"Đã lâu không gặp." Tiêm Vũ bình tĩnh chào hỏi.
"Đúng vậy, tính tính thời gian, chúng ta đã mười năm không gặp."
Lúc này Vương Khả Nhân đã thu dọn tâm tình xong, cũng che giấu địch ý của mình, lại là một bộ hòa đồng vui vẻ, phù hợp với vẻ ngoài của nữ chính, mười phần có lực hấp dẫn. Lúc này, cô nhìn thấy Hạng Hạo đi theo phía sau Tiêm Vũ, không khỏi mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng chất vấn: "Hạng Hạo? Vì sao cô ở cùng với Hạng Hạo?"
"Chúng tôi đang hợp tác trong một bộ phim truyền hình, cùng nhau ăn một bữa cơm thuận tiện thảo luận kịch bản, Vương tiểu thư có ý kiến gì sao?"
Nhận thấy địch ý của cô, Hạng Hạo đi đến trước người Tiêm Vũ thay cô đáp. Sau đó gật đầu với người đàn ông bên cạnh Vương Khả Nhân: "Lưu thiếu."
Lưu thiếu như cười như không nhìn Vương Khả Nhân một cái, sau đó mới nói với Hạng Hạo: "Đã lâu không thấy anh đưa nữ sinh cùng đi ăn cơm, hại tôi còn nghĩ anh có vấn đề gì, cuối cùng bây giờ cũng yên tâm được rồi."
Hạng Hạo cười lạnh: "Thật đúng là cảm ơn anh đã quan tâm."
Vương Khả Nhân cũng ý thức được mình vừa rồi thất thố, cô cố gắng lộ ra một mặt đẹp nhất của mình, đỏ mặt, quẫn bách nói: "Hạng đại thần, vừa rồi xin lỗi, em chỉ là quá thích anh, nhìn thấy anh và Tiêm Vũ cùng một chỗ nên mới kích động như vậy, thực xin lỗi, là em thất lễ."
Hạng Hạo không bị bộ dáng chọc người trìu mến của cô đả động, lạnh lùng nói: "Người cô nên giải thích không phải là tôi."
Vương Khả Nhân cuối đầu, móng tay hung hăng ghim vào bàn tay, vì sao, vì sao Mộ Tiêm Vũ lại có mệnh tốt như vậy, lúc còn nhỏ Viện trưởng mụ mụ và những đứa bé kia đều hướng về phía cô ta, bây giờ lại dựa vào Hạng Hạo, mà cô lại vẫn là một mình đau khổ giãy dụa. Cô cố gắng khiến giọng mình bình thường: "Tiêm Vũ, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu."
Xem dáng vẻ của cô thì biết đang cố nén nộ khí, Tiêm Vũ xấu ý kí©h thí©ɧ cô: "Không sao, bất quá lần sau trước khi nói chuyện nhớ dùng não, làm sao mà mười năm rồi nhưng IQ một chút cũng không thay đổi vậy?"
"Cô!"
Vương Khả Nhân ngẩng đầu hung hăng trừng Tiêm Vũ, đôi mắt hồng hồng, giống con thỏ nhỏ.
"Còn có, đừng bày ra vẻ mặt này, người khác sẽ hiểu lầm tôi khi dễ cô." Tiêm Vũ ghét bỏ nói.
"......"
Cô rõ ràng đang khi dễ tôi! Vương Khả Nhân nội tâm rít gào, may mà cô còn nhớ rõ tình cảnh hiện tại, chỉ có thể cố gắng khống chế cảm xúc.
TruyenHDHạng Hạo ngậm cười nhìn cô, phát hiện dáng vẻ độc miệng của cô gái nhỏ này rất đáng yêu, đương nhiên, tiền đề là, người bị độc miệng không phải anh.
"Phốc!"
Lưu thiếu ở bên cạnh cười ra tiếng, anh phóng mị nhãn với Tiêm Vũ: "Người đẹp, em thật đáng yêu, có hứng thú tới Gia Hoa không, chỉ cần em đáp ứng, anh nhất định sẽ để em trở thành siêu sao."
"Những lời này anh để lại nói với người khác đi."
Hạng Hạo cảnh cáo nhìn Lưu thiếu một cái, "Chúng tôi còn có việc, không quấy rầy hai vị." Sau đó lôi kéo Tiêm Vũ đi mất.
"Ai~, thật sự là không biết vui đùa."
Lưu thiếu bất mãn oán giận, sau đó đưa tay ôm eo Vương Khả Nhân đi vào phòng: "Bảo bối, chúng ta đi ăn cơm." Phát hiện thân thể cô cứng ngắc, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong mắt chợt lóe ý cười: "Làm sao, còn đang tức giận?"
Vương Khả Nhân cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngữ khí suy sụp nói: "Em không có tức giận, chỉ là có chút thất lạc, không nghĩ rằng qua lâu như vậy mà Tiêm Vũ còn không thích em."
Lưu thiếu hứng thú nhướn mày: "Cô bé kia hẳn là người mới mà Hoa Vũ đang tính toán toàn lực nâng lên? Hai người biết nhau?"
"Ừm, bọn em vốn là người trong cùng một cô nhi viện, sau này giữa bọn em xảy ra một vài chuyện." Vương Khả Nhân nói tới đây thì lã chã chực khóc: "Sau đó, em bị đưa đến cô nhi viện khác."
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, phản ứng đầu tiên tuyệt đối sẽ cho rằng cô chịu ủy khuất gì, sau đó một mặt đau lòng ôm cô vào ngực an ủi, có lẽ còn có thể báo thù cho cô. Đáng tiếc trước mặt cô lại là người thừa kế của Gia Hoa, một người từ nhỏ đã giao tiếp với giới giải trí, trò xiếc nhỏ này của cô đã sớm bị xem thấu. Cho nên anh chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Vậy sao?"
Vương Khả Nhân vì Lưu thiếu không đi theo kịch bản mà sửng sốt một chút, sau đó lại ra vẻ kiên cường nói: "Nhưng mà những chuyện này đều đã qua, em tin cô ấy không cố ý."
Lưu thiếu nhìn cô ở đó tự biên tự diễn, bỗng nhiên không còn hứng thú với cô. Cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy cô thì anh đã biết cô gái này trong ngoài không đồng nhất, hơn nữa dã tâm rất lớn, nhưng mà trong giới này ai lại không có chút tâm cơ? Cho nên anh cố ý ra vẻ có hứng thú với cô, quả nhiên cô mắc câu, cô gái này coi như thông minh, chỉ cùng anh chơi chút ái muội, không chịu tiến thêm một bước, mà anh cũng vui vẻ theo cô chơi đùa. Nhưng những gì vừa rồi cô biểu hiện khiến anh phát hiện, cô gái này cũng không thông minh như anh tưởng.
Vương Khả Nhân còn không biết mình sắp thất sủng, cô duyên dáng rót một ly trà cho Lưu thiếu, sau đó hâm mộ nói: "Nghe nói Tiêm Vũ đã quay được một bộ điện ảnh, tuy rằng chỉ là phối hợp diễn, nhưng cũng rất được hoan nghênh, đã có không ít fans rồi, bây giờ lại đang quay phim cùng Hạng đại thần, Hoa Vũ còn muốn toàn lực phủng cô ấy, cô ấy thật sự quá may mắn." Cô buông xuống đôi mắt tràn ngập ghen tị oán hận, rõ ràng đều là cô nhi, vì sao Mộ Tiêm Vũ lại may mắn như thế mà cô lại bất hạnh như vậy? Nhớ lại vừa rồi Hạng Hạo duy hộ cô ta, cô liền ghen tị phát cuồng, vốn dĩ nhân vật kia là của cô, người Hạng Hạo ôn nhu đối xử như vậy cũng có thể là cô!
"Nếu em nguyện ý, em cũng có thể giống cô ấy."
Lưu thiếu nâng cằm cô lên, không ngoài dự đoán thấy được sự ghen tị không kịp che dấu của cô, anh ghét bỏ thu tay: "Sách, thật là khó coi."
Chuyện tới đây, Vương Khả Nhân cũng không ngụy trang nữa, cô nhìn chằm chằm Lưu thiếu: "Lưu thiếu, anh nói là thật?"
"Tưởng tổng của Hán Nguyên rất coi trọng cô, vẫn nói rằng muốn phủng cô."
Cái lão sắc quỷ kia đã sớm theo dõi cô, nếu không phải anh còn có chút hứng thú với cô, cố ý che chở, thì lão sắc quỷ kia đã sớm đạt được, Lưu thiếu đứng lên, vỗ vỗ bả vai cô: "Nên làm thế nào cô tự mình suy xét đi."
Nghe tiếng bước chân Lưu thiếu đi xa, Vương Khả Nhân cúi đầu, cả người run rẩy, Tưởng tổng Hán Nguyên cô đương nhiên biết, đó là một lão sắc quỷ tuổi gần 50, ông nhiều lần ám chỉ có ý với cô nhưng đều bị cô xảo diệu từ chối. Bỗng nhiên, cô hất tay đẩy những thứ trên bàn xuống đất: "Vì sao, vì sao?" Cô không cam tâm rống giận: "Mộ Tiêm Vũ, đều là vì mày!"
Lúc còn nhỏ, bởi vì cô ta, cô bị Viện trưởng mụ mụ buông tay, bị các bạn chán ghét, vốn cho rằng đi đến cô nhi viện mới cô có thể bắt đầu lại một lần nữa, không ngờ rằng lại là sự bắt đầu của ác mộng.
Lý viện trưởng kia quả thực biếи ŧɦái! Tuy rằng sẽ không đánh chửi cô, nhưng những thủ đoạn kia so với đánh chửi còn khủng bố hơn! Vì cô đẩy Mộ Tiêm Vũ xuống nước nên Lý viện trưởng liền mỗi ngày đều ném cô vào trong ao, đến khi cô hấp hối mới vớt cô lên, đợi cô khôi phục lập tức lại ném vào, cho đến hết hai giờ mới thôi, làm cho tới bây giờ loại cảm giác hít thở không thông kia còn khắc trong đầu cô. Bởi vì cô đoạt vòng cổ của Mộ Tiêm Vũ, cho nên mỗi lần cô có món đồ chơi hoặc quần áo mới gì, Lý viện trưởng đều sẽ cướp đi, sau đó ở trước mặt cô đưa cho bạn nhỏ khác. Ngay từ đầu cô còn có thể lớn tiếng khóc nháo kháng nghị, nhưng sau khi tại phát hiện thời gian ở trong nước của cô càng ngày càng dài, trừ quần áo trên người thì cái gì cũng đều không có, cô mới bằng lòng khuất phục. Cô hận Viện trưởng mụ mụ, hận Lý viện trưởng, càng hận Mộ Tiêm Vũ, cô bắt đầu mỗi ngày đều rất phối hợp đi vào trong nước, lúc được món đồ chơi mới cũng sẽ chủ động đưa cho người khác, nàng muốn sớm một chút chấm dứt loại trừng phạt này, thuận lợi lớn lên, sau đó trả thù những người này. Vốn dĩ Lý viện trưởng thấy cô biểu hiện tốt, đã quyết định tha cho cô nhưng Mộ Tiêm Vũ lại đến thăm cô, còn cố ý kí©h thí©ɧ cô. Dáng vẻ phát cuồng của cô bị Lý viện trưởng thấy, viện trưởng cho rằng cô còn chưa chân chính nhận thức được sai lầm của mình, cho nên thời gian bị giáo dục của cô lại kéo dài, khiến thời gian lâu như vậy cô cố gắng bị thất bại trong gang tấc.
Hận ý của cô với Mộ Tiêm Vũ càng đậm, cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô chỉ là một đứa bé, rời khỏi nơi này căn bản không cách nào sinh hoạt được. Vì vậy cô chỉ phải tiếp tục nhẫn nại, một năm sau, Lý viện trưởng trải qua nhiều lần quan sát, cho rằng cô đã cải tà quy chính, rốt cuộc tha cho cô. Cô bắt đầu sinh hoạt bình thường với những bạn khác, nhưng hận ý trong lòng lại chưa từng tiêu tán. Tốt nghiệp trung học, rốt cuộc cô cũng được như nguyện rời đi cô nhi viện, sau đó bị người săn ngôi sao phát hiện, trở thành tân binh của Gia Hoa. Cơ hội của cô rốt cuộc đến, cô muốn trở thành một siêu sao, sau đó sẽ thật tốt hồi báo cho những người đã từng khi dễ cô! Cô lợi dụng ưu thế về diện mạo của mình để lấy lòng lão sư, lấy lòng người đại diện, quả nhiên chiếm được ưu đãi. Sau này, [Cung biến] bắt đầu tuyển diễn viên, Gia Hoa báo danh cho vài cô gái có thực lực, trong đó có cô, cô biết đây là một cơ hôi khó được, nhất định phải bắt lấy. Cô đọc kịch bản một lượt, sau đó mỗi ngày đều nghiền ngẫm nhân vật kia, cô có lòng tin, mình nhất định sẽ thành công.
Nhưng cô gái kia cư nhiên vì ghen tị mà nhốt cô lại trong phòng tạp vụ! Cô không cam lòng buông tay như thế, quyết định leo cửa sổ, kết quả không cẩn thận ngã bị gãy chân, triệt để bỏ lỡ cơ hội thử vai. Nằm trên giường bệnh cô đắc ý nghĩ, coi như cô không thể tham gia thử vai thì những người kia cũng sẽ không thành công. Quả nhiên, bọn họ thất bại, nhưng lại mang về một tin tức, nhân vật nữ số hai bị Mộ Tiêm Vũ lấy được. Cô có dự cảm, Mộ Tiêm Vũ này chính Mộ Tiêm Vũ mà cô biết kia, những năm này cô chưa từng đi tra xét bất kỳ tin tức nào của đối phương, bởi vì sợ mình ở lúc không có thực lực sẽ nhịn không được trở về báo thù. Sau khi những người kia rời đi, cô đi thăm dò tìm tư liệu, quả nhiên thấy được kia gương mặt đáng giận kia. Hơn nữa trên tư liệu nói cô ta đã quay xong một bộ điện ảnh, ít ngày nữa sẽ công chiếu. Nhìn chân mình bị thương, cô oán hận nắm chặt tay, vì sao lại bị cô ta đi trước một bước? Rõ ràng nhân vật kia hẳn là của cô!
Bởi vì bỏ lỡ thử vai của [Cung biến], hơn nữa cô lại bị thương, địa vị của cô trong lòng người đại diện rất nhanh bị người khác thay thế, những người mới kia lại bắt đầu minh mục trương đảm
(can đảm, liều lĩnh) chèn ép khi dễ cô. Lúc cô đang rơi vào khốn cảnh, Lưu thiếu xuất hiện, tỏ vẻ hứng thú với cô. Lưu thiếu là người thừa kế của Gia Hoa, nếu có thể được anh giúp đỡ, cô rất nhanh có thể lật người, vì vậy lúc Lưu thiếu đưa ra lời mời cô không có cự tuyệt, quả nhiên, có Lưu thiếu chống lưng, những người kia không dám khi dễ cô nữa, người đại diện thậm chí còn tiếp hai kịch bản cho cô, nhưng hai kịch bản kia lại kém rất nhiều so với [Cung biến], cho dù cô nhận cũng không thể vượt qua Mộ Tiêm Vũ, cho nên cô cự tuyệt. Ngày hôm qua, trong lúc vô tình cô nghe được người khác nghị luận về Mộ Tiêm Vũ, dùng điện thoại tra xét một chút mới biết được bộ điện ảnh kia của cô ta đã bắt đầu chiếu phim, hơn nữa nhân vật của cô ta còn rất được hoan nghênh. Nhìn ảnh chụp một bộ giả mù sa mưa
(làm trò che mắt người khác, ở đây ý nói làm điệu làm bộ giả vờ giả vịt) của đối phương, cô ngồi không yên, còn cứ như vậy khoảng cách giữa cô và Mộ Tiêm Vũ sẽ càng ngày càng xa, cô vĩnh viễn cũng không thể báo thù. Lúc này cô nghĩ tới Lưu thiếu, cô biết, không chiếm được mới là tốt nhất, cho nên cô vẫn không để Lưu thiếu đắc thủ, nhưng bây giờ cô quyết định dùng thân thể mình để đổi một bộ kịch bản tốt. Ai biết lúc này cư nhiên đυ.ng phải Mộ Tiêm Vũ, oán hận nhiều năm khiến cô mất bình tĩnh, cô biết, bởi vì mình nhất thời xúc động mà Lưu thiếu đã không còn hứng thú với cô nữa.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải thật sự trơ mắt nhìn Mạc Tiêm Vũ đạt được thành công danh tiếng mà cô lại bất lực sao? Cô nắm chặt tay, gương mặt xấu xí ghê tởm của Tưởng tổng và dáng vẻ cao ngạo của Mộ Tiêm Vũ không ngừng chuyển đổi trong đầu cô, cuối cùng dừng lại trên gương mặt kiêu ngạo của Tiêm Vũ, Vương Khả Nhân thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại, tìm thấy dãy số mà Tưởng tổng cố ý lưu vào kia, ấn gọi xuống, Mộ Tiêm Vũ, vô luận là dùng loại thủ đoạn nào, tôi đều phải vượt qua cô, hung hăng đạp cô dưới chân!