Đôi mắt của Thiện Thủy tán nhân bắn ra ánh sáng phóng đãng, ông ta thích đồng tử mỹ mạo nhưng càng thích ấu nữ có nhan sắc nhu mì xinh đẹp. Thiếu niên này không bàn đến đực hay cái cũng được lòng ông ta nhất.
Một khối thịt mỡ như vậy tới tay, ngàn vạn không thể chạy được!
“Đóng cửa lại!”
Ông ta hét lớn một tiếng, một đạo sĩ nghe lệnh tiến lên đóng cửa.
Các đạo sĩ đều đã dùng thuốc, mê hương không có tác dụng với bọn họ. Nhưng đối với Khuông Đình Sinh và Triệu Hiển thì lại khác, nếu như cửa đóng lại, hương khí không tản đi được thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ngất đi.
Khuông Đình Sinh nhanh chóng nhìn Triệu Hiển ở trong góc, dường như Triệu Hiển cũng tỉnh táo được một chút, hắn lắc đầu đứng dậy nhưng dáng vẻ lại vô lực, hồi lâu mãi không dậy được. Thật không dễ gì mới đứng lên, rất nhanh lại mềm oặt đi.
Mấy đạo sĩ quấn tới, Khuông Đình Sinh hung ác, nhân lúc cửa chưa đóng lại mà xông ra ngoài giống như mũi tên.
Vừa đến ngoài điện, đầu óc hắn dần dần tỉnh táo. Cũng không phải là hắn cố ý bỏ lại Triệu Hiển mà ở tình hình vừa rồi, nếu như hắn ra ngoài trễ thì chỉ sợ hắn và Hiền vương, không một ai trốn thoát được.
Mấy đạo sĩ tiên cô đi thấy hắn ra ngoài thì đều đi ra theo bao vây hắn.
“Mỹ nhân, ngươi đừng có giãy giụa. Bất kể ngươi là nam hay nữ, chỉ cần vào đạo của chúng ta, cùng bần đạo song tu thì bần đạo đảm bảo ngươi ngày ngày sung sướиɠ giống như thần tiên, mỗi ngày mong đợi cùng bần đạo thành tiên.” Thiện Thủy tán nhân da^ʍ tà cười, từng bước một đến gần hắn.
Mấy đạo sĩ còn lại chẳng biết từ lúc nào mà trong tay có thêm binh khí, hiện lên thế bọc đánh.
“Tiểu gia ta đường đường là nam nhi, há có thể chịu sỉ nhục như vậy!”
Khuông Đình Sinh nói xong thì chậm rãi đề khí, vung nhuyễn kiếm đâm thẳng hướng về phía một đạo sĩ gần nhất.
Cửa bảo điện mở ra, Triệu Hiển ở bên trong chậm rãi khôi phục lại sức lực, vịn tường đứng lên. Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng kinh ngạc thốt lên của Nguyên Thanh tiên cô, trong lòng nghi ngờ.
Không kịp ngẫm nghĩ thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, hắn vội vàng đi ra.
Bởi vì thân thể còn có chút như nhũn ra mà suýt nữa té ngã, vừa nghĩ tới sư huynh một mình chiến đấu, lòng hắn nóng như lửa đốt.
Hắn xông ra ngoài điện, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì kinh ngạc.
Khuông Đình Sinh chậm rãi quay đầu, mặt không biểu tình.
Thiếu niên mười một tuổi, khó phân nam nữ. Tóc đen tán loạn trên vai, da thịt trắng như ngọc, mặt mũi xuất trần. Chỉ một cái thoáng nhìn đó mà giống như kinh hồng*. Rất nhanh hắn đã quay đầu đi, từng chiêu kiếm chỉ vào các đạo sĩ, thân hình lướt nhanh như gió, biến ảo vô tận.
*Kinh hồng: Dùng để miêu tả vẻ đẹp của con người.
