Hai người trong thư phòng vẫn không biết lời của bọn họ nói đã bị người ta nghe thấy rồi, Úc Vân Từ vẫn đang đưa ra chủ ý cho Đình Sinh. Nếu như muốn tránh qua tội khi quân thì báo mộng là một biện pháp. Phương pháp này dù sao cũng là lời nói vô căn cứ, nếu như đế vương không tin thì chỉ sợ là hoàn toàn ngược lại.
Cho nên, quan trọng nhất là thái độ của cấp trên.
“Thật ra vẫn còn một cách…” Nàng chần chờ, đè ép giọng nói thấp hơn, gằn từng chữ một: “Công phò trợ vua.”
Trong lòng Khuông Đình Sinh run lên, con ngươi đột nhiên rụt lại.
Công phò trợ vua?
Không sai, một cái công lao phò trợ vua đã đủ để triệt tiêu tất cả khuyết điểm. Nếu hắn là thân tín của đế vương đời sau, hơn nữa lại từng dẫn lời về việc báo mộng của thúc tổ phụ thì cho dù là đến lúc đó để lộ thân phận nữ tử của mình cũng không có ai dám xen vào.
Cảnh Tu Huyền ở bên ngoài thư phòng đôi mắt chìm xuống, nữ nhân này, thật sự là cái gì cũng dám nói!
Hắn đẩy cửa thư phòng ra rồi lại trở tay dùng sức đóng lại.
“Oành”
Úc Vân Từ và Khuông Đình Sinh kinh hãi, nhất là Khuông Đình Sinh, trong chốc lát mồ hôi lạnh chảy ròng, mặt như màu đất. Trái tim càng không ngừng chìm xuống, người đã quỳ xuống. Hắn ta biết, sư phụ có lẽ đã nghe thấy rõ ràng rồi.
“Sư phụ…”
Trái tim hắn ta giống như bị xách rách, xé đến mức máu tươi chảy đầm đìa, đau đến thấu xương. Hắn ta sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của sư phụ!
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta là nam đinh duy nhất của Khuông gia, người nhà đối với mình tha thiết kỳ vọng, sư phụ cũng là vì báo ơn dạy kiếm pháp của Khuông gia mà đối với mình dốc lòng dạy dỗ.
Hiện tại sư phụ biết mình… không biết sẽ thất vọng cỡ nào.
Nói đến thất vọng, Cảnh Tu Huyền đương nhiên là có.
Thiếu niên quỳ trước mặt, hắn từng ký thác kỳ vọng. Hắn cho rằng, mặc dù Khuông gia sa sút nhưng rốt cuộc cũng còn một đời huyết mạch. Chỉ cần hắn dốc lòng dạy bảo, sau khi Đình Sinh trưởng thành thành tài, chắc chắn sẽ đưa Khuông gia ra khỏi vũng bùn. Lại thành hôn sinh con, Khuông gia nhất định có thể chậm rãi một lần nữa vực dậy.
Đình Sinh là hạt giống tập võ tốt, thật sự là đáng tiếc…
“Hầu gia… chàng chớ nên trách Đình Sinh, là ta nhiều chuyện.” Úc Vân Từ nhìn sắc mặt hắn, đen đến nhỏ mực. Sợ hắn tức giận mà một chưởng đánh bay Đình Sinh.
Cổ nhân coi trọng hương hỏa cỡ nào, không phải là nàng không biết.
Ánh mắt lành lạnh của Cảnh Tu Huyền dừng lại trên mặt nàng, khuôn mặt nghiêm túc không nhìn ra được tâm tình gợn sóng gì, nhưng gợn sóng nơi đáy mắt của hắn nói cho nàng biết, hắn không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
“Ngươi đi ra ngoài!” Hắn nói với Đình Sinh.
Đình Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, sư phụ không nói một câu, có phải là thật sự thất vọng về hắn ta rồi không? Ngay cả lời chỉ trích cũng chẳng thèm nói, có lẽ là muốn từ bỏ mình rồi.
Ánh mắt thiếu niên tràn đầy tổn thương, quật cường quỳ dưới đất không dậy giống như con thú nhỏ. Vì sao? Vì sao hắn ta phải là thân nữ nhi? Hai tay của hắn ta nắm thành quyền nện trên mặt đất, cố nén nước mắt.
