“Lộp bộp lộp cộp!!”
Con sâu rết phảng phất nhận ra sự đáng sợ bùa chú kia, động tác của nó đột ngột càng điên cuồng càng nhanh chóng mà chuẩn xác, hình như nó đột nhiên có chỉ số thông minh, từ bản năng công kích đơn thuần tiến hóa thành dùng đầu óc để trốn thoát trói buộc.
Nhưng lúc này đã muộn, toàn thân nó đều bị tơ nhện cuốn lấy mà tơ nhện đó lại là bùa chú do chính Tiêu Ngô Đồng tự thân chế thành, đống giấy tỉ mỉ tỉ mỉ từ trên cao rũ xuống như nắm dây dắt chó, cố định con sâu chặt chẽ tại chỗ.
Bùa chú khinh khinh phiêu phiêu rơi xuống, phảng phất như chỉ cần có một cơn gió hơi lớn là có thể thổi bay đoàn giấy này, nhưng cho dù có thêm mười người cường tráng cùng ra sức cũng chưa chắc có thể chạm rớt nửa vụn giấy.
Bốn phía thong thả yên tĩnh.
Con sâu rết liều mạng giãy giụa, nó thậm chí từ trong những đống giấy dính nhớp mà cứng cỏi kia vươn trùng đao thật dài chém thẳng vào bùa chú.
Một khắc trước khi có thể đυ.ng tới bùa chú, động tác của trùng đao dần dần dừng lại. Thân trùng cực lớn cùng tiếng đánh vang dội trên vách tường cũng dừng theo, những âm thanh bén nhọn chói tai từ trùng đao sắc bén cọ trên mặt đất cũng ngưng lại, thậm chí cả tiếng hít thở, tiếng tim đập, âm thanh máu lưu động, hết thảy đều ngưng lại.
Tiêu Ngô Đồng mở tay ra, mặc đồ vật trong l*иg ngực rơi xuống tứ tán, y triệt hạ linh lực trên chân, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Bộp.”
Toàn bộ thế giới chỉ nghe được thanh âm y rơi xuống đất.
Bùa chú chậm rì rì rơi xuống, con sâu rết vẫn duy trì tư thế công kích, từ tơ nhện đang dây dưa vươn trùng đao còn dừng lại tại chỗ.
Cho đến khi bùa chú rơi trên mặt đất cũng không có chút thay đổi nào.
Thời gian ngừng lại.
Hoặc là nói, chỉ có thời gian trên người con sâu rết bị cưỡng chế ngừng lại.
Nước trong thủy quản phun trào ra, xôn xao nện trên mặt đất hướng tới con sâu bất động ở trung tâm. Tiêu Ngô Đồng né qua nước trên mặt đất, vươn tay cách không chạm đến đầu con sâu, tươi cười ở trên mặt y dần dần ảm đạm: “A, sâu nhỏ.”
“Mày biết…… Tao là ai không?”
Y cúi đầu, từ trong mắt kép của con sâu nhìn thấy vô số 'mình'.
Quần áo đơn giản, mái tóc dài, mặt mày sức sống mười phần.
Thiếu niên thả mình sinh động.
“Mày đại khái không biết.” Tiêu Ngô Đồng tiếp tục nói, ngồi dậy nhìn xuống con sâu: “Tao quả thật chán ghét loại sinh vật như chúng mày.”
Khẩu khí y lãnh đạm, trong lúc nhất thời hình tượng thế mà hoàn toàn trùng khớp với Tề Sâm, sau đó hai ngón tay gập lại, một đạo khí vô hình ngưng tụ theo động tác dễ như trở bàn tay cắt đầu con sâu rết ra.
Bùa chú chợt rách nát, thời gian đọng lại trên người con sâu rết lần thứ hai lưu động, Tiêu Ngô Đồng mặt vô biểu tình nhìn chất lỏng màu xanh lục dính nhớp từ đại não bị phá hỏng phun trào ra, trước khi đống dịch nhầy kia bắn đến trên người y liền lấy dòng khí vô hình chắn rớt, tí tách rơi trên mặt đất.
Sâu lớn lúc trước còn run rẩy dần dần bất động, thân thể lớn mang theo binh khí sắc bén lẳng lặng nằm ở chỗ này như đã đánh mất sự sống, chỉ có một đôi mắt kép ánh lên hình ảnh thiếu niên.