Theo cái đâm hung ác của hắn, một đạo sĩ hét lên rồi ngã gục, máu nơi ngực phun ra ngoài. Những người khác dường như bị cố định lại, trong lúc nhất thời đều không dám đến gần.
Trong tay Khuông Đình Sinh là trường kiếm nhỏ máu.
Thiếu niên của lúc này giống như Tu La trở về từ Địa Ngục, tuấn mỹ vô tình.
Trái tim của Triệu Hiển giống như bị thứ gì đó đánh trúng, loại vẻ đẹp rung động lòng người này khiến hắn thật lâu không lấy lại được tinh thần, trong mắt của hắn chỉ có người tuyệt mỹ xuất trần kia.
Tuổi của hắn còn nhỏ, không biết loại tâm tình này có ý nghĩa như thế nào.
“Đệ còn nhìn cái gì, mau lên đi!”
Khuông Đình Sinh thấy Triệu Hiểu đang ngẩn người thì vội vàng quát. Một tiếng rống này đã gọi hồn của Triệu Hiển về. Hắn vội vàng quơ lấy thanh kiếm mà đạo sĩ đã chết kia vứt xuống, cùng Khuông Đình Sinh đứng dựa lưng vào nhau.
Bốn tiên cô rõ ràng đã bị kinh hãi, thét lên chói tai, bối rối bỏ chạy phân tán khắp nơi.
“Một người cũng không thể đi được!”
Khuông Đình Sinh quát rồi lại tung ra sát chiêu. Chiêu nào của hắn cũng tàn nhẫn, hai nhát đã đâm chết một đạo sĩ khác. Các đạo nhân còn lại thấy tình thế không ổn thì cũng muốn trốn xuống núi.
Nguyên Thanh tiên cô kia đã chạy tới phía sau, muốn chạy trốn từ sau núi.
Thiện Thủy tán nhân với dáng vẻ phóng đãng trở nên hung tàn, ông ta thật sự không ngờ tới hai mỹ nhân khó giải quyết như thế. Nếu như sớm biết bọn họ có công phu rất cao thì ông ta sẽ không dùng mê hương bình thường mà dùng biện pháp vẹn toàn hơn để thuận lợi.
Triệu Hiển đã đuổi kịp mấy tiên cô, ra tay lưu loát, chiêu nào cũng mất mạng. Ngoại trừ Nguyên Thanh tiên cô, mấy người còn lại đều trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
“Công tử, nô gia thật sự là bị ép…” Nguyên Thanh tiên cô nhìn thấy tử trạng của mấy đồng bọn thì kinh hồn táng đảm, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Bà ta nặn ra hai giọt nước măt, làm ra vẻ nói: “Công tử, nô gia vốn là nữ tử trong sạch, bất đắc dĩ bị những đạo sĩ này cướp lên núi…”
“Xì!”
Triệu Hiển phun một ngụm nước bọt, thiệt thòi cho bà ta có mặt mũi nói cái gì mà bị cướp lên núi. Bà ta rõ ràng chính là tiên cô có tên có tuổi, làm sao lại biến thành dân phụ bị cướp đoạt trắng trợn, thật sự xem hắn tuổi còn nhỏ dễ qua mặt hay sao.
“Hay cho một phụ nhân không cần mặt mũi, ngươi và Thiện Thủy tán nhân kia rõ ràng là cùng một bọn. Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, bình thường nhất định đã làm không ít chuyện không có tính người, hôm nay bản… công tử sẽ vì dân trừ hại!”
Nói xong hắn giơ kiếm trong tay lên.
Nguyên Thanh vừa tránh né vừa thầm hận. Hận tiểu tử vắt mũi chưa sạch này quá nhỏ tuổi, vẫn không hiểu phong tình. Nếu như đυ.ng phải nam tử thành niên, bà ta chỉ cần uyển chuyển than thở thì nam tử chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc, thả cho bà ta một con đường sống.
“Công tử, nô gia thật sự không nói lung tung, nô gia thật sự bị ép.”
