"Anh là vì cô ta mới không chịu để em xuống lầu tản bộ?" Nghe Tề Lỗi nói xong, Tiêm Vũ nhìn về phía Âu Dương Khải. Kỳ thật cô đã sớm biết Lục Mỹ ở dưới lầu, lúc người có lòng tốt đến thông báo cho Âu Dương Khải, cô cũng nghe được, thế nhưng nhìn Âu Dương Khải không muốn để cô biết, cô liền làm bộ như không biết.
"Em hiện tại mang theo đứa nhỏ, anh không muốn em không vui." Âu Dương Khải ôm cô, ôn nhu nói.
Tiêm Vũ nhướn mày: "Nghe được cô ta thảm như thế nên anh mềm lòng?" Cho nên người ta tìm tới cửa đều không nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ là trốn tránh cô ta?
"Như thế nào sẽ như vậy!" Thấy vợ mình hiểu lầm, Âu Dương Khải nhanh chóng giải thích: "Lục Mỹ có tâm kế như thế, nếu biết em mang thai, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì. Hiện tại quan trọng trọng nhất chính là bình an sinh ra đứa nhỏ, về phần Lục Mỹ, nếu em mất hứng, đợi đứa nhỏ sinh ra, tùy em muốn xử lý như thế nào, được không em?"
Như vậy còn không sai, Tiêm Vũ vừa lòng. Âu Dương Khải nói không sai, hiện tại Lục Mỹ không biết cô mang thai, nếu biết, nhìn cô ta thích Âu Dương Khải như vậy, nói không chừng sẽ có hành động điên cuồng gì đó, xem ra cô vẫn nên để cô ta bận một chút mới tốt. Nghĩ đến đây, cô đối hệ thống nói: "Trong tiểu khu hẳn là có máy theo dõi chứ? Đem một đoạn ngắn Lục Mỹ ở tiểu khu đưa lên mạng đi, thuận tiện lấy giọng của người qua đường viết vài câu."
Qua vài phút, hệ thống nói: "Đã xong."
Tiêm Vũ đưa tay sờ bụng, hiện tại rốt cuộc có thể an tâm đợi ngày sinh.
Chuyện giống như Tiêm Vũ nghĩ vậy, đoạn ngắn hệ thống đưa lên mạng đã trải qua xử lý, phi thường rõ ràng, mọi người có thể rõ ràng thấy được Lục Mỹ miễn cưỡng và không kiên nhẫn. Sau đó có người công bố, tiểu khu mà Lục Mỹ đứng vừa lúc chính là dưới nhà của Âu Dương Khải và Tiêm Vũ, bởi vì tiểu khu kia là dựa vào vân tay để tiến vào, cho nên cô không có cách vào được. Mọi người thông qua lời của người kia, lại liên tưởng đến vẻ mặt của Lục Mỹ, rất nhanh liền nghĩ đến việc tiểu tam không cam lòng rời khỏi như vậy, cho nên muốn đến gây bất lợi cho đôi tình nhân kia, nhưng may mắn tiểu khu có tính an toàn cao. Suy đoán này vừa ra, mọi người đối với Lục Mỹ sự chán ghét lại nâng cao thêm một bước, đồng thời, tiểu khu Tiêm Vũ đang ở cũng chiếm được cái nhìn tốt của mọi người, cho rằng mua phòng ở thì phải mua như vậy, ở vào mới có thể an tâm, phòng ở trong tiểu khu chưa bán ra lập tức liền bán sạch.
Người nhà họ Lục trước tiên liền thấy được tin tức này, ba Lục nhìn vẻ mặt dữ tợn trong video của con gái mình, tức giận cho cô một bạt tai: "Đây chính là thái độ mày nhận sai?" Ông vốn dưới sự khuyên bảo của bạn già đã mềm lòng rồi, quyết định chỉ cần con gái đi tìm người ta nhận lỗi, ông sẽ tha thứ cho cô. Nhưng nhìn xem vẻ mặt trên mạng của cô, chỗ nào là đi nhận sai, liền tính là nhận sai cũng không phải thật tâm. Càng không xong là vẻ mặt này của cô còn bị truyền lên mạng, bây giờ nhà họ Lục của bọn họ lại một lần nữa nổi tiếng. Thanh danh tốt của nhà họ Lục bọn họ toàn bộ bị hủy trong tay cô!
Lục Mỹ nhìn trên mạng, người đầu tiên nghĩ đến chính là Tiêm Vũ, "Mộ Tiêm Vũ, khẳng định là do tiện nhân kia! Con sẽ không bỏ qua cho cô ta!"
