Chương 2-5

"Cậu xem, chính là cô ta câu dẫn Văn Tu, phá hư tình cảm của Văn Tu và Mộ Tiêm Vũ."

"Mình biết, hơn nữa người ta còn có người giúp đỡ nha, Lý Bắc người kia cậu biết chứ, anh ta cùng người ta là thanh mai trúc mã, vì cô ta cư nhiên hãm hại Mộ Tiêm Vũ, may mà Mộ Tiêm Vũ thông minh, không thì có khả năng thật sự sẽ để họ đạt được mục đích."

"Thoạt nhìn rất thanh thuần, không nghĩ tới cư nhiên vô sỉ như vậy!"

"Đúng vậy, thật sự là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài."

"Lý Bắc kia cùng cô ta là hơn mười năm không gặp, vừa gặp lại liền vì cô ta làm nhiều chuyện như thế, bây giờ còn thành người tàn phế, mọi người nói bọn họ hay không là......"

"Có khả năng, nếu cô ta đều có thể câu dẫn có người đã có vợ, vậy còn có cái gì là không làm được?"

......

Dưới những bàn tán khó nghe, Lý Thanh Tuyết cúi đầu nhanh chóng hướng về phòng học đi tới, gần đây cô vẫn đều trải qua những ngày không tốt, Văn Tu nói là làm, ngày đó liền đem Lý Bắc đuổi ra bệnh viện, tiền cho anh cũng bị thu hồi, cha mẹ Lý Bắc đã sớm qua đời, mấy năm này đều là dựa vào học bổng cùng làm công để chi trả học phí, hiện tại anh đã là phế nhân, cô có thể nào ném hắn mặc kệ? Nhưng cô gia cảnh bình thường, căn bản không có tiền chi trả phí chữa bệnh cho Lý Bắc, cho nên cô chỉ phải không ngừng làm công kiếm tiền, trong mắt cô tràn ngập hận ý, Mộ Tiêm Vũ, đều do nữ nhân kia! Từ ngày hôm đó, sau khi Mộ Tiêm Vũ và Văn Tu cùng cô công khai quyết liệt, người khác liền bắt đầu bài xích cô, thậm chí ác ý hãm hại cô. Nghĩ đến Lý Bắc như nay còn đần độn, cô tràn đầy không cam tâm, vì cái gì bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý đả thương người khác? Mà cô lại vô tội biết bao nhiêu, cùng Văn Tu gặp nhau cũng không phải do cô cố ý an bài, sau này cũng là anh ta chủ động tới trêu chọc cô, rõ ràng là bọn họ quấy rầy sinh hoạt của cô, vì cái gì lại chỉ trích cô?

Lúc đi ngang qua rừng cây, một đạo cao to thân ảnh đập vào mi mắt, Lý Thanh Tuyết bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động, cô bước nhanh hướng về người kia đi tới.

"Lão đại, gần đây ngoài trường học đến một khối thế lực, xem ra là tới đoạt địa bàn, đã làm bị thương hơn hai mươi anh em của chúng ta." Một đàn em hướng Văn Tu báo cáo.

"Biết thông tin của đối phương sao?" Văn Tu một bên nhìn chằm chằm điện thoại một bên hỏi.

"Em đã tra qua, đối phương gọi là Phương Tam, là thiếu chủ Hỏa Diễm bang." Một thiếu niên mang theo mắt kính nhã nhặn nói.

"Hỏa Diễm bang?" Văn Tu lạnh lùng phun ra vài chữ này, rốt cuộc đem lực chú ý từ trên điện thoại dời đi, ba hắn ta và nhạc phụ tương lai của mình đang tranh địa bàn, mà hắn cư nhiên còn dám tới địa bàn của mình khıêυ khí©h, "Nói cho mọi người biết, thật tốt chiêu đãi đối phương, chỉ cần đừng tàn là được."

"Biết." Nghe được lão đại nhà mình nói như thế, mọi người yên lòng, chuẩn bị làm một trận lớn.

"Lão đại, anh vì cái gì cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy, là đang đợi điện thoại sao?" Chính sự nói xong, một đàn em hiếu kỳ hỏi.

Văn Tu thân thể cứng đờ, anh biểu hiện rõ rệt như vậy sao?

