- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
- Chương 28: Cớ mất bại
Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
Chương 28: Cớ mất bại
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Hạn báo danh cuộc tuyển chọn cơ giáp liên hợp là đến cuối tháng sau, mà hiện tại mới là đầu tháng chín, thời gian tương đối thoải mái. Lance đảm đương chỉ số thông minh trong phòng, trong một khoảng thời gian đã chuẩn bị xong tư liệu, bốn người hứng thú bừng bừng đi tới nơi báo danh.
Từ tên là có thể nghe ra, cuộc tuyển chọn cơ giáp hiển nhiên là chuẩn bị cho học sinh Hệ Cơ Giáp, mà sở dĩ mở rộng phạm vi báo danh ra khắp các trường chuyên nghiệp, rất có thể chỉ là vì mở đường cho Hệ Chiến Ca.
Rốt cuộc thì từ vài chục năm trước, Hệ Chiến Ca đã chuyển từ học viện chiến đấu sang học viện nghệ thuật, cho dù bên trên có ý định làm Chiến Ca sống lại nhưng vẫn đi tới bước này.
Đây là việc mọi người đều biết rõ trong lòng, cũng vì loại nguyên do ngầm này mà rất nhiều đoàn đội báo danh đều suy xét chiêu mộ tất yếu có học sinh Hệ Chiến Đấu Cơ Giáp, Hệ Sửa Chữa Cơ Giáp, Hệ Chế Tác Bùa Chú, Hệ Chế Tạo Cơ Giáp và các học sinh chiến đấu tương đối chuyên nghiệp, cũng liệt học sinh Hệ Chiến Ca vào mục tiêu chọn đồng đội.
Chiến Ca này nghe giống như đang miêu tả một câu chuyện xưa.
Dựa vào thanh âm kích phát lực lượng bùa chú, dựa vào lực lượng bùa chú chiến đấu với kẻ địch, trăm năm trước trong chiến tranh, một Người Hát Chiến Ca ưu tú còn hơn xa so với Chiến Sĩ Cơ Giáp, bởi vì Chiến Ca khi công kích cũng không bị xác ngoài cứng rắn của Trùng tộc cản lại, Người Hát cũng chỉ xuất hiện nguy hiểm cực nhỏ trên tiền tuyến, sau một hồi chiến đấu, Người Hát Chiến Giả bị tổn thương, mà số lượng gϊếŧ địch lại có thể so với một đội Chiến Sĩ Cơ Giáp.
Nhưng Người Hát Chiến Ca hiện giờ cũng chỉ dư lại tác dụng lấy âm nhạc kích phát tinh thần lực của Chiến Sĩ Cơ Giáp, bộc phát khả năng siêu việt hơn trình độ bình thường.
Nếu đặt ở giới Tu chân, loại phương thức chiến đấu này được gọi là âm tu.
Tiêu Ngô Đồng đối với cái này rất quen thuộc
Lấy âm thanh làm vũ khí sắc bén, chém gϊếŧ địch nhân trong vô hình.
Là một nhánh thuộc về pháp tu, năm đó y đã từng đề cập qua, còn từng dạy người khác tu luyện loại thuật pháp này.
Nhưng âm tu có tu vi sâu nhất trên đại lục Lam Thương ở trước mặt y, chỉ sợ một tiếng còn chưa phát ra, đầu đã rơi xuống đất.
Bốn người một đường đi đến lầu chính Hệ Chiến Đấu Cơ Giáp, đây là địa điểm báo danh của cuộc tuyển chọn, dù báo danh mở ra đã hơn một tuần nhưng biển người vẫn tấp nập như cũ, tùy tiện cũng có thể thấy học sinh đến báo danh.
“Thật nhiều người!” Trì Nhạc nhìn ra xa, hận không thể trực tiếp nhảy dựng lên nhìn về cuối hàng: “Cũng may chúng ta tới sớm!”
Lance xem xét tư liệu cuối cùng trong tay, trả lời: “Chỉ sợ đều là lần đầu tiên báo danh không chuẩn bị tốt tài liệu, lại một lần nữa tới báo danh.”
Tiêu Ngô Đồng liếc đồ vật trong tay hắn, một xấp giấy dày chừng mười mấy centimet, như mấy khối gạch chồng lên nhau, cho dù thân thể Lance so với người bình thường mà nói đã xem như cường tráng, cũng bị nó làm cho có một loại cảm giác xinh đẹp. ( =))))
Y âm thầm kêu một tiếng, khẽ meo meo chọc hệ thống nổi lên: “Nếu là ngươi đi chuẩn bị mấy thứ này thì cần bao lâu.”