Ba Lục nghe được cô nói, tức đến thiếu chút nữa ngất xỉu: "Mày đến bây giờ còn không biết hối cải, liền tính chuyện này là Tiêm Vũ làm, cũng là do mày không đúng trước, nếu không phải là mày làm chuyện xấu với người ta, thì làm sao mày vừa xuất hiện người ta liền phòng bị như vậy? Mày còn mặt mũi gì mà tìm người ta tính sổ?"
"Ba, ba như thế nào có thể nói giúp người khác?" Lục Mỹ bất mãn kêu to: "Yêu một người thì có gì sai? Con chỉ vì có được người mình thích mà thôi, vì sao trong mắt mọi người liền trở thành một tội phạm tội không thể tha?" Cô chỉ vào máy tính, rống giận: "Vì chia rẽ bọn họ mà con dùng thủ đoạn không sáng sủa, thế nhưng không phải con vẫn chưa thành công sao, hiện tại người bị tổn thương là con mà, vì sao mọi người lại có thể đối xử với con như thế?"
"Mày, mày..." Ba Lục run rẩy: "Tại sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày vậy." Ông và bạn già tam quan đều rất bình thường, vì cái gì lại dạy dỗ ra một đứa con như vậy? Có nhiều thanh niên tài tuấn theo đuổi cô như thế, cô lại bỏ mặc không để ý, một lòng muốn làm tiểu tam, hiện tại ông rất hoài nghi có phải lúc sinh đứa nhỏ đã ôm sai con rồi hay không. Nghĩ đến đây ông nhìn về phía bạn già, hi vọng có thể từ chỗ bà ấy được chút an ủi, lúc này mới phát hiện bạn già ở thời điểm ông và con gái cãi nhau đã hôn mê bất tỉnh.
Nguyên bản, mẹ Lục nhìn thấy con gái ngoan ngoãn đi nhận lỗi, tuy nói không thấy được người ta, thế nhưng như vậy nó cũng đã thật ý thức được mình sai, cho nên cứng rắn giữ lại con gái, không nghĩ tới con gái không chỉ không biết hối cải, mà tâm tính đều đã vặn vẹo, mẹ Lục không tiếp thu được sự thật này, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc nhất thời, người nhà họ Lục bát nháo lên, mọi người vội vàng bận rộn đem người đưa đến bệnh viện, bị cho biết bệnh tình của bệnh nhân càng thêm nghiêm trọng, ba Lục tức giận cho Lục Mỹ một cái bạt tai, không lại để ý tới cô nữa. Ông hiện tại đối Lục Mỹ triệt để thất vọng, ông chỉ hi vọng bạn già không có việc gì.
Nhìn tình trạng của mẹ mình, hận ý của cô với Tiêm Vũ lại gia tăng, toàn bộ đều do Mộ Tiêm Vũ! Cô hiện tại hận không thể xông tới trước mặt Mộ Tiêm Vũ gϊếŧ chết cô ta! Nhưng cô với mẹ còn rất có tình cảm nên còn biết được hiện tại quan trọng nhất là bệnh tình của bà. Cho nên đợi đến thân thể mẹ cô có chuyển biến tốt, cô mài dao soàn soạt gϊếŧ tới nhà Tiêm Vũ thì Tiêm Vũ và Âu Dương Khải đã sớm mang theo đứa nhỏ chuyển đến nhà mới.
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau, lúc Lục Mỹ ở bệnh viện cùng mẹ mình, Tiêm Vũ cũng đã cùng Âu Dương Khải đến bệnh viện đợi sinh.
"Tiêm Vũ, em cảm thấy thế nào?" Bác sĩ nói ngày sinh dự tính của cô chính là hai ngày này, Âu Dương Khải so với Tiêm Vũ còn muốn khẩn trương hơn, một lát lại hỏi một câu.
"Em rất tốt." Tiêm Vũ bất đắc dĩ nói: "Anh thả lỏng một chút, không thì đợi đến lúc em sinh, anh sẽ ngất đi mất."
"Hả, được rồi." Âu Dương Khải xoa mồ hôi trên đầu, cảm xúc khẩn trương một chút đều không giảm bớt. Tiêm Vũ trợn trắng mắt, hàng này hết thuốc chữa rồi. Cô cũng không khuyên nữa, dù sao đợi cô sinh xong đối phương sẽ khôi phục bình thường, cho nên đối với việc Âu Dương Khải ân cần hầu hạ cô hoàn toàn nhận lấy.
Ngày thứ ba, vừa uống qua canh gà tình yêu mà Âu Dương Khải hầm, cô liền cảm giác trong bụng một trận đau đớn, sau đó có một cổ nhiệt lưu chảy ra, cô nhìn về hướng Âu Dương Khải: "Em muốn sinh."
"Ba!" Cái chén trong tay Âu Dương Khải rớt xuống đất, anh sửng sốt một giây, sau đó chạy nhanh xông ra ngoài: "Bác sĩ, vợ tôi muốn sinh."
