Kiếm là kiếm tốt, chém sắt như chém bùn huống chi là thịt người. Kiếm đâm vào vai, tất cả mọi người giống như nghe được tiếng kiếm vào thấu xương, phát ra tiếng phụt trầm.
Như Tình và Như Thúy đã bị dọa sợ, miệng mở rộng, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Thẩm Thiệu Lăng không nghĩ tới nàng sẽ làm thật, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cắm trên người, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Nàng không thu lực về, người suýt nữa cắm về phía trước. Nàng dùng hết toàn lực ra sức lùi về phía sau, rút kiếm ra.
Có máu phun ra ngoài, nhỏ xuống mặt đất, đỏ tươi chói mắt.
Bản thân mình cũng giật mình đối với việc chơi liều vừa rồi, đổi thành lúc trước, ngay cả mua cá nàng cũng để cho người bán gϊếŧ.
“Biểu muội, muội vậy mà lại nhẫn tâm như thế…”
Thẩm Thiệu Lăng che lấy vết thương, máy chảy ra từ trong khe ngón tay của hắn ta. Sắc mặt hắn ta hiện ra màu trắng xanh nhưng ánh mắt vẫn si tình nhìn qua nàng. Loại dáng vẻ quyết chí thề không đổi đó đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi chân tình của hắn ta.
Như Tình đã tỉnh táo lại, leo đến bên cạnh hắn ta, dùng khăn tay băng kỹ vết thương của hắn ta.
“Biểu thiếu gia… người đây tội gì chứ? Tiểu thư đã thay lòng đổi dạ, người đi nhanh lên đi!”
“Ta không tin, ta không tin biểu muội mấy ngày trước còn nói muốn cùng ta mãi mãi không chia lìa sẽ thay lòng… ta không tin biểu muội nói muốn cùng ta sinh con dưỡng cái sẽ thích nam tử khác…”
Tay của Úc Vân Từ đang run lên, ngay cả kiếm cũng suýt nữa không cầm được. Nàng phát hiện ra, họ Thẩm rất đáng sợ. Loại người vô sỉ đến cực hạn này làm nàng lạnh cả sống lưng, tâm như bị nước ngâm, lạnh buốt.
Đối thủ như vậy, quá kinh khủng.
Không biết kế mẫu kia của nàng rốt cuộc đã hứa cho chỗ tốt gì mới khiến hắn ta dùng trăm phương ngàn kế như thế.
Hầu gia từ đầu đến cuối giống như xem kịch, nàng cảm thấy tất cả những gì mình làm vừa rồi đều tốn công vô ích. Chỉ cần họ Thẩm cắn chết có dan díu với nàng thì nàng sẽ không tránh được.
Cùng lắm thì một mạng đền một mạng, cũng phải gϊếŧ chết họ Thẩm!
Nghĩ như vậy, nàng thầm hít một hơi.
“Tiểu thư, sao người có thể làm thế với biểu thiếu gia? Hai người vốn là một đôi trời sinh, lưỡng tình tương duyệt, vì sao phải ầm ĩ đến tình trạng động binh khí? Nô tỳ nhớ rõ, người đã từng nói, người nói ngoại trừ biểu thiếu gia thì ai người cũng không gả… Tiểu thư, người buông kiếm xuống, cùng đi với biểu thiếu gia đi.”
Trong mắt Cảnh Tu Huyền bốc lên ánh sáng lạnh, hóa ra bọn họ xem mình là người chết?
“Muốn đi?”
“Hầu gia, ta không muốn đi. Như Tình bọn chúng là cùng một phe, không thể tin lời nàng ta được. Ngoại trừ Hầu phủ, ta không đi đâu cả, Hầu gia, chàng phải tin ta.”
Thẩm Thiệu Lăng đau khổ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt. Chờ đến lúc hắn ta mở mắt ra thì giống như là đã có một loại quyết tâm nào đó. Hắn ta không để ý đến vết thương trên người, quỳ xuống đất dập đầu.
“Hầu gia, ngài đừng làm khó biểu muội nữa. Tiểu sinh… đi ngay…”
Hắn ta lảo đảo đứng dậy, Như Tình vội vàng đỡ hắn ta.
Không thể để cho hắn ta đi được, lần này hắn ta đi thì cái gì cũng không nói rõ được. Úc Vân Từ nghĩ đến, bỗng nhiên lại đâm kiếm về phía phần bụng hắn ta. Hắn ta có đề phòng, kiếm lệch qua bên trái.
“Biểu muội…”
“Đừng gọi ta… ta không phải là biểu muội của ngươi… ngươi và cô mẫu tốt của ngươi một lòng muốn mạng của ta. Các ngươi khiến ta không sống được, ta cũng không cho các ngươi sống tốt…”
Nghĩ đến tính tình của họ Thẩm này giống như con đỉa, nàng đã vô cùng buồn nôn. Không phải hắn ta chết thì chính là mình mất mạng, so với việc mình mất mạng thì đương nhiên là muốn hắn ta chết.