Úc Vân Từ nhìn thấy mà không đành, Đình Sinh vốn sống vất vả, nếu như Hầu gia không bao dung hắn, tương lai hắn phải làm sao?
“Hầu gia… nữ tử cũng không phải là không bằng nam tử, Đình Sinh cũng có thể làm cho Khuông gia vinh quang.”
Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng liền thấy ánh mắt Hầu gia lạnh hơn.
“Ngươi về trước đi, việc này đừng nhắc lại nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là nam đinh duy nhất của Khuông gia!”
Giọng nói của hắn không cao nhưng lại có khí phách.
Trong hốc mắt của Đình Sinh chứa đầy nước mắt, sư phụ không hề từ bỏ hắn. Sư phụ vẫn nhận hắn là nam nhi Khuông gia, hắn nhất định phải càng thêm chịu khó, không phụ khổ tâm của sư phụ.
Hắn nằm rạp người dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, lại khom lưng thật sâu hành đại lễ rồi ngẩng đầu đi ra khỏi thư phòng.
Trong thư phòng chỉ còn lại phu thê hai người, trái tim nhấc cao của Úc Vân Từ một lần nữa rơi xuống. May là Hầu gia hiểu lý lẽ, cũng không bởi vì Đình Sinh là thân nữ nhi là có chỗ phân biệt đối xử.
“Hầu gia, chàng thật là tiến bộ.”
Nàng cười lấy lòng, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hắn.
Hắn lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt nhàn nhạt liếc tới. Nữ nhân này ngược lại biết lấy lòng người, nếu như vừa rồi hắn răn dạy Đình Sinh, không nhận Đình Sinh làm đồ đệ nữa thì không biết nàng sẽ có lời gì chờ đợi mình.
Lời của nàng mặc dù khác người, hơi kinh thế hãi tục nhưng vẫn coi như là biện pháp tốt.
Chỉ là nàng không có ý đề phòng người khác chút nào, hôm nay đối mặt với Đình Sinh, nàng nói những lời này cũng không sợ. Nếu tương lai đυ.ng phải một người không biết gốc rễ, nàng mềm lòng, miệng liền nói ra lời kinh thế cỡ này thì khó đảm bảo sẽ không họa từ miệng mà ra.
Ánh mắt của hắn làm lòng nàng run lên, nụ cười trên mặt đều sắp cứng lại rồi: “Hầu gia, chàng khát không?”
“...”
“Hầu gia, chàng có đói bụng không, ta đi làm một ít thức ăn đến cho chàng?”
Dáng vẻ của nàng như vậy ngược lại đã lấy lòng được hắn, hắn chậm rãi đi đến trước ghế bành, quyết đoán ngồi xuống.
“Được, nàng tự mình làm.”
Có được lời đáp lại của hắn, nàng vui vô cùng, không chú ý đến ba chữ tự mình làm kia.
“Được, Hầu gia chàng chờ một lát.”
Nàng cố nén xúc động tông cửa xông ra ngoài, ra vẻ trấn định tự nhiên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi thư phòng nàng liền chạy chậm, chạy một đường ra khỏi viện tử mới chậm rãi hít thở.
Thải Thanh đi theo phía sau nàng, không biết vì sao phu nhân nhà mình phải chạy?
“Phu nhân… người làm sao vậy?”
Nàng khẽ thở hổn hển, xua tay: “Không sao, đi, chúng ta đến phòng bếp.”
Dương quản sự của phòng bếp thấy nàng xuất hiện thì rất kinh ngạc. Phu nhân chưa từng đặt chân đến phòng bếp, đều là để Thải Thanh cô nương đến truyền lời, hôm nay sao lại đến? Bà ta bước lên phía trước hành lễ, để những người khác của phòng bếp đi ra bái kiến phu nhân.
Kêu gọi bảy tám người đi ra, trong miệng đồng thời hô bái kiến phu nhân.
“Các ngươi đều đi làm việc đi.” Nàng mỉm cười xua tay, lệnh cho Dương quản sự ở lại.
“Phu nhân có gì dặn dò?”
Nàng dùng khăn che môi ho nhẹ một tiếng: “Dương quản sự, hôm nay ta muốn tự mình làm mấy món ăn, không biết Hầu gia có kiêng cữ gì không?”