Thiếu niên mang mắt kính nói: "Chuyện rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi sao, khẳng định là đang đợi điện thoại của chị dâu."

"Dong dài!" Văn Tu thẹn quá thành giận. Lúc này điện thoại vang lên, anh nhanh chóng tiếp điện thoại, thanh âm lập tức mềm xuống: "Tiểu Vũ, em xuống rồi sao?...... Tốt, anh đang ở rừng cây...... Được, anh chờ em."

Nhìn lão đại nháy mắt biến thành si hán, chúng đàn em không đành lòng dời mắt đi, tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, thế nhưng bọn họ vẫn còn khó tiếp thu được. Bởi vì bọn họ loạn xem xung quanh, cho nên trước tiên thấy được Lý Thanh Tuyết đang đi tới.

Một tên đàn em chọc chọc Văn Tu: "Lão đại, Lý Thanh Tuyết đến đây."

Đang ngây ngô cười, Văn Tu lập tức trở nên lạnh lùng, bởi vì nữ nhân này mà anh và Tiêm Vũ thiếu chút nữa là chia tay, hiện tại vừa thấy cô, anh liền nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình từng làm, "Chúng ta đi!"

Lý Thanh Tuyết như thế nào có thể để anh rời khỏi, cô bước nhanh đến trước mặt Văn Tu, chặn đường đi của anh.

"Cô đang làm gì?" Văn Tu chán ghét nhíu mày: "Tôi đã nói không cần lại xuất hiện trước mặt tôi."

Nhìn vẻ mặt băng lãnh chán ghét của anh, lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười lúc trước khi anh dây dưa cô, Lý Thanh Tuyết tim đau nhói, cô vẫn tự nói với mình rằng bọn họ là người hai thế giới, phải khống chế tình cảm của mình, không được thích anh, nhưng hiện tại anh đối cô vô tình, cô lại không có cách nào nhận. Nghĩ đến mình mấy ngày này nhận được châm chọc khıêυ khí©h, đôi mắt cô hồng hồng, lớn tiếng nói: "Như thế nào, hiện tại không muốn nhìn đến tôi, nhưng lúc trước là ai vẫn dây dưa tôi không dứt?"

"Dây dưa?" Văn Tu cười lạnh: "Cô còn rất xem trọng mình, tôi chỉ là đem cô trở thành một món đồ chơi thú vị mà thôi."

"Món đồ chơi?" Lý Thanh Tuyết thân thể run lên, sau đó trào phúng nói: "Đúng vậy, nhưng là cậu cư nhiên vì món đồ chơi là tôi đây ở khắp nơi cùng vị hôn thê của mình tranh cãi."

"Đáng chết!" Chuyện này chính là điểm đau của anh, nghĩ đến Tiêm Vũ hiện tại đối anh vẫn còn rất lãnh đạm, anh đưa tay bóp chặt cổ cô: "Nếu cô đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thanh toàn cho cô, còn có Lý Bắc ca ca của cô, tôi cũng sẽ khiến hắn ta đi xuống cùng cô."

Cảm giác được bản thân hô hấp càng ngày càng khó khăn, Lý Thanh Tuyết trong mắt tràn ngập sợ hãi, anh là thật sự muốn gϊếŧ cô! Cô liều mạng giãy dụa muốn kéo tay anh ra, lại không có tác dụng.

"Xem ra là tôi đến không đúng lúc."

Liền ở thời điểm Lý Thanh Tuyết muốn ngất đi, một thanh âm thanh lãnh vang lên, sau đó bàn tay đang bóp chặt cô buông ra, cô ngồi phịch xuống đất. Thanh âm này cô biết là ai, là Mộ Tiêm Vũ. Trong hoảng hốt cô nghe được thanh âm vừa rồi còn băng lãnh sốt ruột nói: "Tiêm Vũ, em đừng hiểu lầm, chuyện không như em nghĩ."

"Ngu ngốc." Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, Mộ Hạo Nhiên nhịn không được mắng. Anh là muốn bóp chết Lý Thanh Tuyết, cậu cùng chị thấy được rành mạch, có cái gì đáng hiểu lầm đâu. Bất quá: "Vì sao nữ nhân này lại ở đây?"

