Sau khi ăn xong bữa tối với Bạch Dạ rồi trở về phòng sau, Hạ Quân vẫn luôn tự mình kiểm điểm xem giọng điệu hắn nói với Bạch Dạ có quá đáng quá không. Có khi vì thế nên khi ăn cơm cậu ta chẳng nói với hắn quá nửa câu.
Hiện tại nhớ lại, lúc ấy ngoại trừ giọng điệu của cậu ta không tốt cho lắm, bảo mấy người Cửu trưởng lão sẽ xảy ra chuyện, thì cậu ta cũng không nói thêm lời nào độc địa với mấy người họ, cũng chẳng động tay động chân với ai. Là mấy người Lạc Khu Lợi thái độ không tốt, vậy nên Bạch Dạ mới không hài lòng.
Còn nữa, trước khi tới Linh Trấn, Bạch Dạ từng thừa nhận bản thân biết đoán mệnh. Nói cách khác, rất có khả năng cậu ra nhìn ra được mấy người Cửu trưởng lão sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới nói bọn họ sẽ có người phải chết.
Hạ Quân đứng ngồi không yên, nhanh chóng ra ngoài tìm Bạch Dạ, tình cờ lại gặp được mấy người Cửu trưởng lão đang vội vã ôm thi thể Tưởng Thiên cùng Tất Minh trở về.
Hạ Quân nhìn thấy trên ngực Tất Minh ngực có một cái lỗ lớn liền biến sắc, nôn nóng chạy tới hỏi: “Cửu trưởng lão, Tất Minh cùng Tưởng Thiên làm sao vậy?”
Bạch Dạ thật sự đoán đúng rồi, mấy người Cửu trưởng lão đã xảy ra chuyện.
Cửu trưởng lão không rảnh trả lời Hạ Quân. Đợi đến khi ôm Tưởng Thiên trở lại phòng, ông nhanh chóng lấy đan dược ra đút cho hắn, rồi ngồi xuống truyền linh lực vào cơ thể hắn để trị thương.
Hạ Quân nhìn về phía Lạc Khu Lợi cùng Ngụy Liêu, thấy bọn họ nhìn thi thể Tất Minh, sắc mặt đầy bi ai, ai cũng muốn khóc nhưng phải nén lại. Hắn thấy vậy liền bỏ ngay ý định hỏi han thêm.
Thật ra thì dù hắn có hỏi, mấy người Lạc Khu Lợi cũng không thể mở miệng nói do bọn họ khinh địch, cho rằng có Cửu trưởng lão ở đây thì không có yêu ma nào thế gian này có thể làm bọn họ bị thương, vậy nên họ mới thiếu cảnh giác. Cho đến khi tận mắt thấy sư muội mất mạng, sư đệ trọng thương thì họ mới thấy ân hận.
Khi sự chú ý đang tập trung hết lên người Tưởng Thiên, đột nhiên một bóng người mờ ảo xuất hiện ở ngoài cửa, cậu ta chính là người bị coi là Nguyệt Lão lúc nãy, Bạch Dạ.
Bạch Dạ ngơ ngác nhìn những người trong căn phòng, lẩm bẩm nói: “Mình trở về rồi? Mình về đây bằng cách nào vậy?”
Buồn bực ghê, nếu đã đưa cậu về đây rồi.
Vậy tại sao lại không đưa cậu trở về phòng của mình?
Qua vài giây, Bạch Dạ mới hoàn hồn lại. Tiếp đó, cậu cảm thấy tay mình nặng trĩu, cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy mình đang cầm một tay nải lớn màu đỏ.
Đây là cái gì?
Đáy mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ nghi hoặc. Cậu mở ra xem, hoá ra bên trong là cống phẩm của hai người vừa rồi, tại sao những thứ này cũng trở về đây với cậu?
Đột nhiên soạt một tiếng, trái cây trong tay nải từng quả từng quả một rơi xuống mặt đất khiến cho những người trong phòng đều chú ý tới cậu.
Mấy người Hạ Quân quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Bạch Dạ luống cuống tay chân đỡ trái cây đang rơi xuống đất, bỗng chốc sắc mặt trầm xuống. Hạ Quân đi đến trước mặt Bạch Dạ, đè giọng xuống hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì?”
Hiện tại tâm trạng của mấy người Cửu trưởng lão cực kỳ tệ, trong giờ phút này mà động đến bọn họ, hắn cũng không dám bảo đảm Bạch Dạ có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này.
Bạch Dạ lừa hắn: “Tôi đi ngang qua thôi.”
Hạ Quân đẩy cậu: “Ngươi nhanh trở về phòng đi, trước tám giờ sáng mai không cho phép ra khỏi phòng.”
