỏe của Lạc Lạc không tốt, nhưng đứa bé đã ba tháng, việc phá thai sẽ làm tổn thương cơ thể, sau này cần phải cẩn thận về kù thai nghén."

Lộ Phượng Ninh nắm chặt tay của Sở Tang Lạc, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.

Tô Tinh Triết thở dài, "Đây là chuyện của hai người, tự cậu quyết định nhé. Nhưng nếu giữ lại, nhớ phải chăm sóc cẩn thận."

"Tôi hiểu rồi." Giọng của Lộ Phượng Ninh hơi khàn khàn.

Sau khi Tô Tinh Triết nhắc nhở Lộ Phượng Ninh về những điều cần lưu ý khi mang thai, anh ta mới rời đi.

Lộ Phượng Ninh ở bên Sở Tang Lạc rất lâu sau mới mở cửa ra ngoài hút một điếu thuốc.

Ánh đèn trong phòng khách rất mờ ảo, Lộ Quy Niệm đứng yên ở cửa sổ kính pha lê.

Bé và Sở Tang Lạc giống nhau đến mức, có những lúc, Lộ Phượng Ninh cảm giác như nhìn thấy Sở Tanh Lạc khi còn nhỏ.

Hình ảnh này gợi nhớ lại ký ức từ sâu thẳm, như tua lại cuộc đời, đưa Lộ Phượng Ninh trở lại thời còn thơ ấu của mình.

Trưởng bối hỏi hắn, "Đang nhìn cái gì vậy?"

"Em gái kia đẹp quá."

"Không phải em gái, là em trai."

Bây giờ, hình ảnh của Niệm Niệm và cậu bé nhỏ năm ấy vô cùng trùng khớp, lúc trước anh đã từng nhìn thấy, không phải là Sở Tang Lạc thì là ai?

Hóa ra, duyên phận đã bắt đầu từ đó.

"Cha ơi." Lộ Quy Niệm nhẹ giọng gọi.

Lộ Phượng Ninh bừng tỉnh, đến bên Lộ Quy Niệm và ngồi xuống: "Con đã ăn cơm chưa?"

Lộ Quy Niệm gật đầu: "Chú Từ cho con ăn rồi."

"Ăn no chưa?" Lộ Phượng Ninh lau một chút nước sốt ở góc miệng của Lộ Quy Niệm.

"Không muốn ăn." Lộ Quy Niệm nói, "Baba đã có em bé trong bụng rồi sao?"

Lộ Phượng Ninh ngạc nhiên: "Con biết điều đó vậy?"

Lộ Quy Niệm khuôn mặt nghiêm túc, "Baba cũng từng có một lần như vậy, nhưng sau đó không còn nữa."

Lộ Phượng Ninh nhíu mày, nắm chặt vai của Lộ Quy Niệm: "Còn có sao?"

Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy, Sở Tang Lạc đã từng vì hắn trải qua một lần sảy thai.

"Không còn nữa." Lộ Quy Niệm lắc đầu, "Khi ấy baba cực kỳ buồn, không ăn không uống."

Lộ Quy Niệm quan sát biểu cảm của Lộ Phượng Ninh, xác nhận rằng người đàn ông này bắt đầu đau khổ, mới nhẹ nhàng nhắm mắt và hỏi: "Con có thể vào xem baba được không?"

"Có thể." Lộ Phượng Ninh đặt ngón tay cái gần góc mắt của Lộ Quy Niệm, sau đó vuốt nhẹ đầu nhỏ của bé, "Đi đi, baba con đang ngủ sâu, đừng làm phiền."

Lộ Quy Niệm gật đầu ngoan ngoãn: "Con biết rồi."

"Niệm Niệm." Lộ Phượng Ninh bật lửa châm thuốc lá, đột nhiên nói.

Lộ Quy Niệm giữ tay trên tay nắm cửa sắt của phòng ngủ, quay lại: "Dạ?"

"Thứ hai, cha sẽ đưa con đi nhà trẻ." Lộ Phượng Ninh nói, mặc dù các bạn nhỏ ở nhà trẻ không thích bé, trong lòng Lộ Phượng Ninh biết rõ.

"Cha sẽ đưa..." Lộ Quy Niệm muốn từ chối ngay lập tức, nhưng nghĩ đến sức khỏe của baba, có thể làm cho baba thoải mái thì tốt hơn, cậu hít một hơi, giọng nói nghẹn ngào, "Cảm ơn cha Phượng."

