Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 7-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xem tình hình này, bây giờ là lúc nguyên chủ trở thành con mèo nhỏ sau đó bị nam chủ nhặt về nhà. Nếu không phải vì cứu Vệ Hi nên bị phong ấn pháp thuật thì bây giờ cô có thể nghĩ biện pháp trở lại thân thể, sau đó hung hăng ngược tiểu tam vô sỉ kia rồi. Nhưng đây cũng chỉ là nếu, làm một con mèo bình thường không có ngoại quải (bàn tay vàng), vẫn là đợi bị nam chủ mang về nhà thì tốt hơn.

Tiêm Vũ lại ngốc ngếch run run bộ lông: "Sao nam chủ còn chưa đến?" Nếu không xuất hiện, cô sẽ bị đông chết mất! Vốn dĩ là giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng ra khỏi miệng lại là tiếng kêu meo meo mềm manh.

Tiêm Vũ ảo não dùng móng vuốt bới bới đầu, cô ghét tiếng kêu mềm nhũn này. Lúc này một trận gió thổi tới, nơi cô đang đứng lại cùng chiều hướng gió, vì thế cô lại bị mưa làm ướt.

Cô nhanh chóng đứng lên, muốn đổi địa phương khác để tránh mưa, bỗng nhiên phát hiện, có vẻ cô sử dụng thân thể mới này không được thông thuận, làm một sinh vật đi bằng hai chân, bỗng nhiên lại nhiều thêm hai cái chân nữa, cho nên cô không biết đi thế nào. Vừa rồi chỉ lo quan tâm thân thể biến hóa, căn bản không có phát hiện mình đi thế nào.

Cô run rẩy nâng lên chân trái trước, cẩn thận giơ ra ngoài, sau đó nâng lên chân phải trước, bùm! Cô bổ nhào xuống đất. Đáng giận! Cô đứng lên một lần nữa, bước chân trái ra trước, sau đó nâng lên chân trái sau, ba, cô lại ngã xuống đất.

Cô khó chịu dùng chân trước vuốt vuốt mặt đất, cô không tin học không được cách đi bằng bốn chân! Lại đứng lên, đầu tiên thật cẩn thận bước chân trái ra trước, sau đó chân phải sau đi theo, rất tốt, lần này không bị ngã xuống. Sau đó nâng lên chân phải trước đi về phía trước, chân trái sau cũng đi theo, rất tốt! Tiêm Vũ ngạo kiều ngẩng đầu, chậm rãi đi về phía trước, không phải đi bằng bốn chân thôi sao, căn bản không làm khó được cô!

"Ha ha!" Tiếng cười trầm thấp truyền đến: "Ở đâu ra một vật nhỏ thú vị như vậy."

Thân thể Tiêm Vũ cứng đờ, có người? Làm sao đây, dáng vẻ ngu xuẩn vừa rồi của cô đều bị thấy được? Cô máy móc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang bung dù đứng phía sau cô. Tình cảnh này, loại hóa trang này, rõ ràng chính là nam chính a.

Không phải nói mèo rất sâu sắc sao, làm một mèo người như cô, vì sao có người tới gần cũng không phát hiện được?

"Giác quan của mèo quả thật rất sâu sắc, nhưng hiện tại cô chỉ là một con mèo nhỏ chưa dứt sữa, còn có, điều kiện để cứu vớt Vệ Hi chính là thân thể của cô sẽ suy yếu hơn so với người bình thường, cho dù làm mèo thì thể chất của cô cũng không thể hơn những con mèo khác được, giác quan và phản ứng cũng sẽ trì độn hơn so với những con mèo khác." Hệ thống tốt bụng giải thích.

Nói như vậy, lúc cô trở lại làm người chẳng những phải làm một bệnh mỹ nhân, mà lúc làm mèo cũng là một con mèo yếu ớt đầu óc chậm chạp?

Bất quá, hiện tại những thứ này đều không quan trọng, giờ phút này cô chỉ muốn biết nam chủ đã đến đây bao lâu rồi?

"Lúc cô vừa mới bắt đầu luyện tập đi đường." Thanh âm tàn khốc của hệ thống đánh vỡ ảo tưởng của cô.

"Sao cậu không nhắc nhở tôi?" Tiêm Vũ bất mãn nói, bị người khác từ đầu tới đuôi nhìn xem dáng vẻ ngu ngốc của mình, thật sự quá dọa người!

"......" Nó có thể nói nó xem cô luyện tập đi đường quá nhập thần nên quên sao?

"Hửm?"

Bạch Cẩn Lê thấy con mèo nhỏ này từ khi phát hiện anh vẫn luôn giằng co thân thể, nụ cười trên khóe miệng lại tăng lớn, đây là thẹn thùng sao? Anh chậm rãi đi đến trước mặt con mèo nhỏ, vươn ra hai ngón tay giữ lấy cổ con mèo, nhấc nó lên, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó thì thào tự nói: "Nể tình mày ngốc nghếch coi như đáng yêu, lớn lên cũng rất được, bổn thiếu gia sẽ cố mà thu lưu mày."