Tròng mắt bà ta đảo loạn cả lên, nhìn về phía một bên khác.
Bên kia, Khuông Đình Sinh lại giải quyết hết ba đạo sĩ, chỉ còn thừa lại Thiện Thủy tán nhân. Thiện Thủy tán nhân đã không để ý đến sắc đẹp gì nữa, một lòng chỉ muốn mạng sống.
Ông ta thấy không ổn thì vung chân chạy.
Còn chưa chạy đến một căn phòng ở phía sau thì đã bị Khuông Đình Sinh đuổi kịp tới đâm từ sau lưng một nhát xuyên tim.
Nguyên Thanh tiên cô nhìn đến mức sắp rách cả mí mắt, trên mặt đất là một đám nằm ngổn ngang, sáu đạo sĩ ba tiên cô toàn bộ mất mạng.
Khuông Đình Sinh mang theo kiếm đứng ở bên trong, mũi kiếm còn đang nhỏ máu. Đây là lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, thoáng cái đã gϊếŧ sáu người. Nếu như những người này không chết thì người chết chính là mình.
Thiếu niên cắn chặt hàm răng, nơi hổ khẩu* đau nhức.
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Ánh mắt sắc bén quét qua, nhìn thấy Triệu Hiển và Nguyên Thanh tiên cô.
Triệu Hiển phút chốc do dự bởi vì tiên cô này là sư phụ của tiểu di, nếu như hắn gϊếŧ chết bà ta thì chỉ sợ chỗ ngoại tổ mẫu không dễ khai báo. Nhưng nghĩ đến phong cách của đạo quán này, hắn lại có chút không chắc chắn được có phải tiểu di lớn lên ở chỗ này hay không.
Nguyên Thanh nhìn ra được sự chần chờ của hắn thì khóc càng ngày càng thống khổ: “Công tử… nô gia thật sự không nói dối. Nô gia thật sự bị cưỡng bức lên núi, Thiện Thủy tán nhân kia vô cùng độc ác, dùng tính mệnh của người nhà nô gia để uy hϊếp, nô gia không thể không nghe theo…”
“Nói bậy!” Khuông Đình Sinh đi tới: “Ngươi là một đạo cô mà tự xưng nô gia cái gì? Giúp người xấu làm điều ác, vấy bẩn thanh danh của Đạo gia. Còn không biết xấu hổ mà kêu oan, để ta đưa ngươi đến chỗ Diêm Vương gia, để ngài ấy định đoạt xem!”
“Chậm đã… cô…”
Chữ nương kia chưa ra khỏi miệng thì kiếm đã đâm vào l*иg ngực bà ta. Khuông Đình Sinh rút kiếm lại, bà ta lên tiếng ngã xuống đất, tắt thở bỏ mình.
“Người như vậy đáng chết!”
Khuông Đình Sinh thu kiếm, lạnh lùng thốt.
“Không sai!” Triệu Hiển gật đầu, nếu không phải sư huynh tỉnh táo thì hắn đường đường là Vương gia sẽ biến thành đồ chơi của đám da^ʍ đ*o. Mặc dù tuổi hắn không lớn lắm nhưng lòng người khó dò. Thân là Hoàng tử, hắn biết tất cả những việc xấu xa khủng khϊếp trên thế gia.
Hoàng gia là vô tình nhất, hắn không có ý muốn hại người nhưng nhất định phải có lòng đề phòng người khác.
Tóc của Khuông Đình Sinh vẫn tản ra, trên mặt đầu là sự xơ xác tiêu điều. Dung nhan như băng tuyết, môi đỏ mím chặt, đẹp đến mức chấn động lòng người khiến cho người ta trầm luân.
Triệu Hiển nhìn mà có chút ngẩn ngơ, thì thào: “Sư huynh thật là đẹp, chẳng trách sẽ có người ngộ nhận huynh là nữ tử.”
Một câu ngược lại khiến Khuông Đình Sinh thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Ta chính là nam nhi chân chính, sau này điện hạ không được nói như vậy.”