“Kiếp sau đi!” Hệ thống hừ lạnh, lại hỏi: “Ta mới vừa tìm được một cánh rừng nguyên thủy cảnh sắc rất đẹp, thật sự không đi?”
“Không đi!” Tiêu Ngô Đồng lời lẽ chính đáng từ chối: “Ta đã đi qua vô số rừng nguyên thủy lớn, sao ngươi vẫn luôn muốn cho ta đi trải nghiệm thiên nhiên thế!?”
“Còn không phải bởi vì ngươi ——”
Hệ thống một câu không để yên, Tiêu Ngô Đồng đã tuỳ hứng đóng cửa liên hệ với nó, quay đầu nhìn về phía Lance.
“Được rồi, không thành vấn đề.” Mà lúc này Lance cũng đã lật tới một tờ tài liệu cuối cùng, vừa lòng đặt tài liệu vào trong ngực Elton: “Chờ lát nữa Elton chứng minh cơ giáp tồn tại xong, tài liệu đều hoàn thành!”
“Quá tuyệt vời!” Trì Nhạc ôm quang não của cậu ta, không ngừng chụp ảnh: “Làm sao bây giờ!? Sau khi thắng lợi, chúng ta muốn đi quân đoàn nào!? Quân Đệ Tam siêu lợi hại! Quân Đệ Bát cũng không tồi! Còn có Quân Đệ Cửu! Nơi đó có Nguyên soái Tề Sâm!”
“Nghĩ quá xa!” Lance nhìn người báo danh phía trước rốt cuộc cũng đi ra, túm Trì Nhạc quá mức hưng phấn ném vào trong: “So với đi chín đại quân đội, vẫn nên suy xét việc báo danh trước đi.”
Hắn nheo mắt lại: “Rốt cuộc thì trong chúng ta không có một Người Hát Chiến Ca nào.”
Lance nói đúng trọng tâm.
Khi nhân viên công tác báo danh mở trang đầu tài liệu ra, lập tức phát ra một tiếng thắc mắc.
“Đều là học sinh Hệ Điện Ảnh?” Nhân viên công tác lắc lắc đầu, khép tư liệu lại: “Tuy rằng tôi biết, gặp được cơ hội thi đấu ngàn năm có một này các cậu rất kích động, nhưng học sinh Hệ Điện Ảnh tùy tùy tiện tiện tham dự cuộc tuyển chọn chú trọng sức chiến đấu này rất dễ dàng bị thương.”
“Sẽ không, sẽ không!” Tiêu Ngô Đồng một phen nhảy ra, đắc ý đẩy Elton: “Đừng nhìn Elton là học sinh Hệ Điện Ảnh, hắn chính là Chiến Sĩ Cơ Giáp xuất sắc nhất toàn trường, ngài xem khí thế này, hình tượng này!”
Nhân viên công tác chỉ sợ cũng đã thấy nhiều người như này không hề có sức chiến đấu, học sinh lại một hai phải tới xem náo nhiệt, hắn đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nói: “Nói thật, trường học tổ chức cuộc tuyển chọn này vốn dĩ chỉ muốn mở báo danh cho học viện chiến đấu, sau đó cũng suy xét đến Hệ Chiến Ca mới cố ý mở giới hạn ra. Bốn người các cậu không có một học sinh hệ chiến đấu, cũng không có một Người Hát thuộc Hệ Chiến Ca mà vẫn muốn đi thi đấu, tôi hỏi các cậu trước, các cậu có cơ giáp không?”
“Trừ Hệ Cơ Giáp, trường học sẽ không cung cấp trang bị cơ giáp cho học sinh dự thi.”
Tiêu Ngô Đồng mở miệng, vẻ mặt không vui: “Chúng em đương nhiên có!” Y lôi từ đống tài liệu cao như núi kia ra ba tờ giấy hơi mỏng, đưa tới trước mặt nhân viên công tác: “Xem đi! Đây là chứng minh chúng em có cơ giáp.”
Đó là văn kiện sau khi gia tộc Mongotugue khai trừ Elton ra khỏi dòng họ, Nguyên soái Mongotugue tự tay ký tặng Phi Ảnh cho Elton, đủ để chứng minh bọn họ có một bộ cơ giáp.
Đúng lúc mấy người bọn họ chờ đợi báo danh thành công, nhân viên công tác lại hờ hững đẩy văn kiện trở về.
“Cái này còn chưa đủ.”