Dương thị nghe xong liền biết phu nhân muốn lấy lòng Hầu gia, muốn đích thân chuẩn bị bữa ăn.
“Hồi phu nhân, Hầu gia cũng không có ăn kiêng gì cả.”
Hắn ngược lại dễ hầu hạ, nàng thầm nghĩ, gật đầu với Dương thị: “Nếu đã như vậy thì hôm nay có nguyên liệu nấu ăn tươi mới nào? Ta xem xem chút nữa có thể làm được những gì.”
Dương thị vội vàng giới thiệu, còn nói ra món ăn vốn dĩ phải chuẩn bị.
Úc Vân Từ rất hài lòng, Dương thị làm người có ánh mắt, nàng thân là chủ tử bớt việc được rất nhiều. Nàng nhìn rau quả tươi ngon mọng nước trong sọt, lại nhìn thấy hoa quả khô đã ngâm tốt cùng với cá sống trong thùng nước, trong lòng nắm chắc.
Cá được nuôi trong thùng nước là cá quế, con cá này vốn dĩ hấp là tốt nhất.
Nhưng nếu Hầu gia đã không ăn kiêng, nàng chuẩn bị làm một món canh cá.
Canh cá không khó làm, nàng hỏi thăm Dương thị gia vị đang có, phát hiện ra không có ớt. Nàng thầm nghĩ đáng tiếc, thế là đổi canh cá thành canh chua cá.
Bọn hạ nhân xử lý cá xong thì cắt thành lát mỏng, đồ ăn kèm cũng có người chuẩn bị.
Nói là nàng là, thật ra cũng không cần nàng ra tay. Người cầm muôi chính là Dương thị, nàng chỉ ở bên cạnh nhắc nhở cách làm, Dương thị liền ngầm hiểu, làm không thiếu bước nào.
Chuẩn bị tất cả ba món ăn, xương sườn xào nấm hương, tôm rêu xanh bóc vỏ, ngoài ra còn thêm một món đậu hũ chưng thịt. Cùng canh chua cá đưa đến viện tử của Hầu gia.
Trong tay Cảnh Tu Huyền cầm sách, không xem được nửa chữ.
Một tay hắn che ở chỗ ngực, vì sao nhịp tim mình đập nhanh như vậy? Ngay cả lần đầu tiên lên chiến trường thuở thiếu thời hắn cũng chưa từng chờ đợi như vậy.
Nữ tử kia trước sau như một có biện pháp mới lạ, không biết là sẽ làm ra món ăn như thế nào?
Phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, Dương thị dẫn hạ nhân đi vào viện, bày biện đồ ăn xong liền rời khỏi phòng bên.
Úc Vân Từ đến thư phòng thông báo cho Hầu gia, nàng hít sâu hai cái, bóp gương mặt, lộ ra ý cười, nhẹ nhàng gõ cửa. Nghe thấy bên trong truyền ra hai chữ đi vào trầm thấp, nàng liền đẩy cửa đi vào.
Sau khi đi vào nàng cúi đầu ngoan ngoãn, nói khẽ: “Hầu gia, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi, mời chàng dùng bữa.”
Hắn đặt sách xuống, đứng dậy rời ghế.
Lúc đi ngang qua bên người nàng, hắn dừng lại một chút rồi lại nhấc chân đi ra ngoài.
Nàng vội vàng đuổi lên theo, theo hắn cùng nhau đi vào phòng bên.
Vừa tiến vào phòng bên liền có thể ngửi thấy một mùi chua chua. Hắn nhướng mày, nhìn thấy canh cá kỳ lạ kia. Vị chua chính là phát ra từ trong canh, chẳng lẽ là nàng làm đổ giấm?
“Hầu gia, chàng có cần gắp thức ăn không?”
Nếu đã muốn lấy lòng hắn thì phải chu đáo. Chỉ cần hắn không bởi vì vậy mà phân biệt đối xử với Đình Sinh, nàng nguyện ý khom lưng khiêm tốn, dùng hết phương pháp dỗ cho hắn vui vẻ.
Hắn ừ một tiếng, nàng liền lập tức đến bên người hắn.
Ngửi được mùi chua, trong miệng không tự chủ được mà tiết nước bọt, nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Tiếng động không lớn nhưng hắn lại nghe thấy rõ ràng, khóe miệng hơi giương lên, đáy mắt không tự chủ liền mang theo ý cười. Hắn chỉ vào chỗ ngồi đối diện: “Không cần gắp thức ăn, nàng cũng ăn một chút đi.”
Chuyện này liền có chút thụ sủng nhược kinh rồi, nàng kinh ngạc, nhìn sắc mặt hắn không giống như là tức giận. Thầm nghĩ đến trước đó hắn nói Đình Sinh vẫn là nam đinh duy nhất của Khuông gia, có lẽ là đã chấp nhận thân phận của Đình Sinh.
Nàng vừa nghĩ vừa ngồi đối diện hắn.
Chỉ thấy hắn múc canh chua cá đầu tiên, vẻ mặt bình tĩnh ăn một miếng. Đuôi lông mày của hắn khẽ giương lên, mặc dù cách làm có chút kỳ lạ nhưng cũng may hương vị còn được.
Thấy hắn cũng không có vẻ mặt gì khác, nàng hoàn toàn yên tâm, cùng hắn dùng bữa.
Lại nói bên kia sau khi Khuông Đình Sinh rời khỏi Hầu phủ thì nỗi lòng cuồn cuộn, mọi loại cảm xúc giấu trong lòng chỉ muốn tiết ra. Hắn chưa trở về Khuông gia, tuy nói căn nhà đó gần đây có hơi người nhưng vẫn ép cho hắn không thở nổi.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Khi còn bé thì không hiểu, lớn hơn một chút nữa thì biết được thân phận thật sự của mình. Hắn đã từng không chỉ có một lần thống hận, sợ hãi. Bởi vì mình là thân nữ nhi, hắn càng thêm kiềm chế bản thân, sợ có một chút không ổn để người ta nhìn ra manh mối.
Không có ai biết, khi lần đầu tiên nghe thấy chuyện con kiến lấy mẫu làm đầu, hắn rung động cỡ nào.
Sự xung kích đó chưa từng có trong đời hắn. Lúc trời tối người yên, hắn từng nghĩ tới, nếu như con người lấy mẫu làm đầu thì có phải là hắn sẽ không phiền não nhiều như thế hay không.
Hôm nay, sư mẫu nói cho hắn biết, nữ tử chưa chắc là không bằng nam tử.
Lời như vậy trước kia hắn chưa từng nghe tới. Bỗng nhiên nghe được làm lòng hắn kích động một cách kỳ lạ, hắn muốn chứng minh với người đời, việc nam tử có thể làm được thì nữ tử cũng có thể.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, đi chẳng có mục đích, giống như con thú bị nhốt. Bỗng nhiên không biết nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu ngựa lại đi thẳng ra khỏi thành.
Trong một cửa hàng ven đường, Hiền vương đang chọn đồ, lơ đãng thoáng nhìn thấy bóng hình hắn, hắn ta vội vàng thả đồ trong tay xuống, ngồi vào xe ngựa lệnh cho người đánh xe đi theo sau.
Khuông Đình Sinh một đường ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành, hắn giục ngựa chạy như điên, càng chạy càng lệch, cuối cùng cũng đến một chỗ dưới chân núi.
Hắn lật người nhảy xuống ngựa, nhìn qua núi xanh cao ngất, duỗi hai tay ra kêu gào.
Âm thanh quanh quẩn trong núi, hù dọa chim thú trong rừng.
Tâm tình kích động tràn đầy trong lòng hắn, hắn không biết mình muốn làm gì. Trong đầu hắn từng lần từng lần một nhớ lại lời sư mẫu đã nói, chỉ có thân ở vị trí cao mới có thể thích làm gì thì làm.
Có thứ gì đó tích tụ trong trái tim hắn, càng tích càng cao. Hắn giống như chim bay trong rừng, muốn phá vỡ hàng rào nặng nề, phóng thẳng lên bầu trời, tự do bay lượn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn những con chim kinh hãi bay đi kia. Không biết năm nào tháng nào, hắn mới có thể như bọn chúng, không có sự gò bó, không có sự ràng buộc.
Cái gào to qua đi, hắn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Sư mẫu nói không sai, cho dù thân là nữ nhi thì hắn cũng có thể trở thành niềm kiêu ngạo của Khuông gia.
Tiếng vó ngựa truyền đến, hắn cau mày nhìn lại theo tiếng vang.
Đường núi chật hẹp, xe ngựa không có cách nào đi qua. Thế là Triệu Hiển bỏ lại xe ngựa, một mình một ngựa lên núi.
Khuông Đình Sinh nhắm mắt lại, lời sư mẫu nói lại phun lên trong đầu hắn. Công phò trợ vua? Nếu như hắn muốn công phò trợ vua thì Thái tử chắc chắn không phải là nhân tuyển tốt.
Hiền vương là sư đệ của hắn, luôn qua lại thân thiết với hắn.
Mặc dù Hiền vương đứng thứ năm nhưng chuyện của thiên gia, chưa đến một khắc cuối cùng thì vĩnh viễn không biết kết cục.
Hắn nắm tay thật chặt, trong lòng đưa ra một loại quyết tâm nào đó.
Triệu Hiển đã gần đến trước mặt, hắn ta nhảy xuống ngựa.
“Sư huynh, sao huynh lại một mình chạy đến nơi vắng vẻ thế này?”
“Ở Kinh thành buồn bực, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Khuông Đình Sinh nói, đã khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh thường ngày.
Triệu Hiển thấy hắn không sao thì bắt đầu ngắm nhìn xung quanh, thấy trong núi cây cối xanh tươi, người ở đây ít, hắn ta không khỏi tán thành: “Sư huynh ngược lại biết chọn chỗ, nơi đây thanh tĩnh, là một chỗ tĩnh tâm hiếm có.”
Khuông Đình Sinh không biết mình chạy đến nơi nào, vừa rồi chỉ lo chạy, căn bản không phân biệt phương hướng. Xem ra, hẳn là đã cách Kinh thành mấy chục dặm đường.
Hai người đang muốn trở về thì thấy trong biết có mấy người chẳng biết đi tới từ lúc nào.
Người tới đều ăn mặc đạo gia, người đi đầu là một đạo sĩ trung niên mặt trắng có râu, nhìn thấy hai người thì hai mắt phát sáng. Phất trần trên tay vung lên, trên mặt tích tụ vẻ từ bi.
Bọn họ bị tiếng gào thét vừa rồi của Khuông Đình Sinh đưa tới, vốn dĩ muốn đi ra quát tháo, nào có nghĩ đến là hai tiểu ca tuấn tú động lòng người như thế.
Người lớn hơn mặc y phục bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Xem ra là biết chút công phu quyền cước, nhưng tướng mạo thật sự quá tuấn mỹ, làm cho lòng người ngứa ngáy. Người nhỏ hơn mặc dù ăn mặc không tầm thường nhưng lại không giống con cháu thế gia quý tộc, có lẽ là công tử nhà phú hộ.
Trong lòng đạo sĩ trung niên đã nắm chắc, khuôn mặt lộ ra vẻ hiền lành.
“Hai vị tiểu cư sĩ sao lại chạy đến đây? Bần đạo Thiện Thủy tán nhân, là đạo gia của Ngọc Trinh quán trong núi. Các tiểu cư sĩ nếu đã đi nhầm vào nơi của bản quán, tức là người hữu duyên, không bằng đến quán ngồi một chút?”
Ngọc Trinh quán?
Triệu Hiển nhớ mang máng cái tên này, hình như đạo quán mà trước kia tiểu di của Quốc công phủ sống nhờ tên là Ngọc Trinh quán. Hắn ta không khỏi sinh lòng hảo cảm, lập tức trả lời: “Nếu đã như vậy thì chúng ta liền đi thắp nén hương đi.”
Khuông Đình Sinh đương nhiên không có dị nghị, hắn đã dự định sau này sẽ đi theo sư đệ của mình, nghe theo mệnh lệnh là điều nên làm.
Ánh mắt Thiện Thủy tán nhân hiện lên vẻ khác thường, dẫn bọn họ lên núi.
Đường núi bí mật, nếu không phải có người khác dẫn đi thì bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến trong núi này có một đạo quán.
Khuông Đình Sinh bởi vì tập võ nên mặc trang phục màu đậm bình thường, kiểu dáng đơn giản cũng không mạ vàng thêu thùa. Triệu Hiển là bởi vì đi dạo phố, không muốn làm người khác chú ý nên cũng ăn mặc rất bình thường.
Cộng thêm bên cạnh bọn họ không có hạ nhân, cho nên các đạo sĩ không nhìn ra thân phận của bọn họ.
Thiện Thủy tán nhân đi phía trước, hai đạo sĩ cuối cùng dắt ngựa của bọn họ.
“Không biết hai vị tiểu cư sĩ là người nơi nào, tới đây làm gì?”
Khuông Đình Sinh nhìn Triệu Hiển một cái, Triệu Hiển mặc thường phục đơn giản, chắc chắn là không muốn người khác biết thân phận vương gia của hắn ta. Thế là hắn nhân tiện nói: “Ta và hắn là sư huynh đệ, ở Kinh thành bái sư học nghệ. Hôm nay có thời gian rảnh rỗi nên ra khỏi thành chơi, không nghĩ lại đi nhầm vào núi này.”
Thiện Thủy tán nhân giơ phất trần lên, nói một câu thần tiên vô lượng.
Thật ra trong lòng ông ta tính toán ra, hóa ra là hai người ngoài Kinh. Ở Kinh thành học nghệ, tất không phải là nhà hiển quý gì. Ngược lại là hàng tốt đưa tới cửa, hôm nay thật sự là gặp may.
Đường núi gập ghềnh, bậc đá xanh quanh co khúc khuỷu, ước chừng đi gần nửa canh giờ mới đến Ngọc Trinh quán mà Thiện Thủy tán nhân nói. Ngọc Trinh quán không coi là nhỏ, được xây dựng bên sườn núi, thanh tĩnh u nhã.
Người tu hành ở đạo quán không phân biệt nam nữ, bọn họ nhìn một vị nữ đạo sĩ đi tới cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Nguyên Thanh sư tỷ.”
Triệu Hiển nghe thấy xưng hô của Thiện Thủy tán nhân thì nhìn nữ đạo sĩ thêm một chút.
Vừa nhìn liền không khỏi nhíu mày.
Vị nữ đạo sĩ này là sư phụ của tiểu di, sao lại là dáng vẻ ăn mặc không trang trọng như thế. Đạo bào ngược lại vừa khít, cũng bởi vì quá vừa nên lộ ra tư thái thướt tha, hơi có vẻ ngả ngớn. Còn có trên mặt thoa phấn quá dày, vẽ mày họa mắt, so với nữ tử trong Kinh thì còn diễm lệ hơn.
Khuông Đình Sinh cũng nhíu mày theo, trong ấn tượng của hắn, mặc dù trong đạo quán nam nữ lộn xộn nhưng cũng không tùy ý như Ngọc Trinh quán này.
Phần lớn đạo nhân và tiên cô sống cách vách ngăn, qua lại cũng sẽ chú ý tránh hiềm nghi.
Thiện Thủy tán nhân kia thấy bọn họ nổi lên nghi ngờ thì vội nháy mắt với tiên cô Nguyên Thành. Tiên cô Nguyên Thanh hiểu ý, phong tình vạn chủng mà cười một tiếng, lách vào căn phòng phía sau.
Hương hỏa đạo quá nhìn không vượng, nhưng đạo nhân qua lại từng người sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn chính là không lo áo cơm. Chính là một vài sắp xếp của đạo quán nhìn đều là đồ mới, không có chút vẻ rách nát nào.
Nếu không phải nhảy ra một tiểu di thì Triệu Hiển cũng không biết bên ngoài kinh còn có một đạo quán thế này. Có điều, nơi đây thanh tĩnh, cách xa dân cư, ngược lại vẫn coi như là một nơi chốn tốt thanh tâm tu hành.
“Hai vị tiểu cư sĩ, hai người đi theo bần đạo.”
Thiện Thủy tán nhân gọi bọn họ đi đến bảo điện bên cạnh. Trong điện thờ phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn, trên bàn thờ bày biện trái cây, trong lư hương có đốt hương.
Mỗi người bọn họ nhận lấy nhang Thiện Thủy tán nhân đưa tới, châm lửa trên đèn, cắm vào trong lư hương, mùi nhang tràn ngập.
Khuông Đình Sinh cẩn thận ngửi một chút, cảm thấy mùi này có chút kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ý cười kỳ lạ trên mặt Thiện Thủy tán nhân. Nụ cười đó làm cho người ta rất không thoải mái, mang theo sự da^ʍ tà.