“Ồ.” Triệu Hiển đáp lời, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Thế nhưng vừa nghĩ tới mình và sư huynh cùng nhau thanh trừng một đạo quán như vậy, hắn lại có chút cao hứng. Mình lần đầu tiên tự mình giải quyết nguy cơ, lần đầu tiên gϊếŧ người đều là cùng làm với sư huynh.
Hắn và sư huynh, nhất định sẽ luôn ở cùng nhau.
Khuông Đình Sinh xé một sợi dây vải từ vạt áo bào buộc tóc lên.
Núi rừng tĩnh lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót. Hai người đang muốn rời đi thì bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu, sắc mặt của Khuông Đình Sinh cứng lại, hắn cẩn thận lắng nghe. Triệu Hiển nghiêm mặt theo, cùng hắn đi tìm theo tiếng.
Âm thanh kia truyền tới từ một căn phòng phía sau cùng đạo quán, sau khi đẩy cửa ra thì không có một ai.
Căn phòng này giống như một phòng khách, bên trong đó đầy đủ mọi thứ như bàn giường chiếu. Trên bàn còn có đồ ăn chưa bỏ đi, tuy là canh thừa cơm nguội nhưng lại có thể nhìn ra được dầu mỡ rất nhiều.
Một dĩa trong số đó còn có một miếng thịt kho tàu có vẻ bóng loáng. Có chén rượu chưa uống cạn, tản ra mùi rượu.
“Thùng tùng”
Dường như có người đang đập vào gầm giường, kèm theo tiếng cầu cứu.
Hai người liếc nhìn nhau rồi đến gần cái giường kia. Khuông Đình Sinh vén chăn lên một cái để lộ ra ván giường. Phía dưới ván giường có một thiếu nữ bị trói, quần áo lộn xộn để lộ ra mảng lớn da thịt trắng trẻo, trên mặt còn có dấu xanh tím.
Hắn nhanh chóng quay đầu, Triệu Hiển cũng nghiêng người đi.
Có lẽ là đạo sĩ trong phòng rất gấp nên chỉ qua loa nhét nữ tử vào gầm giường, cũng không bịt miệng nàng. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng rồi phát hiện ra nơi này.
Suy nghĩ kỹ càng lại, ngay cả bọn họ mà những da^ʍ đ*o kia cũng dám ra tay thì có thể thấy được bình thường hay làm như thế, đạo quán còn có người khác bị làm mê choáng cũng chẳng có gì lạ.
“Cầu hai vị công tử mau cứu tiểu nữ, các ngươi yên tâm, tiểu nữ tất sẽ không ỷ lại… tiểu nữ lọt vào trong tay kẻ ác, mất hết danh tiết, chỉ cầu giữ được một mạng, sau này Thanh Đăng Cổ Phật…”
Nữ tử kia nói xong thì cúi đầu khóc sụt sùi.
Khuôn Đình Sinh lại kéo xuống một tấm vải, che kín hai mắt rồi quay người mở trói cho nữ tử kia, miệng nói đắc tội.
Nữ tử được cứu thì chỉnh sửa lại váy áo rồi nhẹ giọng nói: “Công tử, lại có thể lấy tấm vải xuống rồi.”
Hắn làm theo lời, lúc này mới dám chính diện nhìn thẳng vào nữ tử, Triệu Hiển cũng đồng thời quay người, hỏi: “Ngươi là người nơi nào, sao lại rơi vào tay những người này?”
Trông nữ tử không lớn tuổi lắm, tướng mạo thanh lệ. Nàng chải hai búi tóc, nhiều nhất cũng chưa quá mười lăm tuổi. Nghe vậy thì nước mắt thành chuỗi lăn xuống, cắn môi: “Bẩm tiểu công tử, tiểu nữ họ Vệ tên Thanh Anh, là người trong Kinh, gia phụ chính là Biên tu của Hàn lâm viện.”