Tiêm Vũ không thoải mái giật giật móng vuốt, bị nắm cổ rất không thoải mái, không thể đổi tư thế khác sao? Cô giãy dụa, nước trên móng vuốt liền bắn vào người Bạch Cẩn Lê. Bạch Cẩn Lê nhìn vết bẩn trên ống tay áo, tâm tình tốt vừa rồi không còn sót lại chút gì, ngay cả hai phần yêu thích con mèo kia cũng biến mất.

"Thôi đi, bẩn như vậy, bỏ xuống thì hơn!" Nói xong anh định buông tay ra.

Lúc này Tiêm Vũ mới ý thức được mình gặp rắc rối, vị nam chủ này có bệnh khiết phích, nếu anh tức giận ném cô, vậy cô sẽ bị đông chết, lại nói, về sau toàn bộ kế hoạch đều cần nhờ anh mới làm được. Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng ngoan ngoãn buông bốn chân xuống, tùy ý Bạch Cẩn Lê nắm cổ, quay đầu mềm mềm manh manh kêu một tiếng với anh: "Meo!"

Tay vốn muốn buông ra lại thu về, Bạch Cẩn Lê vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ: "Nể tình mày thành tâm nhận sai, lần này coi như bỏ qua." Nói xong liền dùng hai ngón tay mang con mèo nhỏ về nhà, anh mới không thừa nhận mình bị con mèo nhỏ bẩn thỉu kia manh đến!

An toàn! Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, không dám lại làm động tác gì nữa, cứ không nhúc nhích như vậy bị nam chủ đại nhân mang về nhà.

Bạch Cẩn Lê cầm ra một hộp giày thả cô vào, "Ngoan ngoãn đứng trong này, nếu không nghe lời tao sẽ ném mày ra ngoài!" Uy hϊếp con mèo một phen, sau đó nhanh chóng đi về buồng tắm, hiển nhiên là bệnh khiết phích phát tác, muốn đi tắm rửa sạch sẽ.

Tiêm Vũ giơ chân trước đẩy mở nắp hộp giày, hừ lạnh nhìn cửa phòng tắm đóng lại: "Thật không biết thương hương tiếc ngọc, bộ lông của tôi còn đang ướt đây, coi như không định lau giúp thì vứt cho tôi một cái khăn mặt cũng được mà."

Oán giận một câu, cô bắt đầu đánh giá nhà của nam chủ, có vẻ anh rất thích màu trắng, màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, giấy dán tường màu trắng, sàn nhà màu trắng, sofa màu trắng, bàn trà màu trắng. Tiêm Vũ bĩu môi, trắng muốt như vậy, sợ là chỉ cần rơi một sợi tóc cũng có thể lập tức tìm thấy đi?

Trong phòng rất ấm áp, không mất bao lâu thì bộ lông ướt sũng của Tiêm Vũ cũng đã khô được một nửa, cô ngáp một cái, từ sau khi nhập vào người con mèo này đến giờ cô còn chưa được nghỉ ngơi một lát, lấy trình độ khiết phích của nam chủ, hẳn là còn phải tắm rửa rất lâu, cô ngủ trước một lát vậy.

Trong lúc mơ mơ màng màng, lại có cảm giác bị nắm cổ, bởi vì cảm giác được hơi thở quen thuộc, hơn nữa còn có chuyện lần trước, nên cô cũng không giãy dụa, mơ mơ màng màng bị anh mang đi, cho đến khi bị thả xuống dòng nước lạnh, cô mới tỉnh lại. Xung quanh một mảnh lạnh lẽo, chút ấm áp vừa dâng lên nháy mắt biến mất, cô lạnh đến xương cốt.

"Meo!" Tiêm Vũ kêu thảm thiết, bắt đầu liều mạng giãy dụa, trong lúc đó còn không cẩn thận sặc mấy ngụm nước.

"Sao vậy?" Bạch Cẩn Lê cũng thấy không thích hợp, nhanh chóng xách cô ra.

Đau đớn ho khan vài tiếng, nhớ lại cảm giác lạnh lẽo kia, Tiêm Vũ phục hồi tinh thần lại cũng không cố kỵ có chọc giận Bạch Cẩn Lê hay không, cô dùng toàn bộ khí lực, hung hăng cho anh một móng vuốt: "Meo meo meo!" Tên ngu ngốc này, không biết rằng không thể dùng nước lạnh tắm cho mèo con sao?

Bạch Cẩn Lê nhìn vết cào trên tay mình, trong mắt chợt lóe tia sắc lạnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kinh hồn chưa định của mèo nhỏ, anh ngây ngẩn cả người, có vẻ mèo nhỏ thật sự bị dọa sợ.

