Chương 11

Phòng thí nghiệm rộng rãi và sạch sẽ, có màu trắng chủ đạo, trên bàn đặt hàng loạt các chai chứa dung dịch thử nghiệm.Sở Tang Lạc đi đến vị trí quen thuộc của mình, cởϊ áσ khoác ra, mặc chiếc áo choàng trắng của phòng thí nghiệm, mở ra cuốn nhật ký treo trên tường để kiểm tra tiến độ nghiên cứu hiện tại.

Sở Tang Lạc cầm bút, ngón tay dưới lớp áo choàng trắng trở nên tinh tế và mảnh mai hơn, cậu đánh dấu vòng tròn ở các điểm quan trọng trong quá trình nghiên cứu.

Lúc này, một tin nhắn qua thiết bị liên lạc được gửi từ một đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, Tưởng Phàm: "Tang Lạc, cậu đã chuẩn bị xong dung dịch thử nghiệm cho tôi chưa?"

Sở Tang Lạc lật lại trang trước, mới nhận ra rằng Tưởng Phàm đã yêu cầu cậu chuẩn bị một loại dung dịch thử nghiệm mới.

Loại dung dịch này rất hữu ích trong việc chữa trị vết cắn của Thiết thú.

"Có ngay đây." Sở Tang Lạc trả lời.

Sở Tang Lạc đưa cho Lộ Quy Niệm một bộ mạt chược, để cậu bé tự chơi khi cậu bắt đầu làm dung dịch thử nghiệm mới.

Nửa giờ sau, dung dịch gốc đã được chuẩn bị xong, nhưng Sở Tang Lạc suy nghĩ một chút, không tự tay thực hiện phân ly dung dịch gốc.

Dung dịch gốc là một loại nguyên liệu quý, bước phân ly cũng rất quan trọng, đưa dung dịch gốc cho Tưởng Phàm, hắn sẽ giúp cậu phân tích nó và thực hành các bước phân ly.

Sau khi cẩn thận đóng gói dung dịch gốc, Sở Tang Lạc giao cho một sinh viên đang đi qua, nhờ cậu ta chuyển dung dịch gốc cho Tưởng Phàm.

"Cảm ơn." Sở Tnag Lạc đứng ở cửa kính, gật đầu cười chào sinh viên.

"Không... không có gì, tiền bối!" Sinh viên là một Beta, đối diện với một Omega xinh đẹp như Sở Tang Lạc, cậu ta đỏ mặt.

Tiền bối mặc chiếc áo choàng trắng đơn giản nhưng vô cùng cuốn hút.

Nhưng... một Omega xuất sắc như vậy không phải là điều mà các Beta như họ có thể mơ ước được, ngoài hương thơm ngọt ngào của Omega, Sở Tang Lạc còn mang một hương vị Alpha, mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng với một Beta như anh ta, anh ta có thể cảm nhận được người kia là một người mạnh mẽ.

Phòng thí nghiệm phân tích sinh học II.

Tưởng Phàm và Lộ Tranh nhìn chất lỏng trong tay mình và lắc đầu.

"Thật là... Lộ Tranh, Sở Tang Lạc đưa lại cho chúng ta dung dịch gốc, không phải là dung dịch đã phân ly." Tưởng Phàm tỏ ra hơi không hài lòng, "Chỉ nhờ cậu ta chuẩn bị một chút dung dịch mới thôi mà, lại đưa dung dịch gốc, liệu có phải là cậu ta không muốn chúng ta biết cách làm dung dịch mới?"

Lộ Tranh cười lạnh: "Cứ muốn làm người ta phát bực thôi, cậu ta không muốn cho, nhưng lại không dám từ chối, vậy nên mới đưa dung dịch gốc."

"Dựa vào cái gì, tôi nợ cậu ta gì đâu, muốn thuốc thử, cậu ta có ý kiến với tôi à?"

"Có lẽ là ý kiến với tôi." Lộ Tranh phớt lờ nói, "Không có một ai trong Lộ gia vừa mắt anh ta cả."

"Ha? Cũng đúng, tôi gần như quên rằng cậu ta đã kết hôn vào Lộ gia. Nghe nói anh họ của cậu không thích cậu ta chút nào."

"Tất nhiên rồi."

"Nhân tiện, hôm nay anh họ cậu hình như sắp trở về phải không?"

"Ừ, kế hoạch đã được định sẵn. Anh ấy về thẳng trường của chúng ta."

"Vậy chúng ta có nên đi đón không?"

"Tất nhiên là phải đi!"

Sở Tang Lạc hoàn thành việc chuẩn bị dung dịch cho Tưởng Phàm rồi sau đó chìm đầu vào nghiên cứu chất liệu mới.

Cha cậu, Liễu Thư Niệm, cũng là một nhà nghiên cứu. Sau khi sinh ra cậu, cha cậu rời xa cậu khi cậu còn rất nhỏ, đi đến trạm nghiên cứu trên Sao Cô Lang. Trong một trận chiến, toàn bộ trạm nghiên cứu bị phá hủy, tất cả các nhà nghiên cứu biến mất.