“Vệ Biên tu?” Triệu Hiển nhíu mày, đây không phải là người nghị thân với tiểu di sao?
Thành Băng Lan đã hai mươi lăm tuổi, tuy là người chưa gả nhưng tuổi tác quả thật hơi lớn. Muốn gả cho nam tử chưa thành gia thì rất không có khả năng, chỉ có thể lựa chọn làm kế thất của người khác.
Phạm thị chọn trái chọn phải rồi nhìn trúng Vệ Biên tu. Vợ cả của Vệ Biên tu mất sớm, dưới gối chỉ có một nữ nhi. Thành Băng Lan gả đi tuy là kế mẫu nhưng không có con riêng.
Hơn nữa Vệ Biên tu trên không có phụ mẫu, trong nhà thanh tĩnh. Vì vậy, Phạm thị nguyện ý gả nữ nhi đi.
Triệu Hiển cảm thấy hoài nghi, trên mặt lại không để lộ ra.
“Sao ngươi lại một thân một mình lên núi?” Người tra hỏi chính là Khuông Đình Sinh.
Vệ Thanh Anh cười khổ một tiếng: “Thật không dám giấu giếm, tiểu nữ vốn đã hẹn đi cùng người ta, ai ngờ người kia đột nhiên có việc, tiểu nữ đành phải một mình lên núi. Không biết nha hoàn cùng ta đi vào…”
Nàng nói xong thì nước mắt một lần nữa trượt xuống.
“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị công tử, không thể báo đáp, Thanh Anh nguyện xuống tóc làm ni cô, ngày đêm cầu phúc cho hai vị ân nhân.”
Nữ tử mất đi danh tiết, ngoại trừ chết thì chỉ có thể xuất gia.
Khuông Đình Sinh yên lặng nhìn nàng: “Vệ cô nương, kẻ ác trong đạo quán đã bị ta và sư đệ diệt khẩu, thế gian lại không có ai biết việc cô nương gặp phải, cô nương có thể về nhà. Chuyện sau này thì sau này lại nghĩ cách giải quyết.”
Vệ Thanh Anh lệ rơi đầy mặt, nghe vậy thì lắc đầu: “Thiên hạ đều là bức tường thoáng gió, có lẽ có thể giấu giếm được người khác nhưng người hại ta…”
“Ta và sư đệ sẽ làm chứng thay cô nương, nói chúng ta cứu được cô nương ở trong núi, cô nương lạc đường.”
“Có thể sao?” Vệ Thanh Anh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn gật đầu nhìn thoáng qua Triệu Hiển. Triệu Hiển mang vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu theo.
“Đa tạ hai vị ân công!”
Vệ Thanh Anh quỳ xuống, khóc không thành tiếng. Từ nhỏ mất đi chỗ dựa, nàng sống nương tựa vào phụ thân mà lớn lên. Trong nhà nàng là đại tiểu thư, trông coi hạ nhân bà tử, mặc dù bổng lộc của phụ thân không nhiều nhưng tốt xấu gì cũng không lo áo cơm.
Sự thay đổi đến chính là vào khoảng thời gian trước, Thành Quốc công phủ nhìn trúng phụ thân, muốn gả Thành thất tiểu thư đến.
Phụ thân ở trong tình thế khó xử, lấy việc nhà có ấu nữ làm lý do, không đồng ý.
Thành thất tiểu thư không ngần ngại chút nào mà liên tục lấy lòng mình. Nàng nghĩ, mấy năm nữa mình cũng phải xuất giá rồi, để lại một mình phụ thân không có người tri kỷ ở bên cạnh, chung quy cũng đáng thương.
Nàng có lòng qua lại thân thiết với Thành thất tiểu thư, trao đổi lui tới.
Phụ thân thấy nàng thoải mái thì có chút suy nghĩ.