Vừa rồi nàng chính là đã sử dụng toàn lực, đâm vào sâu hơn. Kiếm hãm vào trong thịt, không rút ra được.
Cảnh Tu Huyền đi qua, bắt lấy tay của nàng, nhẹ nhàng dùng sức. Ánh sáng lạnh rút ra, phần bụng của Thẩm Thiệu Lăng đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Máu phun ra rất nhiều, nhìn thấy mà giật mình.
“A… gϊếŧ người rồi!”
Như Tình thét lên, Như Thúy bước lên phía trước liều mạng che miệng nàng ta.
Người bên ngoài nghe thấy rõ ràng, Đỗ thị làm bộ còn muốn xông vào, Tả Tam đưa tay ngăn cản.
“Ngươi mau tránh ra, ngươi không nghe thấy vừa rồi nha đầu Như Tình kia kêu gϊếŧ người à. Nếu như phu nhân các ngươi thật sự nguy hiểm tính mạng thì phủ Tướng quân sao lại chịu để yên được. Hầu gia dù có lý hơn nữa thì chỉ sợ cũng nói không rõ.”
“Di phu nhân, người yên tâm, phu nhân của chúng ta không có việc gì.”
Lục Hoàn Bội sau lưng Đỗ thị còn vui vẻ, nghe xong lời của Tả Tam thì vội hỏi: “Không phải là phu nhân các ngươi? Chẳng lẽ bên trong còn có người khác?”
Nàng ta giả vờ như giật mình che miệng, nhìn sang nhị lão phu nhân ở một bên. Nhị lão phu nhân làm dáng vẻ quá sợ hãi, trong lòng thì như nở hoa.
“Người khác? Người khác mà biểu tiểu thư nói… chẳng lẽ?”
“A… hai người đừng đoán, có thể làm Hầu gia giận đến mức muốn gϊếŧ người thì người nói xem còn có thể có chuyện gì? Nhưng tính tình Hầu gia bướng bỉnh, chính là không để người ta vào.”
Đỗ thị nói xong, giống như thật sự vô cùng gấp gáp.
Khuôn mặt Tả Tam đen lại, mặc cho bọn họ nghị luận, hắn ta chính là không mở cửa.
Trong phòng lúc này yên tĩnh đến mức đáng sợ, trong không khí là mùi máu tươi tung bay.
Thẩm Thiệu Lăng nhìn chằm chằm cái lỗ chảy máu của mình, thân thể rõ ràng là rất đau, ngay cả xương cốt cũng đang rét run nhưng những cơn đau đó lại như không phải của mình, giống như cơn đau trên người người khác vậy.
Tại sao lại có thể như vậy?
Nữ tử trước mắt vẫn là biểu muội nhìn thấy mình là thẹn thùng đỏ mặt đó sao? Còn là người được mình dỗ dành vài câu là ngây ngốc quấn lấy sao?
Hai mắt hắn ta lật một cái, ngất đi.
Như Tình đúng lúc đỡ hắn ta, hai người đồng loạt ngã trên mặt đất.
“Tiểu thư, người thật sự nhẫn tâm quá… biểu thiếu gia vì người mà thật sự ngay cả mạng cũng không cần, sao người còn có thể ra tay được?” Nước mắt của Như Tình chảy xuống, nàng ta nhìn nam nhân ngã trên mặt đất, nhấn vào miệng vết thương của hắn ta.
“Tiểu thư, người nhanh cho người ta đi mời đại phu đi. Nếu như còn chảy máu nữa, nô tỳ lo lắng biểu thiếu gia thật sự… người quên đi ngài ấy đối tốt với người thì cũng không thể nhẫn tâm lấy mạng của ngài ấy được!”
Úc Vân Từ không nhìn hắn ta, nàng sợ nhìn nhiều thì sẽ không nhịn được mà cho thêm một nhát. Nam nhân như vậy như giòi trong xương, tựa như ác mộng.
“Hầu gia, hắn sẽ chết sao?” Giọng nói của nàng mang theo sự run rẩy, hỏi Cảnh Tu Huyền vẫn luôn trầm mặt.
“Không trúng chỗ hiểm, không chết được.”
“Vậy ta bù thêm một nhát nữa.” Nàng nói xong lại muốn rút kiếm tiến lên.
“Tiểu thư!”
Như Thúy muốn tới kéo nàng, ngại kiếm trên tay nàng lại không dám tiến về phía trước.
Cảnh Tu Huyền đè tay nàng lại, cảm nhận tay nàng đang run rẩy. Người lần đầu cầm kiếm đều sẽ như thế. Nàng không cảm nhận được tay mình đang run, cũng không phát hiện ra, sau khi hắn đè tay nàng lại thì nàng không run nữa.