“Trùng tộc.”
Tiêu Ngô Đồng thần sắc lập loè nhìn thoáng qua con sâu, xoay người ra khỏi cái phòng vệ sinh đã hoàn toàn bị phá hỏng này.
Khi thân ảnh y biến mất khỏi khu vực này, thi thể đọng lại kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, một nửa thân thể ngoài phòng vệ sinh như con rắn cuốn lấy ngoại sườn toàn bộ căn phòng, chân lớn bị phá hỏng kia run rẩy.
Xúc tu bị giấu kín dưới lớp xác dày nặng hơi hơi luật động.
—— Báo cáo…… Phát hiện…… Hơi thở đặc thù……
—— Vương…… Xin xác minh…… Xin……
Cách mấy tầng lầu, tin tức của con sâu rết cuối cùng cũng không thể truyền đến nơi nó suy muốn thông báo.
Hệ thống từ sâu trong thức hải nhảy ra, nó ngưng thần tự hỏi, sau một lúc lâu mới nói: “Ký chủ, con sâu lớn kia không bình thường.”
“Đương nhiên không bình thường.” Tiêu Ngô Đồng nói: “Ngươi gặp qua tàu bay nhà ai lại cho Trùng tộc đi lên chưa?”
“Không phải cái không bình thường này.” Hệ thống cảm thấy nó bị xem nhẹ nhưng lại không thể nói ra, đành phải nói: “Nói trở về, con sâu đó đi lên như thế nào, chẳng lẽ là Trùng tộc định khởi xướng công kích trong khu vực của Liên Minh!?”
“Đừng có choáng đầu.” Tiêu Ngô Đồng cười nhạo: “Ngươi cho rằng thủ vệ biên cảnh Liên Minh đều ăn cơm trắng hết à, nếu Trùng tộc dễ dàng tiến vào Liên Minh như vậy thì 800 năm trước thế giới đã xong đời.”
Nhân loại giao chiến với Trùng tộc dài đến hơn 1500 năm, Liên Minh đã tương đối hiểu biết Trùng tộc cho nên thủ vệ tinh anh trải rộng khắp biên cảnh tinh vực, nếu Trùng tộc muốn tiến vào bên trong Liên Minh thì nhất định phải đi qua đường nhỏ, muốn xuyên qua phòng tuyến nghiêm mật này vào trong Liên Minh mà không bị dân chúng biết được là tuyệt đối không thể.
Tiêu Ngô Đồng tuy không biết một sóng lớn sâu này xuất hiện như thế nào nhưng y có thể khẳng định, số lượng sâu này nhất định không lớn, nếu không thủ vệ biên cảnh của Liên Minh thực sự là túi rượu thùng cơm danh xứng với thực.
Y tạm thời từ bỏ việc tự hỏi mấy vấn đề này, chỉ dọc theo đường cũ chạy nhanh trở về, hận không thể lập tức trở lại khu hành khách.
Tàu bay này chở hơn một ngàn hành khách, mà trong những hành khách này rất khó nói có bao nhiêu người có năng lực đối phó Trùng tộc, nếu không nhanh chóng chạy trở về, chỉ sợ cũng phải có lượng lớn sinh mệnh táng thân tịch liêu với sao trời.
Bên tai phảng phất lại nghe được thanh gào rống thê lương, nhân loại gần chết vươn tay cố bắt lấy hi vọng cuối cùng lại bị một chân hung hăng dẫm xuống.
Dẫm lên người sống, dẫm lên người chết, để lại thi cốt chồng chất phía sau.
“Ta nên đi cứu người.” Tinh thần phập phồng mới vừa rồi gϊếŧ chóc trên diện rộng vốn không ổn định, Tiêu Ngô Đồng nỉ non nói.
Y không để bụng sinh mệnh, nhưng y để ý cứu rỗi.
Cứu một người là tiêu trừ một cái nợ, chính là tích góp phúc báo vì sư huynh.
Tiêu Ngô Đồng trong đầu không có ý niệm dư thừa, chỉ cảm thấy nhanh một bước là có thể cứu rỗi nhiều thêm một phần, bởi vậy khi y chạy lên, thân hình đã như một trận gió.