Thành thất tiểu thư nói cho nàng biết chùa Ngọc Trinh ở ngoài Kinh có hương hỏa cực linh. Chỉ cần cầu xin thì chắc chắn sẽ linh nghiệm. Nàng nghĩ đến thân thể phụ thân gần đây có chút khó chịu nên muốn đi cầu bình an.
Thế là đã hẹn cùng đối phương đến chùa Ngọc Trinh quán. Trước khi lên đường, Thành thất tiểu thư không thoát thân được, nàng đành phải mang theo nhau đầu lên núi.
Ai mà nghĩ đến, Ngọc Trinh quán lại là nơi che giấu chuyện xấu.
Thành thất tiểu thư vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong đó, làm sao có thể không biết được?
Nàng mất trinh là chuyện nhỏ, không thể xuất giá cũng được nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn phụ thân cưới một nữ tử có tâm tư ác độc như thế. Nàng nhất định phải ngăn cản Thành thất gả vào nhà, đề phòng nàng ta gây tai họa cho Vệ gia bọn họ.
“Tiện tay mà thôi, nếu sau này cô nương có chuyện khó xử thì đến Khuông gia tìm ta.”
Khuông Đình Sinh vốn là người lạnh lùng, hắn nói ra lời này, không nói đến Vệ Thanh Anh giật mình mà chính Triệu Hiệu cũng cảm thấy bất ngờ. Thứ Vệ Thanh Anh giật mình là thân phận của hắn, đã sớm nghe nói thiếu gia của Khuông gia có tướng mạo xuất sắc, không nghĩ tới lại tuấn mỹ như thế. Thứ Triệu Hiển bất ngờ chính là sư huynh xưa nay không phải là người nhiều chuyện, sao lại nhìn Vệ Thanh Anh với ánh mắt khác.
“Đa tạ Khuông công tử.”
Triệu Hiển không để lộ thân phận nhưng với sự thông minh của Vệ Thanh Anh thì nàng đã đoán ra được thân phận của hắn. Khuông công tử làm người lạnh lùng, ở Kinh thành cũng không có hảo hữu, duy chỉ kết bạn với một người rất sâu đậm.
Đó chính là Hiền vương.
Nàng rất bình tĩnh, nhìn thoáng qua Triệu Hiển, trong lòng nổi trống.
Thành thất là tiểu di của Hiền vương, Hiền vương có biết không?
Triệu Hiển giống như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nói: “Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay bản vương sẽ không đề cập với bất kỳ người nào.”
Hắn tỏ rõ thân phận lại đưa ra lời hứa, Vệ Thanh Anh yên lòng. Nghĩ đến chuyện mình gặp phải, tâm tình sa sút, nàng cúi thấp đầu. Đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng vội la lên: “Điện hạ, Khuông công tử, hôm qua ta mơ hồ nghe thấy bọn chúng nói chuyện, hình như trong chùa còn cất giấu những người khác.”
Ánh mắt Khuông Đình Sinh lạnh lẽo, hắn biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Cô nương có biết những người kia bị giấu ở nơi nào không?”
Vệ Thanh Anh lắc đầu: “Ta bị mê choáng, nghe thấy không rõ lắm, hình như là địa cung gì đó.”
Địa cung?
Khuông Đình Sinh và Triệu Hiển trao đổi ánh mắt: “Chúng ta chia ra đi tìm.”
Ở cửa đạo quán, mấy thị vệ bước nhanh tới, vừa nhìn thấy thi thể đạo sĩ nằm dưới đất thì trong lòng căng thẳng. Điện hạ có khi nào xảy ra chuyện gì không?
Nếu như điện hạ có chuyện thì cho dù bọn họ đền mạng cũng không thể chuộc tội được.
Triệu Hiển nghe thấy có người gọi, nhận ra giọng của thị vệ mình, hắn ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Sư huynh, để bọn họ cùng nhau tìm đi.”
Khuông Đình Sinh gật đầu, ba người đi ra ngoài.