Bạch Dạ cũng không muốn ở cùng với mấy người Lạc Khu Lợi bèn xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Lạc Khu Lợi tiến lên đè bả vai Bạch Dạ, giận giữ nói: “Bạch Dạ, nếu không phải tại cái miệng quạ đen đủi của ngươi nói chúng ta xảy ra chuyện, làm sao bọn ta có thể bị thương được?”
Bạch Dạ nhíu mày.
Hạ Quân túm lấy tay Lạc Khu Lợi: “A Lợi, tôi biết mọi người đang rất đau lòng, nhưng cũng không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu một người vô tội được.”
Lạc Khu Lợi cười lạnh: “Cậu ta vô tội? Nếu không phải cậu ta nói chúng ta sẽ chết, Tiểu Minh sẽ mất mạng sao?”
Hạ Quân hơi biến sắc, lại nói: “Bạch Dạ biết đoán mệnh, cậu ấy biết mọi người sẽ xảy ra chuyện nên mới nói như vậy.”
“Một Muggle như cậu ta biết đoán mệnh cái rắm.”
Hạ Quân: “……”
Bạch Dạ cười nhạo Lạc Khu Lợi “Nếu tôi thật sự có mồm mỏ quạ, điều đầu tiên tôi làm sẽ là chửi anh chết không có chỗ chôn.”
“Vậy để xem ngươi có còn mạng mà mắng chửi ta không đã.” Lạc Khu Lợi giơ nắm đấm lên.
Vẻ mặt Hạ Quân nghiêm lại, vội vàng kéo Bạch Dạ ra sau lưng để bảo vệ “A Lợi, anh lý trí một chút đi, nếu như anh thật sự đánh chết cậu ấy, anh sẽ gia tộc xử phạt, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi Hạ gia, nặng thì phế hết tất cả những nỗ lực của anh.”
Lạc Khu Lợi dừng việc đang làm lại, việc bị phế bỏ tu vi còn đáng sợ hơn muốn cái mạng của hắn nữa
“Chuyện của chúng ta có lẽ Bạch Dạ vô tội.” Ngụy Liêu nhặt trái cây trên mặt đất lên: “Vậy đống trái cây này thì sao, cậu ta dám nói mình vô tội không? Ta nhớ rõ lúc trước nhìn thấy hai người, ba lô trên người các cậu không hề chứa nhiều đồ, vậy đống hoa quả này phải giải thích như thế nào? A Quân, cậu đừng nói số trái cây này là cậu đưa cho cậu ta.”
Hạ Quân nhìn đống trái cây đang toả ra linh khí, đơ ra một lát rồi quay đầu hỏi Bạch Dạ: “Số trái cây này cậu lấy từ đâu ra?”
Hắn đi cùng với Bạch Dạ đến đây, nếu như Bạch Dạ mang theo nhiều trái cây như vậy, không thể nào mà hắn không biết được.
Bạch Dạ trợn trắng mắt: “Nói ra cậu cũng không tin.”
Nếu như cậu kể lại một lượt chuyện đã xảy ra với mình, còn nói thêm số cống phẩm này tự theo cậu trở về đây, Hạ Quân nhất định sẽ coi cậu thành kẻ thần kinh, sau đó đưa cậu đến bệnh viện tâm thần.
Ngụy Liêu cười lạnh: “Ta thấy rõ ràng là cậu không biết số trái cây này đến từ đâu.”
Bạch Dạ không có cách nào giải thích cho hắn được, nhưng tại sao cậu lại phải có nghĩa vụ giải thích cho hắn về nguồn gốc của đống trái cây này chứ?
Cậu thấy ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì “Cả con đường này chỗ nào chả có người bán hoa quả, hơn nữa cũng chỉ có mấy đồng một cân, vậy việc tôi có đống trái cây kỳ lạ lắm hà? Cớ gì mà coi tôi giống như đi trộm trái cây của người khác.”
Hạ Quân nhíu mày nói: “Số trái cây này không giống với những hoa quả bán ngoài kia.”
“Tại sao lại không giống nhau?” Bạch Dạ nghiêm túc nhìn số trái cây trên mặt đất: “Lẽ nào số trái cây này phải mấy chục đồng một cân à?”
Hạ Quân bất lực trợn mắt, người bình thường dù có tiền cũng chưa chắc mua được số trái cây này đâu.
Ngụy Liêu khinh thường nói: “Số trái cây này không phải có tiền là mua được, chắc chắn là nhân lúc chúng ta không có ở đây, cậu đã lẻn vào phòng chúng ta để trộm số trái cây này.”