Hắn thầm nghĩ không tốt, đầu bắt đầu choáng váng. Quay đầu nhìn, Triệu Hiển đã có chút đứng không vững, hắn đỡ Triệu Hiển muốn xông ra khỏi bảo điện.
Lúc này, cửa bảo điện từ bên ngoài đóng lại, Thiện Thủy tán nhân cười càng ngày càng kỳ quái, đi về phía bọn họ.
Trong cánh cửa nhỏ trong điện có một nữ tử đi ra, chính là vị Nguyên Thanh tiên cô kia.
Khuông Đình Sinh tập võ từ nhỏ, am hiểu phương pháp hấp khí thổ nạp, hít phải khói mê ít hơn một chút. Hắn gắng chống đỡ, từ bên hông rút nhuyễn kiếm ra: “Các ngươi to gan, có biết ta là ai, có biết hắn là ai không!”
Thiện Thủy tán nhân cười da^ʍ: “Các ngươi còn có thể là ai, đương nhiên là tiểu tâm can của bần đạo. Bần đạo vừa nhìn khuôn mặt nhỏ này của ngươi, ba hồn bảy vía đều bay ra ngoài.”
Khuông Đình Sinh vốn choáng đầu, nghe vậy thì trong lòng trở nên hung ác.
Cái này là tán nhân tu đạo cái gì, rõ ràng là cầm thú. Nếu như hắn thật sự rơi vào tay đối phương, chỉ sợ không riêng gì thân phận bị vạch trần, hơn nữa còn sẽ….
Chuyện dơ bẩn như thế hắn nghĩ cũng không dám nghĩ!
“Sư đệ thật sự là có phúc lớn, hai chú chim non này nhìn vào ngược lại thật làm cho lòng người ngứa ngáy. Đáng tiếc là chưa lớn được mấy tuổi, nếu không sư tỷ ta cũng có thể nếm thử sự tươi mới.”
Nguyên Thanh tiên cô nói xong liếʍ môi một hồi, trong mắt hiện lên hoa đào, phóng một cái mị nhãn về phía Khuông Đình Sinh.
Đầu Khuông Đình Sinh vô cùng choáng váng, hiện nay bọn chúng đã động thủ rồi, nếu như tỏ rõ thân phận thì chỉ sợ bọn chúng ngược lại sẽ nổi lên sát tâm. Hắn nhìn Triệu Hiển đã ngất đi, đã làm xong dự định liều mạng một trận.
Thật sự không địch lại thì chỉ có một con đường chết. Hắn đặt Triệu Hiển ở bên cạnh, tay cầm nhuyễn kiếm, cắt rách tay mình.
Cơn đau đột kích, hắn tỉnh táo một chút, trong lòng biết càng kéo dài lâu càng bất lợi. Hắn hít hơi, dùng toàn lực vung kiếm, chém về phía hai người. Hai người không nghĩ tới hắn còn khí lực, vội vàng gọi đồng bọn.
Cửa điện vừa mở, mấy người xông tới, tất cả đều thân mang đạo bào, có nam có nữ. Không khí trong lành tràn vào, hắn không còn choáng như vậy nữa. Những đạo nhân này bình thường xa hoa dâʍ đãиɠ, chỉ lo ăn uống hưởng lạc, nào có phải là đối thủ của hắn.
Trong quán có mười vị đạo nhân, bốn nữ sáu nam, toàn bộ xông lên.
Hắn vung kiếm xung quanh, trong lúc đánh nhau, dây buộc tóc lỏng ra, tóc đen ào ạt rơi xuống, càng có vẻ dung mạo khuynh thành. Thiện Thủy tán nhân kia nhìn đến ngây người, mặt hàng hảo hạng như thế, thế mà lại không thể lập tức hưởng dụng, ông ta hận đến đấm ngực dậm chân.
Vốn cho rằng mỹ nhân chỉ có chút chiêu thức, không nghĩ tới nhìn người gầy yếu lại là người luyện võ chân chính.
Nguyên Thanh tiên cô chợt nhìn Khuông Đình Sinh thả tóc ra, kinh ngạc hô lên: “Đây… chẳng lẽ là một giống cái.”
Khuông Đình Sinh nghe xong thì thầm nghĩ không tốt, trên mặt mang theo sát khí nồng đậm.
Những người này, không thể giữ lại một người nào!