"Ai biết, anh đang chờ hai người, cô ta bỗng nhiên chạy tới, còn nói một ít lời khó hiểu." Văn Tu vừa nói vừa cẩn thận nhìn Tiêm Vũ một cái. Đàn em phía sau cũng dùng sức gật đầu làm chứng cho anh.

"Nói đến nói đi còn không phải là lỗi của anh sao, nếu không phải anh trêu chọc cô ta trước, hiện tại người ta cũng sẽ không tới tìm anh." Nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất, Mộ Hạo Nhiên sung sướиɠ khi người gặp họa.

"Mộ Hạo Nhiên, đừng tưởng rằng cậu là em trai của Tiêm Vũ thì anh sẽ không làm gì được cậu!" Văn Tu bất mãn nói, hiện tại tên nhóc này càng ngày càng quá phận, quan hệ của anh và Tiêm Vũ thật vất vả mới khôi phục, cậu ta cư nhiên châm ngòi ly gián.

"Như thế nào, anh muốn động thủ?" Mộ Hạo Nhiên mắt sáng lên, sau khi nhận đặc huấn cậu còn không có thật tốt đánh một trận, những anh em trong bang cậu lại không nhẫn tâm hạ ngoan tay, căn bản không biết bản thân cực hạn ở đâu, nếu Văn Tu đưa tớicửa, vừa lúc lấy anh ta thí nghiệm một chút. Vì vậy cậu xoa tay nói.

"Tốt lắm, nếu muốn luận bàn, về sau còn có cơ hội," Tiêm Vũ nhìn hai phần tử bạo lực, bất đắc dĩ nói: "Đừng quên chúng ta còn có chính sự phải làm, đi thôi."

Mộ Hạo Nhiên và Văn Tu thấy cô đi, nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn lão đại của mình cũng không quay đầu lại đi mất, một đàn em nhìn trên mặt đất còn ngồi một Lý Thanh Tuyết: "Lão đại liền cứ như vậy đi mất, nữ nhân này nên xử lý thế nào?" Muốn hay không, làm luôn chuyện lão đại chưa làm xong, gϊếŧ chết cô ta?

Thiếu niên đeo mắt kính nhìn thoáng qua Lý Thanh Tuyết: "Tin tưởng sau lần này, cô ta sẽ không có can đảm lại đi tìm lão đại, chúng ta đi thôi."

Mọi người rời khỏi, Lý Thanh Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, thẳng đến một khắc này, cô mới thật sự tin tưởng Văn Tu không có chút cảm tình nào với cô, nguyên lai, anh thật sự chỉ xem cô như món đồ chơi. Hai tay hung hăng nắm lấy một nhúm cỏ trên mặt đất, cô không cam lòng! Mộ Tiêm Vũ! Văn Tu! Tôi sẽ không bỏ qua cho hai người!

Đang đi phía trước, Tiêm Vũ bỗng nhiên dừng một lát, Mộ Hạo Nhiên hiếu kỳ nói: "Chị, có chuyện gì sao?"

Tiêm Vũ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, ở trong lòng cùng hệ thống câu thông: "Lý Thanh Tuyết kia thế nào rồi?"

"Theo dò xét, cô ta bị kí©h thí©ɧ quá độ, đã hắc hóa, cô tốt nhất nên chú ý một chút."

Tiêm Vũ không thèm để ý, cô ta một thiếu nữ nhu nhược, cho dù hắc hóa thì có khả năng làm cái gì? Hơn nữa, cô ta hắc hóa mới có thể tìm đến gây phiền toái cho cô, như vậy cô cũng có thể danh chính ngôn thuận chèn ép, muốn nữ chủ không dễ chịu cũng là một trong những nhiệm vụ của cô. Phải biết, tra tấn một người không hề có khả năng hoàn thủ, cô còn rất áp lực. Thế nhưng, nếu Lý Thanh Tuyết làm cái gì, cô sẽ có thể không chút do dự đánh trả.

"Chị, chính sự mà chị nói chính là cái này?" Mộ Hạo Nhiên nhìn một xe đầy hoa hoa cỏ cỏ, không dám tin hỏi, cậu còn tưởng rằng chính sự chị mình nói chính là tìm một hắc bang nào đó quyết đấu.

