Ngày hôm sau, khi nàng ngồi xe ngựa mất một nửa canh giờ đến nơi gọi là sơn trang nghỉ mát, mới biết được Khuông Đình Sinh đã ở đó rồi. Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên khác.
Cẩm bào ngọc quan, có vẻ xuất thân không thấp.
Thiếu niên kia gọi Khuông Đình Sinh là sư huynh, nàng liền nghĩ có lẽ là một đồ đệ khác của Hầu gia.
"Sư mẫu, vị này là Hiền vương điện hạ."
Bởi vì Thái tử đã lập, những hoàng tử còn lại đều đã phong vương khai phủ.
Úc Vân Từ giật mình, vốn nghĩ thân phận của thiếu niên này cũng không thấp, nào ngờ lại là hoàng tử.
"Thần phụ bái kiến Hiền vương điện hạ."
"Đứng dậy đi, bên ngoài không cần giữ lễ tiết."
Hiền vương điện hạ tuổi tác không lớn lắm, nhưng khí phái của hoàng gia thì rất tràn trề, giọng điệu nói chuyện cũng rất có khí thế. Hắn dùng một loại ánh mắt tìm tòi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Mẫu phi của bản vương là ấu muội của mẫu thân Cảnh phu nhân, Cảnh phu nhân là biểu tỷ của bản vương, khó trách vẻ ngoài giống mẫu phi như vậy."
Úc Vân Từ chỉ biết Thành thái hậu trong cung là dì của mẫu thân nguyên chủ, không ngờ mẫu phi của Hiền vương điện hạ còn là tiểu di của nguyên chủ.
Nguyên chủ cho nhà ông ngoại là quốc công phủ, trong cung còn có Thành thái hậu và mẫu phi của Hiền vương làm chỗ dựa, sao lại có thể rơi vào kết cục như vậy?
Có chỗ dựa nhiều như thế, những người này sao lại trơ mắt nhìn Phương thị lừa gạt nguyên chủ, cuối cùng để nguyên chủ chết ở nơi đất khách quê người?
Càng khiến người ta khó hiểu đó là nàng không tin lấy quan hệ của quốc công phủ và thủ đoạn của Thành thái hậu cùng mẫu phi của Hiền vương, lại không biết nguyên chủ bị mẹ con Phương thị hại chết?
Như vậy là nguyên nhân gì thúc đẩy những người gọi là thân nhân này khoanh tay đứng nhìn, để mặc nguyên chủ bị mẹ con Phương thị hãm hại. Nhìn thấy hung thủ hại chết nguyên chủ gả vào Hầu phủ, chiếm vị trí của nguyên chủ, nhận hết sủng ái?
Trong lòng nàng đương nhiên không coi những người ở quốc công phủ kia là thân nhân. Nhưng hành động của bọn họ với nguyên chủ thật sự lạnh lùng đến mức làm cho lòng người lạnh ngắt.
"Không biết Thái hậu và nương nương vẫn khỏe chứ?"
"Cảnh phu nhân có lòng, Hoàng tổ mẫu và mẫu phi đều rất khỏe mạnh."
Hiền vương hiển nhiên là cân nhắc đến vấn đề bối phận, tức là không giống Khuông Đình Sinh gọi nàng là sư mẫu, cũng không gọi là biểu tỷ, chỉ tuân theo quy củ gọi nàng là Cảnh phu nhân.
Chỉ có xưng hô thế này mới là không xấu hổ nhất.
Úc Vân Từ im lặng, nàng không biết phải bắt chuyện thế nào, cũng không thể mặt này nói phải vào cung thỉnh an Thành thái hậu và mẫu phi của Hiền vương được.
Nàng giả bộ như ngắm phong cảnh, che dấu chút mất tự nhiên của mình.
Cái sơn trang bọn họ đang ở chỉ là một điền trang nhỏ bé, bình thường, hai mặt bị núi vây quanh, hai mặt Đông Nam thì là mảng hoa màu lớn. Lúc này là giữa hè, ruộng lúa xanh rờn, gió nhẹ thổi qua, lăn tăn như sóng vỗ.
Khác với thời tiết nóng bức trong Kinh, dưới núi rất là mát mẻ.
"Bản vương nghe nói, Cảnh phu nhân hiểu biết sâu rộng về sinh linh vạn vật, cho nên sinh lòng hiếu kỳ."
Chuyện con kiến hôm đó, Khuông Đình Sinh có kể cho Hiền vương điện hạ, cho nên vị Hiền vương điện hạ này xuất cung là để xem đàn kiến và bầy ong.
Vừa khéo trong sơn trang có nuôi ong, mật ong bách hoa được sản xuất ra rất tinh khiết và thơm.
Úc Vân Từ cảm thấy không còn gì để nói, hôm qua nàng còn nghĩ là Hầu gia cho táo ngọt, thì ra là cùng mấy đứa bé đến xem kiến và ong mật. Cũng may, nàng dẫn Cẩm Nhi thi theo, vừa khéo để tiểu tử kia cùng chơi luôn.
"Ong mật tránh người, muốn nhìn gần, trước hết phải trang bị."
Nàng không biết hiện giờ, lúc người nuôi ong lấy mật trang bị như thế nào, thế là sai hạ nhân sơn trang dẫn đến xa xa xem thử. Sau khi xem xong, vẫn quyết định để người khác làm.
Nông dân nuôi ong mặc chính là áo tơi, trên đầu dùng cây cỏ bện thành mũ, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trang bị như vậy không thể nào phòng ngừa ong mật đốt hoàn toàn được, cũng rất nóng. Quan trọng nhất là Hiền vương lại là Vương gia, chắc chắn sẽ không mặc đồ của nông dân.
Nàng suy nghĩ y phục phòng ong ở hiện đại, sau đó dặn dò Thải Thanh.
Chẳng mấy chốc Thải Thanh và Cao thị bận rộn làm theo.
"Điện hạ, chờ đồ phong ong làm xong, chỉ sợ đợi đến buổi chiều."
"Vậy thì bản vương sẽ đợi đến lúc đó."
Lúc này, Cảnh Tu Huyền mặc một bộ y phục màu đen tràn đầy khí phách giục ngựa đuổi tới. Đầu tiên, hắn nhìn thoáng qua Úc Vân Từ, nàng vội vàng đứng thẳng người, đợi sai bảo của hắn.
"Sư mẫu nói, chờ chuẩn bị sẵn sàng, buổi chiều mới có thể đi xem những con ong kia."
Nghe thấy Khuông Đình Sinh nói buổi chiều mới đi xem bầy ong được, Cảnh Tu Huyền "ừ" một tiếng, dẫn hai tên đồ đệ đến sau núi luyện kiếm.
Bọn họ vừa đi, Úc Vân Từ vội vàng sai Hỉ Nhạc ôm Đàn Cẩm ra, một lớn một nhỏ bắt đầu tản bộ ở sơn trang.
Sơn trang không lớn, có lẽ trước kia có rất ít chủ nhà tới ở, phòng ốc nhìn cũng hết sức đơn giản. Hình dáng vẫn nguyên vẹn như cũ, gạch xanh phòng ngói, bốn phía là tường rào bằng bùn đất.
Bên ngoài có không ít thị vệ trong cung ăn mặc thành nông dân canh giữ, Hiền vương đi ra ngoài, sao có thể không phòng bị sâm nghiêm?
Nàng dẫn theo Đàn Cẩm nhanh chóng đi dạo hết sơn trang. Nhìn đồng ruộng xa xa, nàng không do dự, nắm tay Đàn Cẩm, ra cửa sau.
Đồng ruộng phía sau trang tử đều là ruộng đất của Hầu phủ.
Lúa đã trổ bông, nhìn hình dáng bông lúa, đã ngậm sữa rồi. Trên bờ ruộng mọc rất nhiều loài hoa nhỏ, từng bụi từng bụi, vừa nhỏ vừa rậm rạp.
Kế bên đồng ruộng có một con rạch.