Đáng tiếc, lạc đường.
“Đây là chỗ nào.” Trong mắt Tiêu Ngô Đồng hiện lên chút đỏ, y khó chịu liếʍ liếʍ cánh môi, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy: “Hệ thống, mở bản đồ.”
“Ký chủ! Từ từ!” Hệ thống lại không làm theo y yêu cầu: “Ngươi có nghe được thanh âm gì không?”
Máu tươi sôi trào thoáng lạnh xuống, từ trong cảm xúc gấp gáp tỉnh lại, Tiêu Ngô Đồng lập tức nghe được thứ hệ thống chỉ.
Tất tất tác tác, phảng phất như có vô số con sâu bò bên nhau, một con lại một con di chuyển thân thể sắt thép trên mặt đất, thanh âm xé rách khiến da đầu tê dại.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đó là thanh âm của sâu.
Tiêu Ngô Đồng nhăn mi, trước mắt y là hai lựa chọn, hoặc là chạy đến khu hành khách cứu người, hoặc là theo thanh âm đi gϊếŧ trùng trước.
Hệ thống rất nhanh mở ra trước mắt y bản đồ tàu bay kỹ càng tỉ mỉ, Tiêu Ngô Đồng đang lạc đường đã tới góc càng hẻo lánh hơn so với lúc trước. Cái này cũng chưa tính là không xong, rốt cuộc thì khoảng cách đối với người tu chân mà nói thực sự không có gì khó khăn, nhưng ở cái nơi truyền ra thanh âm tất tác trước mặt y này đang tương phản hoàn toàn với khu hành khách.
Tiêu Ngô Đồng không biết tình huống lúc này của hành khách, nói không chừng nơi đó đã có sâu đang tàn sát nhưng lại không thể mặc kệ đám sâu trước mặt này, bởi vì trong tàu bay còn tồn tại lượng lớn nhân viên phân bố ở các cương vị khác nhau trên tàu bay.
“Ký chủ, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đưa ra quyết định, những con sâu đó đang đi tới khu hành khách.” Thanh âm máy móc dồn dập nói, hệ thống trong lòng âm trầm giấu kín sâu trong thức hải.
Tính thời gian, nếu không vì che chắn tin tức gen Tiêu Ngô Đồng khỏi độ gen xứng đôi, vậy thì Phượng tiên sinh mấy ngày này hẳn là có thể mở phát sóng trực tiếp ở đây.
Thật phiền phức, nếu không đúng giờ, giá trị nhân khí sẽ trượt xuống để nhắc nhở, nó lại quên mất những việc loạn mà Tiêu gia làm ra cùng với tình huống tinh thần của ký chủ rác rưởi, điều này làm đám sâu kia gặp phải ký chủ lúc này……
Tiêu Ngô Đồng trong mắt hiện lên huyết sắc, cái lưỡi phấn nộn khẽ liếʍ cánh môi, khóe miệng cong lên độ cung lớn.
“Chúng ta đi!”
~~~~~~~~
Tàu bay Tiêu gia bắt đầu tăng tốc.
Trong trùng động, hành động này tương đối nguy hiểm nhưng với kỹ thuật điều khiển cao siêu của Tề Sâm, bọn họ vẫn bình an đuổi theo mục tiêu lần này.
Khi tàu bay bắt đầu tăng tốc, Tiêu Kỳ Thụ sắc mặt đã tái nhợt cả người run rẩy đỡ tường ngồi xuống, cuối cùng bị lính cần vụ nửa cưỡng bách đưa về phòng của mình.
Hắn ta cũng vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng tàu bay chứa nhiệm vụ cơ mật thuộc về Liên Minh kia.
Đó cũng chỉ là một tàu bay dân dụng bình thường, ở đuôi còn có dấu vết tiêu chí Liên Minh, bên ngoài là lớp sơn mới quét.
Lần thứ hai phát ra thông tin lại không nhận được lời đáp, Tề Sâm nhanh chóng ra mệnh lệnh xâm nhập, tàu bay Tiêu gia khổng lồ giống như một tòa núi nhỏ tiếp cận tàu bay dân dụng, sau đó dưới kỹ thuật điều khiển cao siêu của Tề Sâm thành công đối nhau với cửa khoang thoát hiểm khẩn cấp ở đuôi tàu bay.