Tiêm Vũ lại chỉ một chậu hoa khác để người chuyển lên xe: "Đây chính là chính sự." Cô đã sớm chú ý tới, Long Bang lớn như vậy, cư nhiên một chút màu xanh đều không có, trong viện là trụi lủi, trong phòng đến một chậu cây cảnh cũng đều không có, điều này làm cho người thích hưởng thụ sinh hoạt như cô không tiếp thụ được. Chỉ vì cô vẫn luôn vội vàng huấn luyện Mộ Hạo Nhiên và xử lý chuyện riêng tư với Văn Tu mà không có thời gian, hiện tại mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, cô rốt cuộc có tâm tình cải tạo căn nhà hiện tại một chút.

Bị chỉ huy bê một thân cây lên trên xe, Mộ Hạo Nhiên vẫn bất mãn nói: "Chút chuyện này gọi người làm tới không phải được rồi sao, cần gì chúng ta tự mình làm." Bởi vì thứ bọn họ muốn quá nhiều, người trong tiệm lại không có bao nhiêu, căn bản không làm hết, cậu và Văn Tu đều phải hỗ trợ.

Tiêm Vũ nhìn cậu một cái: "Người khác không hiểu được sở thích của chị, hơn nữa chị căn bản không gọi hai người tới." Cô nhìn Văn Tu một mực yên lặng làm việc: "Là hai người tự nguyện theo tới." Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ mang theo hai người này, chẳng qua lúc cùng chủ tiệm gọi điện thoại liên hệ bị Mộ Hạo Nhiên nghe được, sau đó cậu lại nói cho Văn Tu, vì vậy mới biến thành ba người cùng đi. Nhớ đến trường luyện võ trụi lủi kia, Tiêm Vũ lại vung tay lên, chọn thêm hơn hai mươi cây.

Mộ Hạo Nhiên nhìn Văn Tu vẫn vùi đầu làm việc, nuốt xuống lời muốn nói, nhận mệnh bắt đầu làm việc.

Cuối cùng dưới sự cao hứng phấn chấn đưa tiễn của chủ tiệm, bọn họ mang theo một xe thực vật về tới Long Bang. Sau đó lại là một trận chân loạn, trên dưới Long Bang bị gọi đến, chút hoa cỏ này rốt cuộc được đưa đến chỗ cần thiết.

Nhìn ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, Tiêm Vũ tốt tâm tình nói: "Mọi người vất vả, tôi ở Vị Danh Cư đã đặt phòng khao mọi người, còn có, ngày mai sẽ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới lại huấn luyện tiếp."

"Cám ơn đại tiểu thư!" Mệt kiệt sức, mọi người cao hứng hô, Vị Danh Cư, nơi này phi thường đắt, thế nhưng mùi vị tuyệt đối đáng giá tiền.

"Tiểu Vũ......" Xem mọi người đi không còn bao nhiêu, Văn Tu đến bên cạnh Tiêm Vũ.

"Thế nào?" Xét thấy hôm nay anh biểu hiện tốt, Tiêm Vũ đối anh thái độ rất ôn nhu.

Văn Tu thấy Tiêm Vũ tâm tình tốt, lập tức bắt lấy cơ hội oán giận nói: "Chúng ta đã thật lâu không có cùng nhau ăn cơm." Từ sau khi bọn họ hòa hảo, mỗi lần anh hẹn Tiêm Vũ ra ngoài, tên nhóc Mộ Hạo Nhiên kia sẽ đột nhiên nhảy ra, sau đó thế giới hai người trong ảo tưởng của anh sẽ nhiều một cái bóng đèn.

Tiêm Vũ nhíu mày, nhìn anh: "Anh muốn thế nào?"

"Hai chúng ta đi nơi khác ăn có được hay không?" Xem Mộ Hạo Nhiên không có ở đây, anh nắm chặt thời gian bắt người đi.

"Được." Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, Tiêm Vũ cười đáp ứng, sau đó dưới sự cao hứng của anh bổ sung thêm một câu: "Vốn dĩ nhìn thấy anh vất vả như vậy, em còn định tự mình xuống bếp làm một bàn bữa tối khao anh, nhưng nếu anh muốn ra ngoài ăn, thì cứ như vậy đi." Sau đó trở về phòng tắm rửa.

Để lại Văn Tu tại chỗ ảo não không thôi, anh còn chưa nếm qua đồ ăn do Tiêm Vũ tự tay làm đâu.