"Lần này bỏ qua cho mày." Anh lấy khăn mặt qua bao vây cô lại, chậm rãi chà lau, cảm nhận được thân hình nhỏ yếu không ngừng run rẩy dưới khăn mặt, anh nhíu mày, có lạnh như vậy à? Buông khăn mặt ra, anh cầm lấy máy sấy nhẹ nhàng thổi lên.

Cơn gió ấm áp trấn an thân thể và tâm hồn bị chấn kinh của Tiêm Vũ, cô chậm rãi trầm tĩnh lại, lúc này một trận chóng mặt truyền đến, cô hôn mê bất tỉnh. Tên nam chủ đại ngu ngốc này! Cô phải nhanh chóng trở lại thân thể nếu không không cần chờ nữ chủ trọng sinh thì cô đã bị người này giày vò chết!

Cảm giác được bộ lông dưới tay đã khô, Bạch Cẩn Lê nhẹ nhàng buông máy sấy, ôm con mèo đi tới sô pha. Một tay anh ôm mèo nhỏ, một tay lấy điện thoại bắt đầu tra tài liệu.

"Thì ra không thể dùng nước lạnh tắm à." Buông điện thoại, anh nhẹ nhàng vỗ về vật nhỏ trong ngực, trong lòng có chút áy náy, trên điện thoại nói, mèo nhỏ không thể dùng nước lạnh tắm rửa, nếu không sẽ rất dễ chết.

"Nóng như vậy, chẳng lẽ phát sốt rồi?" Cảm nhận được người của mèo nhỏ càng ngày càng nóng, Bạch Cẩn Lê nhíu mày: "Thật là một tên phiền toái."

Anh cầm lên điện thoại lần nữa, bấm gọi một dãy số.

"Đại thiếu gia, thật khó có được anh chủ động gọi điện thoại cho tôi." Điện thoại vừa thông, một thanh âm bất cần đời truyền tới: "Có phải rốt cuộc nghĩ thông suốt, quyết định không làm hòa thượng nữa, muốn hưởng thụ sinh hoạt cùng tôi rồi đúng không?"

"Con mèo tôi nuôi phát sốt, anh nhanh mang công cụ qua đây đi." Bạch Cẩn Lê không để ý tới đối phương, thanh âm không phập phồng nói: "Tôi chỉ cho anh 20 phút, nếu không anh biết rõ hậu quả." Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.

Nhìn mèo nhỏ càng thêm hồng nộn, anh nâng cằm, có nên lấy cái khăn lạnh hạ nhiệt độ cho nó không nhỉ? Nhưng nhớ lại ánh mắt kinh sợ vừa rồi của nó, anh lại đánh mất ý nghĩ này.

Hệ thống cũng lặng lẽ thở ra, may mắn nam chủ không làm như vậy, nếu không bị một cái khăn mặt lớn như vậy đặt lên đầu thì Tiêm Vũ không bị nghẹn chết cũng sẽ bị đông chết. Thân thể của Tiêm Vũ đời này vốn đã rất yếu ớt, bị ướt mưa lâu như thế mà không sinh bệnh đã là kỳ tích rồi, kết quả vị nam chủ đại nhân này còn ném cô vào nước lạnh, cô có thể nhặt về một cái mệnh đã rất may mắn. Lúc trước đều là cô uy phong lẫm lẫm ngược nữ chủ ngược nam chủ các loại, vậy mà bây giờ thiếu chút nữa bị hàng động vô tâm của nam chủ hại chết, thật sự là phong thuỷ luân chuyển.

Hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

Bạch Cẩn Lê mở cửa, người đàn ông ngoài cửa vừa thấy anh thì bắt đầu oán giận: "Đại thiếu gia, anh rõ ràng biết tôi là bác sĩ cứu người, không phải thú y, nếu muốn xem bệnh cho thú cưng thì anh nên đưa nó đi bệnh viện thú cưng, nói đi, lúc nào thì anh bắt đầu nuôi thú cưng vậy?" Anh nói xong liền định đi vào bên trong.

Bạch Cẩn Lê nhìn đôi giày ướt sũng của anh, bất mãn nói: "Cởi giày xong lại vào."

"Được, được, được." Người đàn ông bất đắc dĩ nói, thay dép lê xong anh mới được cho vào.

"Thú cưng của anh đâu?" Anh mang theo hòm thuốc vào, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

Bạch Cẩn Lê chỉ sofa: "Ở đó."

Người đàn ông nhìn qua theo hướng anh chỉ, mới phát hiện một khối lông trắng đang co mình nằm trên sô pha trắng, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

"Đến thú cưng cũng là màu trắng, anh thật sự hết thuốc chữa rồi." Anh đến bên cạnh mèo nhỏ, sờ sờ thân thể nó: "Sao lại nóng như vậy, gặp mưa?"

"Ừm." Bạch Cẩn Lê thấy con mèo hô hấp dồn dập, mím môi lại, không được tự nhiên nói: "Gặp mưa xong, tôi còn cho nó tắm nước lạnh."
« Chương TrướcChương Tiếp »