“Không đủ?” Lance nhíu mày: “Tất cả đồ vật cần trong điều kiện báo danh đều ở chỗ này, chỉ cần học sinh có tư liệu đầy đủ đều có thể báo danh không phải sao, dựa vào cái gì không cho chúng tôi báo danh.”
“Bởi vì tư liệu của các cậu không được đầy đủ.” Nhân viên công tác lấy ra một tờ giấy ở một bên, chỉ vào một hàng chữ bên trên, gằn từng chữ: “Đoàn đội dự thi cần phải có một bộ cơ giáp có thể chiến đấu.”
“Tôi xem trên văn kiện của các cậu chỉ chứng minh có một bộ cơ giáp, nhưng không có đủ bùa chú điều khiển cơ giáp.”
Cơ giáp đại hình đều lấy bùa chú làm nguồn năng lượng, cơ giáp càng cao cấp, cấp bậc bùa chú yêu cầu càng cao, loại trang bị cơ giáp mà trường học cung cấp cho học sinh có lẽ dùng bùa chú cấp năm là đủ, mà chín đại Nguyên soái trong Liên Minh, người gia tộc giàu có đều dùng bùa chú cấp mười, người của cải mỏng cũng ít nhất là bùa chú cấp chín.
Ngày trước làm thành viên trong gia tộc Mongotugue, cơ giáp của Elton cho dù kém hơn chín đại Nguyên soái Liên Minh, nhưng cũng tuyệt không phải thứ mà kẻ hèn bùa chú cấp năm có thể động tới.
“Tôi đã tra xét qua cấp bậc cơ giáp của các cậu, các cậu cần phải chứng minh mình có một bùa chú cấp sáu mới có thể báo danh.”
Đừng có nói là bùa chú cấp sáu, chỉ cần Tiêu Ngô Đồng muốn, cho dù là bùa chú cấp mười, thậm chí là bùa chú cấp mười một chỉ tồn tại trong lịch sử y cũng có thể làm ra, nhưng những cái đó đều là không thể bị chứng thực sự tình, cho dù là y làm ra cũng không có ai tin tưởng.
Phù Chú Sư cường đại nhất đương thời, hiện giờ lại bị một bùa chú cấp sáu chắn ở trước cửa báo danh, rất có loại buồn cười kỳ quặc.
Nhưng Tiêu Ngô Đồng lại không muốn cười.
“Thời điểm thi đấu, cơ giáp của bọn em tuyệt đối có thể chiến đấu!” Y chắp tay trước ngực, đầu ngón tay chống trên cánh môi, đôi mắt màu nâu như lau mật ong lên, oánh nhuận mà điềm mỹ, mềm mại lại đáng thương khẩn cầu nói: “Cho chúng em báo danh đi, châm chước một chút được không?”
Khi người tu chân phát ra mị lực của mình không giữ lại chút nào, cũng không cần mặt mũi mà tỏ ra đáng yêu thì cho dù là người khắc nghiệt nhất cũng không cản được, nhân viên công tác tức khắc có chút hoảng thần, *cô nhịn không được nhìn chằm chằm cậu nhóc đáng yêu trước mặt, nhưng đạo đức chức nghiệp thúc giục dời tầm mắt đi.
(*Trên kia tác giả để là 'hắn' xuống đây lại là 'nàng', chịu hoii ┐( ̄ヘ ̄)┌)
Nhưng thanh âm đã nhu hòa hơn nhiều: “Không thể.”
“Em bảo đảm, trước khi thi đấu chúng em sẽ có bùa chú!” Tiêu Ngô Đồng nhíu mày, một bộ trẻ con làm nũng tùy hứng, nhưng trong đáy mắt kia lại nhanh chóng hiện lên một tia bạo ngược: “Thật sự không có lừa ngài!”
Dứt khoát dùng Thuật Nhϊếp Hồn đi, chỉ cần báo danh được thì tốt rồi……
Chỉ cần báo danh được thì tốt rồi……
Thật phiền phức, vì sao luôn có người tới cản trở ta……
Thật phiền phức, vì sao không tin ta……
Thức hải nguy hiểm cuồn cuộn, cảm xúc trong mắt Tiêu Ngô Đồng quay cuồng không ngừng kề bên bùng nổ, bả vai lại bị người khác nắm một chút.
“Ngô Đồng, đủ rồi.” Elton trầm mặc tiến tới, ôm tư liệu lên: “Đi thôi, tôi đã không quá để ý đến cơ giáp nữa.”
Nhưng người 18 tuổi còn chưa có năng lực che giấu cao siêu như lão yêu tinh ngàn năm, một tia ý cười trên khuôn mặt tuổi trẻ kia gần như không giữ được, mất mát sâu nặng bao phủ lấy hắn.