“Đầu não, cướp lấy hệ thống quyền khống chế của đối phương, mở cửa khoang ra.” Nguyên soái nhận kiếm quang phó quan truyền tới, cắm vào bên hông: “Những người khác theo tôi đi.”
Khi hắn bước một bước về phía trước, giày da cứng rắn đáp trên sàn nhà phát ra tiếng giòn vang kiên định hữu lực tiếp cận cửa khoang, thanh âm kia ở trong hành lang rõ ràng khác thường.
Phía sau hắn, binh lính đều cầm vũ khí, bọn họ không biết tình huống bên trong tàu bay là như thế nào, nhưng có thể làm cơ trưởng không chuyển được thông tin cầu cứu đến quân đội thì tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Vừa đi vừa nghĩ, có lẽ là thiết bị thông tin của tàu bay dân dụng hỏng rồi, mà nhất là đại bộ phận người trong bọn họ đều sẽ chết trong nguy hiểm không hay biết.
Nhưng đi theo bên cạnh nguyên soái, những nỗi sợ hãi với cái chết đột nhiên biến mất, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Chiến đấu.
Hệ thống trí năng cướp lấy quyền khống chế của tàu bay dân dụng, hai bên thông đạo mở ra ngắn ngủi, thừa dịp trong khoảng thời gian này binh lính theo nguyên soái dẫn dắt nhanh chóng tiến vào cái thông đạo nhỏ hẹp này.
Thông đạo chạy trốn khẩn cấp kiểu mới ở tàu bay đã bị đổi tới vị trí trung tâm, càng tới gần vị trí trung tâm khu hành khách. Vị trí trung tâm của tàu bay dân dụng tuy rằng cũng có cửa khoang thoát hiểm nhưng bởi vì kích cỡ xưa cũ, cửa hầm ở đuôi tàu bay cũng chưa từng hủy bỏ, nhưng ước chừng ngay cả cơ trưởng và nhân viên đội bay cũng không biết có nơi như này tồn tại.
Bởi vì khi đám lính từ cửa hầm tiến vào trong tàu bay, nghênh đón bọn họ là một thông đạo nhỏ hẹp tràn đầy tro bụi.
Rất hiển nhiên nơi này đã lâu không có người.
Nguyên soái lấy ra sơ đồ tàu kết cấu bay, chỉ chỉ đỉnh tầng nói: “Từ khu hành khách xuyên qua, đi tìm cơ trưởng trước.”
Lộ tuyến rất nhanh được tơ đỏ chỉ ra, hắn ghi nhớ toàn bộ lộ tuyến, thu hồi quang não, đẩy cánh cửa cuối thông đạo ra.
Đèn dây tóc chiếu sáng toàn bộ thông đạo, cửa khoang thoát hiểm khẩn cấp trực tiếp thông tới khu hành khách, một dãy phòng cho khách chỉnh tề sắp hàng hai bên hành lang, mỗi một cánh cửa đều đóng chặt muốn chết.
Tề Sâm đi về phía trước vài bước, chợt dừng bước.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong lòng trào ra cảm giác quái dị.
Nơi này không khỏi quá yên tĩnh.
Đèn dây tóc trên đỉnh khoang có loại sắc thái thảm đạm, một đám lính đi qua thông đạo, an tĩnh đứng thẳng chờ đợi mệnh lệnh của Tề Sâm.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Trực giác khiến Tề Sâm hạ mệnh lệnh, tay hắn đặt trên chuôi kiếm ở sườn như một con báo đốm vận sức chờ phát động, cẩn thận đi về phía trước.
Đề phòng đã nhấc tới cấp bậc tối cao.
Một đường yên tĩnh không tiếng động.
Nhóm quân nhân an toàn đi tới khu hành khách tiếp theo nhưng cảnh giác trong lòng lại như cỏ dại sinh trưởng.
Tề Sâm đứng đầu tiên, hắn ấn xuống cái nút mở cửa, cửa sắt dày nặng hai sườn từ từ kéo ra lộ ra một khe hở.
Phía sau cửa sẽ có cái gì?
Bọn họ gặp phải cái gì?
Lưỡi dao màu đen mang theo huyết khí tận trời từ khe hở bên trong chém xuống người phía sau cửa.