Bọn thị vệ nhìn thấy Triệu Hiển hoàn hảo không chút tổn hại thì từng người một thở phào nhẹ nhõm. Họ quỳ trên mặt đất: “Chúng thuộc hạ tới chậm, xin điện hạ thứ lỗi.”
Triệu Hiển lạnh mặt, chuyện hôm nay không trách bọn họ được. Là hắn không dẫn người đi ra ngoài, lại nhất thời nóng lòng ra khỏi thành.
“Các ngươi đứng dậy trước đi, nhanh chóng hỗ trợ tìm xem, trong đạo quán còn có ám đạo mật thất gì đó.”
Bọn thị vệ nghe lệnh, chia ra bắt đầu tìm.
Vệ Thanh Anh ở cùng với bọn họ cũng hỗ trợ tìm kiếm.
Rất nhanh, một người thị vệ phát hiện ra một căn phòng có mật đạo. Trông dáng vẻ căn phòng đó là nơi ở của Thiện Thủy tán nhân, dời chiếc tủ đi là lộ ra một cánh cửa ngầm.
Thị vệ dẫn đầu, đi từ cửa ngầm xuống dưới, những người khác đi theo.
Còn chưa tới đáy thì đã thấy phía trước có ánh sáng, còn có tiếng người.
“Chân nhân…”
Một nữ tử chỉ mặc lụa mỏng, bên trong mặc yếm đỏ chạy vội tới. Nhìn thấy bọn họ, nàng ta hét lên một tiếng, xoay người chạy về.
Bọn họ đi vào theo thì nhìn thấy bên trong có một cái động khác.
Phòng tối rất lớn, chẳng trách lại gọi là địa cung. Từng cái giường lớn được màn lụa bao bọc ngăn cách giống như từng phòng ở màu đỏ. Trong mỗi phòng đều có người, năm nữ tử đều quần manh áo rách như nhau.
“Các ngươi là ai?” Vị nữ tử xuất hiện đầu tiên kia run giọng hỏi.
“Ta đang muốn hỏi các ngươi, các ngươi là ai?”
Nữ tử kia ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Chúng ta là đạo lữ của chân nhân, cùng chân nhân song tu, tương lai sẽ đắc đạo thành tiên.”
“Ngu muội!”
Khuông Đình Sinh hét lên, những nữ tử này rõ ràng chính là bị Thiện Thủy tán nhân mê hoặc, cam nguyện làm đồ chơi của ông ta. Người tu đạo không thiện tâm độ người, ngược lại trong lòng còn có ý muốn hại người, tồn tại trong đạo quán mà còn dám vọng tưởng thành tiên?
“Các ngươi lén xông vào địa cung, chân nhân biết chắc chắn sẽ trừng phạt đám các ngươi.” Một nữ tử khác trách cứ bọn họ, bày ra tư thái kiều mị.
“Đi!”
Khuông Đình Sinh nói xong thì dẫn đầu rời đi.
Mấy nữ tử này, thích đi thì đi.
Năm nữ tử chần chừ đi theo, một mực đi theo bọn họ ra khỏi địa cung, nhìn thấy bên ngoài sáng ngời thì đều đưa tay che mắt. Xem ra thời gian bọn họ ở trong địa cung cũng không ngắn.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Chân nhân đâu?”
Khuông Đình Sinh không để ý tới bọn họ, đi ra bên ngoài phòng thì đột nhiên dừng bước.
Không đúng!
Người bị giam giữ trong địa cung là cam tâm tình nguyện, vậy thì những người liều chết không theo thì đi đâu? Thiện Thủy tán nhân thích thiếu nam thiếu nữ, người bị cưỡng ép bắt tới bị giam ở đâu?
Hắn hơi híp mắt lại, nói với đám thị vệ của Triệu Hiển: “Các ngươi cẩn thận tìm tiếp, nơi đây không phải chỉ có một mật thất.”
Những thị vệ kia nhìn Triệu Hiển một cái, thấy Triệu Hiển gật đầu thì nhận lệnh phân tán ra đi tìm.