Bạch Dạ bỗng chốc sầm mặt xuống: “Nói chuyện phải có chứng cứ, anh tận mắt nhìn thấy tôi lẻn vào phòng của mấy người không? Anh đã kiểm tra xem số trái cây trong phòng đã mất hay còn không? Chưa làm những việc đó thì câm miệng, đừng tưởng rằng mấy người đông hơn là có thể bắt nạt người khác i.”
Hạ Quân tin tưởng nhân cách của Bạch Dạ, trước kia dù cho rất nghèo khổ nhưng chưa từng nghe nói cậu ta lấy thứ gì của ai: “A Liêu, hay anh về phòng kiểm tra xem trái cây của mọi người có còn không rồi nói chuyện sau.”
Ngụy Liêu hừ lạnh: “Còn cần phải kiểm tra sao? Đống trái cây này đến từ đâu cậu ta còn chẳng dám nói ra, nhất định là trộm trong phòng của chúng ta nên mới vậy.”
Hạ Quân trầm giọng nói: “Nếu Bạch Dạ thật sự trộm trái cây, tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho cậu ta. Nhưng bây giờ anh phải đưa tôi đến phòng để xem số trái cây có còn ở đó không.”
Bạch Dạ khinh thường: “Quay về kiểm tra thì sao? Nói không chừng bọn họ vốn không có chút trái cây nào mà chỉ lấy đó làm cái cớ để vu oan cho tôi.”
Ngụy Liêu tức giận nói: “Ta không đê tiện như cậu, đi, bây giờ chúng ta về phòng kiểm tra luôn.”
Hạ Quân đi theo Ngụy Liêu vào căn phòng cách vách, nhìn thấy trên bàn bầy toàn mâm đựng trái cây và hạt dưa.
Ngụy Liêu sửng sốt, lại nói: “Nhất định là cậu ta trộm trái cây bên phòng đại sư huynh.”
Sau đó bọn họ lại đi sang một phòng khác, nhưng số trái cây trong những căn phòng đó không hề biến mất.
Ngụy Liêu: “……”
Hạ Quân lạnh giọng nói: “Thấy chưa? Trái cây của mọi người vẫn ở đây, điều này chứng minh rõ ràng là Bạch Dạ không trộm thứ gì cả.”
Ngụy Liêu ngụy biện: “Cho dù cậu ta không trộm đồ ở đây thì cũng có khả năng đi trộm của người khác.”
“Ngụy Liêu.” Hạ Quân hoàn toàn bị hắn chọc giận, lớn tiếng trách mắng: “Người trong Hạ gia chúng tôi không phải là kiểu mà anh thích là vu oan được đâu.”
Ngụy Liêu: “……”
Mấy người Hạ Quân ngày thường nói chuyện rất nhẹ nhàng, đối xử bình đẳng với tất cả đồ đệ của các trưởng lão, cũng không hề lấy thân phận chèn ép bọn họ. Có lẽ cũng vì thế nên khiến Nguỵ Liêu quên mất bản thân chỉ là đồ đệ của Cửu trưởng lão thuộc Hạ gia, làm sao có thể so bì được với người của Hạ gia.
Bạch Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu tôi đã không trộm trái cây của mấy người rồi thì có phải anh cũng nên xin lỗi vì lúc trước đã vu oan cho tôi không.”
“Muốn ta xin lỗi một Muggle? Nằm mơ.” Ngụy Liêu hoàn toàn không coi Bạch Dạ là người của Hạ gia, càng không để Bạch Dạ vào trong mắt.
Bạch Dạ nhìn hắn, lại nhìn Cửu trưởng lão, lạnh lùng nhếch mép: “Hiện tại không xin lỗi đúng không? Vậy sau này các người có muốn xin lỗi cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Ngụy Liêu khinh bỉ nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ xin lỗi một Muggle.”
Lạc Khu Lợi nói theo: “Ngươi không xứng được chúng ta xin lỗi.”
Bạch Dạ cũng không muốn tranh cãi nhiều với bọn họ. Cậu ngồi xổm xuống nhặt trái cây lên
Hạ Quân không hài lòng với thái độ của mấy người Ngụy Liêu, đang muốn nói bọn họ vài câu thì lại thấy trong tay nải của Bạch Dạ còn một món đồ khác. Hắn giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm lấy một cái bình nhỏ trong suốt từ trong tay nải ra xem kỹ, bên trong là một loại đan dược màu vàng, bên trên viết những dòng linh tự. Hắn kinh ngạc nhìn Bạch Dạ: “Đây là……”
Không đợi hắn nói hết câu, đột nhiên Cửu trưởng lão phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.