Trái tim Lộ Phượng Ninh cảm thấy đau xót, chỉ là đưa con đi nhà trẻ thôi, nhưng cảm giác của con lại như là đã nhận được một ân huệ lớn, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng hắn không thể để ý đến việc an ủi con trẻ một lần nữa, bởi vì có điều làm hắn đau đớn hơn nhiều.

Hắn có con, nhưng kiếp trước đứa con ấy lại chết yểu, hiện tại hắn nên làm gì bây giờ.

Áo khoác quân trang của Lộ Phượng Ninh lỏng lẻo, cổ tay áo sơ mi trắng kéo lên một chút, mở cửa sổ đặt lên cửa ban công, hút một hơi thuốc lá.

Gió lạnh thổi vào Lộ Phượng Ninh, ánh trăng trong veo chiếu xuống sàn nhà, khói thuốc lọt vào phổi, nhưng vẫn không thể làm giảm đi một phần nào trong nỗi đau của Lộ Phượng Ninh.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi của hắn vang lên, hắn lấy ra điện thoại, không phải của hắn, mà là cái điện thoại rơi ra khi anh ôm Sở Tang Lạc xuống xe, hắn tiện tay bỏ vào túi áo.

Là số điện thoại lạ.

Lộ Phượng Ninh nhấc máy.

Phía kia có tiếng phụ nữ nói: "Anh Sở, chúng tôi là tạp chí "Khoa học Sinh học", chúng tôi rất quan tâm đến bài báo mới của anh về loại thuốc thử nghiệm, chúng tôi muốn mời anh tham gia một cuộc phỏng vấn đặc biệt, anh có thể xem xét không?"

Lộ Phượng Ninh dừng lại một lát, trả lời: "Cậu ấy không khỏe, sẽ không tham dự."

Anh hiểu rõ về Sở Tang Lạc, Sở Tang Lạc thích yên tĩnh, không quá thích tham gia phỏng vấn, trước đây đã từng có những trường hợp tương tự, mà Sở Tang Lạc đã từ chối.

Hơn nữa, tình hình sức khỏe của Sở Tang Lạc thực sự rất xấu.

Lộ Phượng Ninh chỉ muốn Sở Tang Lạc nghỉ ngơi tốt, không cần lo lắng về bất cứ điều gì, đặc biệt là không cần phải làm việc, tất cả mọi thứ đều có hắn lo.

"Anh là..."

"Tôi là chồng của cậu ấy."

Cuộc gọi kết thúc, Lộ Phượng Ninh dập tắt điếu thuốc, sau đó kiểm tra lại mùi thuốc trên áo cho đến khi nó tan biến hoàn toàn trong gió lạnh mới quay trở lại phòng.

Cơm được Từ Thịnh mua đã nguội, ăn đồ ăn nhanh cũng không tốt cho Sở Tang Lạc.

Lộ Phượng Ninh mở điện thoại, ngón tay thon dài nhấn nhẹ vào màn hình, tìm kiếm "Công thức ăn cho sản phụ", mở tủ lạnh bắt đầu nấu ăn.

Lúc đầu còn hơi vụng về, nhưng Lộ Phượng Ninh nhanh chóng làm quen với việc nấu nướng. Với cuộc sống quân sự của hắn, đôi khi anh cũng phải nướng thịt ngoài trời. Nhưng so với việc nướng thịt để no bụng, những món ăn mà Lộ Phượng Ninh nấu cho Sở Tang Lạc càng trở nên tinh tế gấp nhiều lần.

Tại bộ phận biên tập của tạp chí "Khoa học Sinh học".

Mọi người biên tập đang chăm chú nhìn vào một biên tập viên nữ mặc kính mát đen, khi cô ta kết thúc cuộc gọi, họ hứng khởi hỏi kết quả: "Thế nào, đã đặt lịch trình chưa?"

"Không, không đặt được." Biên tập viên nữ với kính mát đen mất mát nói.

"Hả? Tại sao vậy? Anh Sở cũng không phải đã nói đồng ý? Anh ấy đã đồng ý, thì không thể từ chối được mà!"

"Không biết, chồng của anh ấy nói anh ấy không khỏe."

"Chồng?! Ôi trời, anh Sở lại có chồng?!"

"Ừm, người đó nói là chồng của anh ấy, nghe giọng điệu thì nghe giống... giống như Lộ đại thần."