Hai tay nàng giơ kiếm lên, chỉ về phía hai nha đầu: “Nói, sự việc hôm nay rốt cuộc là chủ ý của ai? Là ai bảo các ngươi hạ dược ta, muốn cưỡng ép bắt ta xuất phủ?”
“Tiểu thư, chúng ta đều nghe tiểu thư phân phó, nào có người nào sai khiến.”
“Tốt, rất tốt… thật là tốt.”
Kế mẫu kia thật sự là một nhân vật lợi hại, trước thì có chất tử bán mạng, sau thì có nô tài trung thành. Xem ra đây là một ván cờ chết, bất kể nàng muốn phá vây thế nào cũng sẽ bị cản lại.
Nàng xoay người, quỳ xuống, hai tay trình kiếm lên.
“Hầu gia, chuyện cho đến bây giờ, ta tranh luận cũng không thể. Nếu như Hầu gia tin ta, sau này ta nhất định sẽ dùng hành động chứng minh cho Hầu gia thấy, giữa ta và biểu thiếu gia gì đó là trong sạch. Nếu như Hầu gia không tin ta thì xin Hầu gia bây giờ hãy gϊếŧ ta, ta không một câu oán hận. Nhưng ta còn có một điều thỉnh cầu, trước khi Hầu gia gϊếŧ ta, ta muốn tự tay gϊếŧ kẻ thù.”
“Kẻ thù?”
Cảnh Tu Huyền híp mắt, theo như hắn biết, nữ tử trước mắt và Thẩm Thiệu Lăng đúng là có tình chàng ý thϊếp, nhưng bây giờ nàng luôn mồm phủ nhận, còn không tiếc lấy cái chết làm rõ ý chí, lại là chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng nàng động đậy, dường như Hầu gia vẫn chưa tin nàng.
Nhìn dáng vẻ của Hầu gia, chuyện giữa nguyên chủ và họ Thẩm hẳn là hắn biết rõ. Cho nên với biểu hiện bây giờ của mình, hắn có thể sẽ không lập tức tin tưởng.
“Hắn đúng là kẻ thù của ta, không riêng gì hắn, còn có kế mẫu tốt kia của ta. Hầu gia có thể chàng không biết, lúc ở phủ Tướng quân, tất cả mọi người bên cạnh ta đều là người của kế mẫu. Bất cứ chuyện gì của ta cũng ở dưới mí mắt của bà ta. Chàng nói xem, ta dám không nghe bà ta sao? Ta biết bà ta phái Thẩm biểu ca tiếp cận ta, vì không để bà ta sinh nghi, ta vẫn luôn thuận theo kế hoạch của bà ta.”
Như Tình và Như Thúy nghe lời của nàng thì đã tin mười phần. Chỉ nói các nàng chủ quan, bị tiểu thư lừa gạt.
Nàng cúi đầu, giọng điệu đau thương: “Hầu gia chàng có biết vì sao bà ta trăm phương ngàn kế muốn hại ta không? Ngoại trừ thân mẫu của ta khiến bà ta ghen ghét ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hắn: “Đó chính là Hầu gia chàng.”
Ánh mắt hắn u ám, hắn vẫn không nói một lời.
“Ta có vị hôn phu như Hầu gia chàng, chính là nguyên nhân bà ta ăn ngủ không yên. Bởi vì nữ nhi của bà ta, không có phúc khí như ta, không có vị hôn phu mà gia thế nhân phẩm đều thượng cấp như Hầu gia. Cho nên, bà ta có mục đích để Thẩm biểu ca tiếp cận ta. Chỉ cần ta thân bại danh liệt, bà ta lại lấy cái danh nối lại tình xưa với Hầu phủ, gả nữ nhi ruột thịt của mình cho Hầu gia, như vậy thì mục đích của bà ta liền đạt được rồi.”
Đáy mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc, mày kiếm khẽ chau lại, không nghĩ tới sẽ nghe được mấy câu nói như vậy.
“Chàng biết không? Nếu hôm nay Hầu gia chàng chưa từng xuất hiện, ta sẽ bị bọn họ đưa ra khỏi Hầu phủ. Bị ép đi theo Thẩm biểu ca lưu lạc nơi xa, tin rằng qua không được bao lâu thì sẽ chết đi một cách khó hiểu. Bởi vì chỉ có ta chân chính chết đi rồi, kế mẫu kia của ta mới có thể danh chính ngôn thuận sắp xếp nữ nhi của mình gả vào Hầu phủ.”
Giọng điệu của nàng không nhanh không chậm, giống như đang kể câu chuyện của người khác, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Trên thực tế, nàng đúng là đang kể chuyện của người khác.