Có người nói rằng những người ở trạm nghiên cứu đã hi sinh vì quốc gia, cũng có người nói rằng họ đã phản bội và gia nhập vào tộc Thiết Thú, trở thành kẻ ngoại bang của Đế Quốc Kate.

Đối với cái thứ hai, Sở Tang Lạc không tin.

Sở Tang Lạc muốn theo đuổi con đường mà cha cậu đã đi. Cậu tin rằng cha cậu không chết, và sẽ có một ngày cậu sẽ tìm được cha, Omega dịu dàng nhất trong trái tim cậu.

Khi cha cậu còn sống, cha sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện trước khi đi ngủ, ôm cậu bằng nguyên thân của mình, nhẹ nhàng nhắc cậu phải trở thành người lạc quan yêu đời.

"Lạc Lạc của ba nhất định sẽ hạnh phúc."

Trong kí ức, cha của Sở Tang Lạc, Liễu Thư Niệm, ôm lấy thân hình bé bỏng của cậu trong nôi, nhẹ nhàng nói những lời như vậy. Giọng của cha, cách một tầng hơi nước, phát ra những âm thanh xa xăm, nghe vừa xa xăm lại vừa thực tế.

Sở Tang Lạc nhìn sang phía con trai, đưa tay sờ nhẹ phía sau đầu con: "Con của ba cũng nhất định sẽ được hạnh phúc."

Lộ Quy Niệm ngửa đầu lên, cọ nhẹ lòng bàn tay của Sở Tang Lạc.

"Aaa, Niệm Niệm đến rồi!" Một Omega hoạt bát ôm một tập tài liệu màu trắng đi tới, mái tóc nâu nhạt hơi tinh nghịch, tràn đây vui vẻ nói với hai người.

"Thẩm Thanh." Sở Tang Lạc nở một nụ cười trên môi.

Thẩm Thanh là bạn thân của cậu, cũng là một nhà nghiên cứu, hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

"Ừm." Shen Qing cúi xuống, lại gần Sở Tang Lạc, "Sao vậy, hôm nay tâm trạng rất tốt nhỉ? Niệm Niệm cũng đi cùng nữa."

“Niệm Niệm ăn nhầm viên sô cô la năng lượng." Sở Tang Lạc giải thích, "Tớ không an tâm, nên tớ cho bé đi cùng tớ."

"Vậy là—" Thẩm Thanh kéo dài giọng điệu, khui túi áo ra, lấy ra một viên sô cô la nhân sữa, "Tớ có một viên nhân sữa ở đây, cho Niệm Niệm ăn, giúp giải tỏa chút tâm lý."

Niệm Niệm nhẹ nhàng nhíu mày, đôi tay bé nhỏ ôm chặt cánh tay của Sở Tang Lạc, gương mặt nhỏ bé được dính sát vào cánh tay của Sở Tang Lạc, nhìn Thẩm Thanh với ánh mắt e thẹn.

"Ăn đi." Sở Tang Lạc xoa nhẹ đầu của Niệm Niệm, "Cảm ơn chú Thẩm."

"Không được, phải gọi là anh." Thẩm Thanh nói.

"Chú Thẩm..." Lộ Quy Niệm nháy mắt, "Chú anh Thẩm... ừm..."

"Hahaha!"

Sở Tang Lạc nói: "Đừng trêu chọc Niệm Niệm, nếu bé gọi cậu là anh trai, liệu có phải là cậu lớn hơn tớ không?"

"Gọi anh thì trẻ trung hơn mà." Thẩm Thanh nói, "À, đúng rồi, nghe nói hôm nay Lộ Phượng Ninh trở về trường, cậu có muốn đi xem không?"

Sở Tang Lạc cúi đầu với ống nghiệm trong tay, nói "Tớ sẽ không đi."

"Tại sao vậy?" Thẩm Thanh ngạc nhiên, bình thường Sở Tang Lạc chắc chắn sẽ đi xem, dù chỉ là nhìn thấy Lộ Phượng Ninh trong đám đông, "Cậu không tò mò về cảnh tượng khi tên hắn quay lại trường à? Sự kiện lớn hơn cả buổi biểu diễn của các thần tượng đó."

Sở Tang Lạc nhắm mắt lại, lúc này cậuthật sự không tò mò.

"Đi xem đi, tớ xem mà." Thẩm Thanh kéo cánh tay của Sở Tang Lạc.

Sở Tang Lạc bị Thẩm Thanh lôi kéo, không biết tại sao, tự nhiên cảm thấy không thoải mái ở bụng dưới.

Sở Tang Lạc che miệng, nhẹ nhàng nhăn mày.

"Cậu không thoải mái, Lạc Lạc à?"

Sở Tang Lạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu."