Chương 40

Chuyện Hiền Vương tặng Khuông gia hai thùng ong mật truyền tới Cảnh An hầu phủ, Úc Vân Từ cũng không rõ vị điện hạ kia là nghĩ như thế nào, sao lại tặng người ta ong mật?

Bên này nàng còn nghĩ chưa rõ, Tả Tam đã xuất hiện ở cửa sân nói là hầu gia cho mời.

Vừa nghe là hầu gia mời, trong lòng nàng liền nói thầm. Bản thân mấy ngày gần đây cửa lớn không ra, cửa sau không bước, phủ Tướng quân bên kia cũng ngừng nghỉ, không nghe thấy truyền ra có tin đồn gì nhảm nhí. Hơn nữa Úc Lượng thật sự nói được thì làm được, đã phải người đưa tiền lãi suốt mười năm nay của cửa hàng qua, khoảng chừng bốn vạn lượng.

Nàng không biết trong mười năm kiếm được 4 vạn lượng là nhiều hay là ít, nhưng đối với nàng thì bốn vạn lượng kia là một phần tiền cực kỳ lớn, nháy mắt khiến eo lưng nàng thẳng tắp.

Lúc Úc Vân Từ đi qua còn âm thầm cân nhắc, không có chuyện gì, hắn tìm nàng làm gì?

Suy nghĩ cả một đoạn đường đi, vào sân lại đi vào thư phòng.

Cảnh Tu Huyền trường thân ngọc lập(*), đứng sát ở cửa sổ. Áo gấm màu đen thêu chỉ vàng, đai lưng thắt chặt cũng thêu chỉ vàng giống như áo. Mu bàn tay hắn chắp ở sau người, hai tay nắm lại, ngón tay thon dài cùng với khớp xương rõ ràng.

(Trường thân ngọc lập: Ý chỉ dáng người cao ráo, gọn gàng.)

“Hầu gia, ngài tìm ta?”

“Chuyện Hiền Vương đưa Đình Sinh hai rương ong mật, là nàng cho chủ ý?”

Nàng gật đầu: “Cũng không phải thế, ngày ấy Hiền Vương điện hạ tới tìm ta. Nói là đã đưa quà sinh nhật cho Đình Sinh, nhưng tựa hồ Đình Sinh không quá thích. Hắn đúng là đã hỏi ta, ta cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ nói là phải gãi đúng chỗ ngứa, Đình Sinh thích cái gì thì đưa cái đó, điện hạ có lẽ là nghĩ tới ngày ấy nhìn thấy ở trên thôn trang, Đình Sinh cảm thấy hứng thú với ong mật, cho nến mới có hành động như vậy.”

Nghe xong lời nàng nói, hắn xoay người lại.

Sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt thâm trầm.

“Hắn là hoàng tử, ý vương khó dò, chuyện tương lai ai cũng khó có thể đoán được. Nếu là ngôn hành cử chỉ của hắn bị người khác ảnh hương, nàng biết chuyện này có nghĩa là gì không?”

Nàng phát lạnh ở trong lòng, bản thân chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Người cổ đại tâm tư phức tạp, đặc biệt là người trong hoàng thất. Nếu là bị người có tâm bẩm báo lại với bệ hạ và An phi, chỉ sợ là mạng nhỏ của nàng sẽ khó được bảo toàn.

Lúc trước nàng cơ bản là không có nghĩ như vậy. Nhưng hắn vừa nhắc nhở như thế, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, thầm mắng bản thân quá mức tuỳ ý.

“Hầu gia……” Nếu thật là làm đế vương tức giận, chỉ sợ hầu gia cũng không bảo vệ được nàng.

Cảnh Tu Huyền cũng không phải là nói chuyện giật gân, chuyện tuy rằng không có đến nông nỗi kia. Nhưng nếu cứ mặc nó phát triển như vậy, chỉ sợ là không chỉ An phi, mà ngay cả chính bệ hạ cũng sẽ nghĩ nhiều.

Hắn rút ra một quyển sách ở trên kệ, đặt vào tay nàng.

Sách này tên là “Hoạn Đạo”, vừa thấy liền biết là sách giáo khoa của quan trường.

“Trang thứ mười ba ở trong sách, nàng có thể xem qua. Ngoài ra, sách này nàng giữ lại đọc đi, trên thế gian lấy lập thân làm gốc, chẳng qua chỉ là binh kế và mưu lược. Nếu nàng có thể đọc thuộc, cho dù không thể hành binh thi khoa cử thì cũng có thể thành thạo ở bên trong hậu trạch. Nữ tử thường ở nội trạch, ngẫu nhiên mới ra cửa làm khách. Các phu nhân trong kinh phần lớn đều lõi đời, am hiểu lý lẽ, khéo đưa đẩy, nếu nàng nhìn không thấu, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hại.”

Lời này nói nghe cực kỳ có lý, giống như là thật sự đứng ở góc độ của nàng để suy xét.

Nàng là một người ngoại lai, không rõ cách sinh tồn ở cổ đại cho lắm, nếu là trong lơ đãng xúc phạm người khác thì chỉ sợ sẽ đưa tới tai hoạ cho bản thân.

“Đa tạ hầu gia, ta tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, cẩn thận đọc sách.”

Trước kia nàng còn nghĩ cách ứng phó hắn, hôm nay nghe hắn nói chuyện xong, nàng liền tính toán nghiêm túc đọc sách. Cả chữ, cũng phải gia tăng rèn luyện, để tránh khi cần dùng thì lại trách học quá ít.

Thái độ của nàng đoan chính, ngữ khí chân thành, một bộ đệ tử tốt.

“Nàng có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Nhớ phải đọc nhiều nghĩ nhiều, ít nói ít làm.”

“Dạ, hầu gia, ta đều ghi tạc ở trong lòng.”

Hắn bước tới ngồi lên ghế đặt đằng sau chiếc bàn, thần sắc nhìn qua có chút mỏi mệt. Nàng không biết bình thường hắn làm cái gì, cũng không biết hắn bận rộn cái gì.

Tuy nói là ở trong mắt nàng, EQ của hắn cực thấp. Nhưng là không thể phủ nhận, đây là một nam nhân cực kỳ ưu tú, ngoại trừ lạnh nhạt với nữ sắc ra thì những chuyện khác đều làm nàng rất tâm phục khẩu phục.

Đối với người lai lịch không rõ như nàng, hắn cũng có thể nói lời thật lòng, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ. Nếu là làm bằng hữu thì người như vậy là đáng tin cậy nhất.

Ở thời đại này, di nương thông phòng là chuyện quá đỗi bình thường. Hắn có thể nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không loạn quan hệ nam nữ, quả thật là khó được.

Hiện tại nàng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nếu hắn không đuổi nàng đi thì nàng thật ra cũng nguyện ý ở bên trong hầu phủ lừa ăn lừa uống. Còn chuyện rời đi hầu phủ để tự dựng nên một cơ nghiệp thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Bản thân vốn không phải là nhân vật tinh anh gì, cuộc sống yên ổn chính là điều nàng theo đuổi suốt đời.

Thân thể cao lớn của hắn dựa ra sau, nhàn nhạt nói: “Nàng lui ra đi.”

Nàng theo lời cáo từ, đợi ra khỏi thư phòng rồi mới thở dài ra một hơi.

Sau khi trở lại chỗ ở của mình, nàng liền gấp không chờ nổi mà mở ra quyển sách hắn đưa, lật đến trang 30 như lời hắn nói.

Một tờ này nói về thư đồng của một vị thái tử tiền triều, quan hệ của người này với Thái tử cực kỳ tốt, hắn nói gì thì Thái tử nghe nấy, do đó dẫn tới người khác ác ý phỏng đoán rồi bị buộc tội trên triều.

Người công kích hắn chỉ dùng một câu: gièm pha mê hoặc chủ cũng đã làm hoàng đế lúc đó nổi lên lòng nghi ngờ mọi thứ, không chỉ biếm hắn thành một tiểu quan ở phương Bắc hoang vắng, cả người làm quan trong gia tộc của hắn cũng từng người từng người bị phái ra bên ngoài nhậm chức.

Lòng đế vương, sâu không lường được.

Nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thề nếu Hiền vương kia lai đến tìm nàng thì nàng liền đóng cửa không gặp.

Dù sao nam nữ bảy tuổi đã tách ra dùng bữa, nàng một người nữ nhân, không gặp nam tử bên ngoài cũng là lẽ bình thường.

Nàng khép lại sách, xoa xoa giữa mày. Bản thân sau khi thay đổi được vận mệnh nɠɵạı ŧìиɧ chết tha hương thì có chút tự đắc rồi, cảm thấy cổ đại chẳng qua cũng chỉ như thế.

Nhưng là nếu không nhờ hắn nhắc nhở, nàng cũng sẽ không biết, thời đại này, chỗ nào cũng là hố. Cần phải cẩn thận hơn nữa, cẩn thận lại cẩn thận.

“Mợ……”

Một giọng nói mềm mại của nhỏ nít đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ, Úc Vân Từ vội vàng nở nụ cười, vẫy vẫy tay với Đàn Cẩm.

Nhìn thấy đôi mắt trắng đen trong sáng của nó, giống như tất cả hắc ám đều bắt đầu tan biến đi. Cho dù là sinh tồn ở cổ đại không dễ nhưng nàng còn có người làm bạn, thật ra đã là cực kỳ may mắn.

“Cẩm Nhi có ngủ ngon không?”

“Ừm, Cẩm Nhi còn mơ thấy mợ……”

Đứa nhỏ nói, đôi mắt lúng liếng dính ở trên quyển sách trong tay nàng.

Nàng chợt lóe lên suy nghĩ ở trong lòng, bỗng nhiên nghĩ tới đứa nhỏ đến tuổi giống Đàn Cẩm, hẳn là đã phải học vỡ lòng rồi. Cẩm Nhi trước kia bị bỏ qua, chỉ sợ không ai nghĩ tới chuyện cho nó đi học.

“Cẩm Nhi, muốn đọc sách không?”

Nàng nhẹ giọng hỏi, mỉm cười nhìn đứa nhỏ.

Con ngươi đen nhánh trong sáng của Đàn Cẩm sáng ngời, hơi có chút thẹn thùng mà gật đầu, trong ánh mắt mang theo khát vọng, còn có một tia nhút nhát.

“Vậy mợ tìm cho con một phu tử nhé?”

Thải Thanh ở bên nghe xong liền nhỏ giọng mà nhắc nhở nàng: “Phu nhân, trong hầu phủ có tộc học.”

Úc Vân Từ nghe xong mới bừng tỉnh hiểu được. Thế gia ở cổ đại, đều dạy con cháu theo điều lý của gia tộc, nhà nào cũng đều xây tộc học. Con cháu trong tộc tới tuổi sẽ được đưa vào tộc học.

“Tộc học xây ở chỗ nào?”

Nàng hỏi như vậy cũng không kỳ quái, nàng mới gả vào không bao lâu, đương nhiên là sẽ không biết chỗ của tộc học.

Thải Thành không hề có nửa phần hoài nghi, lập tức trả lời: “Tộc học xây ở bên cạnh Đông viện của nguyên lão hầu phủ, chính là chỗ tây sườn của nhị phòng hiện nay ạ.”

Nhắc tới nhị phòng, Úc Vân Từ liền cảm thấy không tốt lắm. Cẩm Nhi vốn đã có tình tình hướng nội, nếu là đưa nó tới tộc học, những con cháu khác trong tộc bắt nạt nó thì làm sao bây giờ?

“Như vậy, chọn ngày mang ta đi xem sao.”

Đi trước nhìn xem, nếu là không thích thì nàng liền tự mời một phu tử vào phủ dạy ở công đường. Nghĩ tới tính tình thờ ơ với mọi chuyện của hầu gia, hẳn là sẽ không để ý tới chuyện nàng tiêu tiền mời phu tử đi.

Lại nói, hiện tại nàng có rất nhiều tiền!

Cách một ngày, nàng nắm tay đứa nhỏ, dẫn theo Thải Thanh cùng với Cao thị, Hỉ Nhạc cùng nhau đi vào học đường.

Hầu phủ rất lớn, đi một đoạn đường rồi cũng không thấy được bao nhiêu hạ nhân, ngẫu nhiên mới có người đang quét tước. Bọn họ đi qua một cái cửa tròn, nghe Thải Thanh nói đã đi vào chỗ của nhị phòng, mới cảm giác người nhiều lên.

Chủ tử của nhị phòng đông đúc, hạ nhân tự nhiên là cũng nhiều hơn. Nhưng bọn họ cũng không cần xuyên qua sân của nhị phòng mà là đi dọc theo một con đường độc lập dẫn tới học đường.

Chưa đến gần, liền nghe được thanh âm đọc sách. Phát âm của từng chữ rất khó nghe, cổ phong cổ vận(*), Trong lòng Úc Vân Từ nổi lên cảm xúc khác thường, phảng phất như vào giờ phút này, nàng mới có thể chân thật cảm giác được bản thân ở một thời không khác.

(*) Cổ phong cổ vận: Mang phong cách cổ, vì dụ như thơ cổ cổ trang,...

Qua khung cửa sổ, thật dễ dàng mà nhìn thấy tình hình bên trong học đường.

Cũng không giống với tưởng tượng của nàng, phu tử dạy học là một nam tử khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo nho nhã, người mặc áo dài màu xanh lá. Tuổi của mấy đứa nhỏ trong học đường rõ ràng có lớn có bé, nhưng học lại giống nhau.

Kiểu giáo dục như vậy, Cẩm Nhi có thể theo kịp không?

Phu tử bên trong rốt cuộc nhìn thấy nàng, đầu tiên là hắn sửng sốt.

Nàng đơn giản cũng mang theo Cẩm Nhi đi tới cửa, thoải mái hào phóng mà đứng ở chỗ đó.

Phu tử nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, có lẽ là đoán ra được thân phận của Úc Vân Từ, vì thế hắn buông sách, đi ra ngoài.

Thải Thanh vội nói: “Phu tử, vị này chính là hầu phu nhân của chúng ta, hôm nay mang biểu thiếu gia tới xem tộc học.”

Phu tử lập tức hành lễ: “Gặp qua phu nhân, kẻ hèn họ Lâm.”

“Lâm phu tử.”

“Nói vậy, vị này chính là biểu thiếu gia đi.” Lâm phu tử hỏi, đôi mắt nhìn về phía Đàn Cẩm.

Đàn Cẩm có chút khẩn trương, nhưng vẫn cứ hành được một cái lễ ra hình ra dáng: “Gặp qua phu tử.”

Úc Vân Từ lộ ra nụ cười tán thưởng, quy củ của Cẩm Nhi rất ra hình ra dáng. Một đứa nhỏ như vậy làm ra hành động của người lớn, độ “moe” tương phản kia thật làm người không nhịn được mà ôm nó vào trong ngực để hôn hôn một hồi.

Đương nhiên là nàng không thể nào làm như vậy.

Cổ đại không thể so với hiện đại, quan trọng nhất chính là phải rụt rè khéo léo.

“Biểu thiếu gia có biết chữ chưa?”

“Hồi phu tử, gia phụ đã từng dạy học sinh [Thiên Tự Văn] và [Tam Tự Kinh]”

Câu trả lời của Đàn Cẩm làm cho Úc Vân Từ có chút giật mình, nàng không nghĩ tới một đứa nhỏ như vậy đã học biết mặt chữ. Đối với cha mẹ hắn, nàng có một cảm giác tò mò khó hiểu, một đôi cha mẹ như vậy, tất nhiên là sẽ cực kỳ yêu thương đứa nhỏ của bọn họ.

Từ trên tên của Cẩm Nhi đã có thể thấy được một chút, cha họ Đàn, mẹ họ Cảnh. Tên của nó kết hợp cả họ của cha mẹ, nếu hai người không phải thật tình yêu nhau thì sẽ không có khả năng lấy cái tên như vậy.

Lâm phu tử kiểm gia đơn giản một lần, có chút vừa lòng mà nói: “Phu nhân, xin hỏi bao lâu nữa ngài đưa biểu thiếu gia lại đây ạ?”

Lúc này, các học sinh trong học đường thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ. Từ trong những ánh mắt vọng lại đây, Úc Vân Từ có thể phân biệt ra tò mò cùng khinh bỉ. Ở trong một lớp học, có lớn có bé, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện bắt nạt.

Trong đám nhóc có một nam hài ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, là đứa nhỏ ăn mặc tốt nhất trong tất cả các học sinh. Ánh mắt của hắn cũng không tốt nhất, trong mắt lộ ra vả khıêυ khí©h nhìn về phía Cẩm Nhi.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, nâng cằm nói: “Lâm phu tử, xin hỏi đứa nhỏ mặc y phục màu xanh nhạt kia là thiếu gia nhà ai?”

Lâm phu tử không cần quay đầu lại cũng biết đứa nhỏ nàng chỉ là ai, hắn cung kính đáp: “Hồi phu nhân, đó là trưởng tôn của nhị lão thái gia, Cảnh Tề thiếu gia.”

“A……” Âm cuối của nàng kéo thật sự dài, hoá ra là trưởng tôn của nhị phòng, trách không được lại kiêu căng như thế.

Gần đây nhị phòng lại không ra nhảy nhót nữa, nàng cũng thiếu chút nữa quên vị nhị thẩm kia.

“Phu tử, hầu gia chúng ta cực kỳ yêu thương cháu ngoại trai của hắn. Tuy rằng đây là tộc học, thu nhận tất cả con cháu của người trong tộc Cảnh thị. Nhưng ngươi biết, một mạch hầu phủ của chúng ta, hiện tại chỉ có một đứa nhỏ là Cẩm Nhi. Ta cùng với hầu gia đều là cực kỳ không nỡ, cũng không yên lòng, cho nên hôm nay ta mới có thể tự mình tới xem xét. Nếu là Cẩm Nhi nhà chúng ta đi học bị người bắt nạt, hoặc là chịu tủi thân gì đó, không riêng gì ta, cả hầu gia, cũng sẽ bỏ qua chuyện này.”

Úc Vân Từ nói như vậy, Lâm phu tử làm sao có thể không rõ ý ngầm trong câu nói của nàng. Nói trắng ra, Cảnh thị tộc học, nguyên ý là tạo phúc cho con cháu trong tộc, nhưng người chân chính bỏ vốn cùng trả phí nhập học lại là hầu phủ.

Lâm phu tử nguyên bản còn không để tâm, hắn đã nghe qua vị biểu thiếu gia này của hầu phủ, hình như cũng không được coi trọng gì. Hiện giờ lại nghe hầu phu nhân nói như vậy, hắn lập tức để bụng vị thiếu gia sống nhờ ở hầu phủ này.

Hầu phu nhân không chỉ có tự mình đưa người tới, còn nói với hắn một đoạn như vậy, rõ ràng là có ý bảo vệ biểu thiếu gia. Hắn lập tức có sắp xếp trong lòng, tự biết về sau phải chiếu cố đặc biệt vị biểu thiếu gia này.

Đôi mắt của Đàn Cẩm trông mong mà nhìn vào trong phòng, có chút sợ hãi lại có chút hướng tới.

Nàng khom người sửa sang lại vạt áo giúp nó: “Cẩm Nhi đừng sợ, con trước ở chỗ này mấy ngày, nếu là không thích, mợ lại mời một phu tử khác cho con.”

Ánh mắt của Lâm phu tử chợt loé lên một chút, lời này của hầu phu nhân ý là nếu biểu thiếu gia không hài lòng học đường, nàng liền mang biểu thiếu gia đi hỏi phu tử khác.

Khó mà làm được!

Nếu là thật như vậy, thanh danh của hắn liền mất sạch! Cho nên hắn cần phải cực kỳ để bụng, không thể để cho biểu thiếu gia chịu nửa phần tủi thân ở trong học đường!

“Phu nhân yên tâm, vãn sinh nhất định sẽ cố gắng dạy dỗ biểu thiếu gia, không phụ sự kỳ vọng của phu nhân.”

“Như vậy rất tốt!” Úc Vân Từ vừa lòng gật đầu, phu tử này nghe hiểu lời nàng nói, vậy là cũng biết nên làm thế nào. Nàng chính là muốn kết quả như thế, Úc Vân Từ không hề muốn nghe thấy tin Cẩm Nhi bị người bắt nạt.

“Ta cùng với hầu gia đều rất coi trọng việc học của Cẩm Nhi, về sau sẽ không thiếu tới quấy rầy phu tử, còn hy vọng phu tử đừng trách.”

Thái độ của Lâm phu tử trong một lúc này chuyển từ thờ ơ, không thèm để ý đến xem trọng và cẩn thận. Hiện tại nghe được ngay cả hầu gia cũng sẽ tự mình tới hỏi, trong lòng đã bắt đầu xem Đàn Cẩm như là đệ tử yêu thích nhất của mình, nhất định phải dụng tâm, không thể có bất luận sơ xuất gì.

Quyết định xong ngày vào học, Úc Vân Từ liền mang theo Đàn Cẩm trở về.

Dọc theo đường đi, Đàn Cẩm rất hưng phấn, dưới yêu cầu của nàng còn đọc một chương Tam Tự Kinh. Từng chữ phát âm rõ ràng, cũng không tạm dừng, xem ra nó học rất chắc. Nàng nhìn đứa nhỏ rõ ràng hoạt bát hơn một chút thì rất là vui mừng.

Quay lại sân, Truyện Hoạ lấy ra một tấm thiệp.

Thiệp này do Thành Quốc Công phủ đưa tới, nói là dì nhỏ của nàng quay trở về nhà, mời nàng qua phủ một lần.

Dì nhỏ của nàng, không phải là An phi nương nương ở trong cung sao?

Cung phi thăm viếng, hẳn là đã sớm có tiếng gió, sao lại đột nhiên như thế? Nàng lật qua lộn lại tấm thiệp để nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy hai chữ thứ bảy thì đồng tử co rụt lại.

Lần trước nàng đi phủ Quốc công đã tìm hiểu tình huống của phủ Quốc công rành mạch, ở nhà mẹ đẻ An phi đứng thứ sáu, là con gái nhỏ của hai vợ chồng Thành Quốc Công.

Như vậy, vị dì thứ bảy này là ai?