Nghe thanh âm đi xa, Tiêm Vũ bất đắc dĩ đưa tay ấn xuống nút gọi.
Rất nhanh, một hàng người tràn vào, đem Tiêm Vũ đẩy vào phòng giải phẫu, một hộ sĩ ngăn cản Âu Dương Khải: "Anh muốn làm gì?"
"Bên trong là vợ tôi." Âu Dương Khải định đẩy ra hộ sĩ, lại bị hộ sĩ ấn tới ngoài cửa: "Tôi biết là vợ anh, ở bên ngoài chờ!" Sau đó ở trước mặt anh đóng cửa lại.
"Phốc!" Tề Lỗi đi theo phía sau anh nhịn không được cười ra tiếng, chọc cho Âu Dương Khải căm tức nhìn qua.
Anh nhanh chóng khoát tay: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý, thế nhưng vẻ mặt của cậu thật sự quá khôi hài." Nghĩ đến dáng vẻ ngốc ngốc của anh, Tề Lỗi lại cười lên.
"Tề Lỗi!" Âu Dương Khải gầm nhẹ, Tiêm Vũ đang ở bên trong sinh đứa nhỏ, thời khắc khẩn trương như thế, anh ta cư nhiên còn có tâm tình trêu chọc anh, còn có thể làm bạn bè hay không?
"Tôi sai, tôi sai." Nhìn thấy Âu Dương Khải thật sự tức giận, Tề Lỗi nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt: "Cậu yên tâm đi, chúng ta luôn đúng giờ bồi cô ấy tới làm kiểm tra, bác sĩ không phải nói cô ấy toàn bộ bình thường sao, cô ấy rất nhanh sẽ đi ra." Làm một người có ba vị anh trai, Tề Lỗi tỏ vẻ loại chuyện ở bên ngoài phòng sinh chờ sinh này anh đã quá quen.
Âu Dương Khải lúc này mới chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng giải phẫu.
Tề Lỗi nhìn bóng dáng cứng ngắc của anh, rốt cuộc áy náy, thời khắc anh em tốt lo lắng khẩn trương như thế, anh cư nhiên còn giễu cợt người ta, thật sự là quá không đủ nghĩa khí. Đang lúc anh định an ủi đối phương vài câu, cửa phòng giải phẫu mở ra.
"Chúc mừng anh, là bé trai." Hộ sĩ vừa rồi đem Âu Dương Khải đẩy ra, cười tủm tỉm nói, thai phụ này sinh đứa nhỏ thật sự quá thuận lợi, bọn họ còn không có làm cái gì, đứa nhỏ liền tự mình ra.
"Vợ tôi thế nào?" Âu Dương Khải khẩn trương hỏi.
"Yên tâm đi, mẹ con bình an." Không nghĩ tới câu đầu tiên anh nói không phải là quan tâm con mình, mà là lo lắng cho vợ anh, thật sự là một người chồng tốt, tiểu hộ sĩ quyết định không so đo chuyện vừa rồi anh muốn vào phòng giải phẫu.
"Thật sự là quá nhanh." Tề Lỗi khó tin nói, các chị dâu của anh mỗi lần sinh đứa nhỏ không phải là giày vò nửa ngày sao? Chẳng lẽ là miệng vàng lời ngọc của anh nổi lên tác dụng? Anh tự kỷ nghĩ, sau đó định hướng Âu Dương Khải tranh công, nhưng chỉ thấy anh em tốt của mình nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngất đi.
"Không có việc gì, loại chuyện này chúng tôi thường xuyên nhìn thấy, chỉ cần để anh ấy nghỉ ngơi một lát thì tốt." Hộ sĩ vỗ vỗ bả vai Tề Lỗi an ủi anh. Sau đó giúp bác sĩ đem Tiêm Vũ đẩy đến phòng bệnh bình thường.
Nhìn Âu Dương Khải ngã trên mặt đất, Tề Lỗi cầm ra điện thoại khách khách khách, chụp thật nhiều tấm: "Khó mà có được cảnh tượng như vậy, nhất định phải lưu lại." Người anh em này của anh bình thường vẫn luôn tao nhã, trừ chuyện của Tiêm Vũ ra, vô luận phát sinh cái gì anh đều là lạnh nhạt đáp lại, cho nên nhìn thấy anh khó khăn lắm mới có được một lần thất thố, biết cho dù sau này sẽ bị anh thu thập, Tề Lỗi vẫn là không sợ chết lưu lại làm kỷ niệm.
Bởi vì anh nhất thời xúc động, tuy rằng thành công giễu cợt Âu Dương Khải, nhưng cũng tạo thành việc ngày sau vẫn luôn bị Âu Dương Khải bất động thanh sắc tra tấn.