A, hắn đang thất vọng……
Hắn đang thất vọng!
“Chúng tôi muốn báo danh, thúc thúc không nghe được sao?” Tươi cười trên mặt Tiêu Ngô Đồng cứng lại, như có chốt mở nào đó chợt bị phá tan, cảm xúc bạo ngược giây lát mạnh mẽ xông lên, y nghiêng người qua tóm lấy cổ áo của nhân viên công tác, tươi cười điềm mỹ.
Càng cười càng đáng sợ.
Hắn đang thất vọng, các ngươi không nhìn thấy sao!?
Vì sao không nghe ta nói!
Ha ha ha ~
Vì sao không nghe ta nói chứ ~
Người trong phòng sợ hãi cả kinh!
Độ cong khóe môi Tiêu Ngô Đồng càng thêm lớn, nụ cười kia vừa ngọt ngào vừa mềm mại như mật đường ngọt ngấy, cho dù nhắm mắt lại cũng ngửi được tư vị mê người kia: “Được không ~” thanh âm thấp thoáng như ma quỷ mê hoặc: “Cho chúng tôi báo danh được không?”
“Này…… Này…… Này……” Nhân viên công tác đã bị dọa đến cả người phát run, nói không ra lời.
“Ngô Đồng!” Lại là Elton lạnh giọng quát: “Cậu đang làm cái gì đấy! Tôi không muốn báo danh!”
Cảm xúc trên khuôn mặt Tiêu Ngô Đồng chợt hoá thành hư không, y buông nhân viên công tác ra, quay đầu nhìn về phía Elton.
A, hắn đang quát ta.
Vì cái gì chứ, ta rõ ràng là vì tốt cho hắn!?
Không thể hiểu nổi……
Mày ủy khuất nhăn lại, cặp mắt ôn nhuận kia chỉ có hàn băng lăng liệt, trên khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp kia chỉ có bạo ngược.
Tiêu Ngô Đồng nhìn Elton như nhìn một con kiến, không hề có cảm tình.
Nhất thời, Elton không nhận ra người trước mắt này.
Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, trên mặt Tiêu Ngô Đồng đột nhiên toát ra thần sắc ủy khuất, ngay cả vành mắt cũng hơi hơi đỏ lên, thanh âm y nghẹn ngào nói: “Dù sao! Dù sao tôi cũng muốn báo danh!”
Y đẩy người che trước cửa ra, trước khi mọi người phản ứng lại đã chạy từ trong phòng ra ngoài.
“Hệ thống.” Thức hải quay cuồng không thôi, từ chỗ sâu nhất kia mở ra một đôi mắt tràn ngập ý cười vặn vẹo: “Ngươi, Ngô Đồng đã hạ mình tham gia cái cuộc tuyển chọn này, sao luôn có người không có mắt muốn ngăn cản Ngô Đồng chứ.”
“Ha ha ha ~” Hắn cười sắc nhọn như nữ quỷ kêu rên: “Đó là điều không thể nha ~”
“Ngô Đồng lại không lừa người, sao có thể không tin Ngô Đồng chứ?”
“Ngô Đồng muốn giúp Elton, Elton sao có thể đối xử như vậy với Ngô Đồng chứ?”
“Hệ thống thống thân ái của ta ~”
Thanh âm kia triền miên như người tình nói nhỏ.
“Mau giúp Ngô Đồng ngẫm lại biện pháp, Ngô Đồng hiện tại đang rất buồn rầu đó ~”
Huyết sắc mờ mịt từ sâu bên trong nhuộm dần lên, mắt thấy một mảnh xanh lam này sắp hoàn toàn bị hủy diệt, thanh âm máy móc của hệ thống lại dị thường bình tĩnh.
“Ta đã tìm được biện pháp, nhắm hai mắt của ngươi lại!”
Nó còn tưởng rằng gϊếŧ chóc trên tàu bay có thể khiến ký chủ rác rưởi bình tĩnh thêm một đoạn thời gian, nhưng nhìn hôm nay, xem ra hiệu quả cực nhỏ.
Cũng đúng, nó sớm nên nghĩ đến.
Rốt cuộc thì Tiêu Ngô Đồng rõ ràng bị bệnh tâm thần.
Trong lòng y ngụy trang cái gì, ai cũng nhìn không ra.
May mà một Tiêu Ngô Đồng có ràng buộc dễ đối phó hơn một chút so với một Tiêu Ngô Đồng không kiêng nể gì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân
- Chương 28: Cớ mất bại