Một hán tử trung niên đang kéo l*иg trúc trong rạch.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Hán tử giật nảy mình, nhìn lại, lập tức trở nên luống cuống tay chân, "Bẩm... phu nhân, tiểu nhân đang kéo chiếc l*иg bỏ trong đêm qua..."
Hộ nông dân giống như ông, bình thường sao được gặp quý nhân. Hôm qua mới biết chủ nhà sẽ đến điền trang, khiến ông và vợ sợ hãi cả đêm không dám chợp mắt.
Nghĩ đến trên điền trang của chủ nhà, có phải bọn họ nên chuẩn bị chút gì đó hay không.
Nghĩ vậy, thừa dịp đêm tối, ông bèn bỏ l*иg trúc xuống.
"Trong l*иg có thứ gì?"
Úc Vân Từ cố gắng để giọng nói bình tĩnh nhất có thể, ánh mắt lại không hề rời khỏi l*иg trúc được kéo lên khỏi nước kia. Ngay cả Đàn Cẩm cũng tò mò mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm mặt nước kia.
Hán tử nghe xong, vội vàng xách l*иg trúc tới.
Xách lên đồng cỏ trên bờ sông, lúc này mới đổ đồ vật trong l*иg trúc vào một cái chậu.
Có tôm có cá nhỏ và một đống lươn.
Hán tử nhìn thấy một đống lươn, trong lòng thở dài một hơi. Trên điền trang không có đồ gì tốt, nghe nói các quý nhân đều thích ăn thịt rừng. Ông và vợ suy nghĩ, trừ gà rừng thỏ rừng săn bắn trên núi ra, lươn trong rạch là dinh dưỡng nhất.
Hình dáng con lươn giống như rắn, Đàn Cẩm hơi sợ.
Nhưng không thắng được lòng hiếu kỳ, trong đống lươn này có một con lớn nhất, còn lại đều nhỏ xíu.
"Cữu mẫu... chúng ta thả bọn nó đi..."
Úc Vân Từ tưởng nó sợ hãi, an ủi: "Không sợ, Cẩm Nhi. Lươn ăn rất ngon."
Đàn Cẩm cúi đầu, khẽ lắc, chỉ chậu gỗ, "Cữu mẫu... lươn mẹ và con của nó... chúng ta đừng ăn chúng được không?"
Nàng hơi động lòng, nhìn về phía bé.
Trên mặt đứa bé đầy vẻ thương hại, hốc mắt nàng đột nhiên có chút chua xót. Có lẽ Cẩm Nhi từ nhỏ mất đi phụ mẫu, mới có thể từ bi thế này.
"Được... chúng ta không ăn."
Nàng nói với hán tử kia: "Thả chúng ra đi."
Mặc dù hán tử cảm thấy kỳ lạ, nhưng phu nhân có lệnh, nào dám không nghe. Ông bưng chậu gỗ đến mép nước, đẩy vào trong nước, toàn bộ cá ở trong bơi ra.
Chỉ chốc lát sau, chỉ còn chậu không.
Úc Vân Từ ngồi xổm xuống, đối mặt với Đàn Cẩm. Hình như trong mắt bé con có nước mắt, nàng kéo bé ôm vào lòng.
"Cẩm Nhi, con có biết đây không phải là lươn mẹ mà là lươn cha. Lươn là một loài động vật rất kỳ lạ, lúc bọn chúng sinh ra, tất cả đều là cái. Chờ sau khi lớn lên sinh con xong sẽ biến thành đực. Cho nên lươn chỉ có cha không có mẹ."
Đàn Cẩm mở to mắt, ưu thương vừa rồi tan thành mây khói, còn lại đều là ngạc nhiên.
Đến hán tử kia cũng gãi đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Nàng lại nghe nói ở đâu vậy?"
Tiếng nói lạnh lùng bình tĩnh truyền đến, hán tử kia vội khom lưng hành lễ.
Nàng xoay đầu lại, chẳng biết lúc nào, Hầu gia dẫn theo Khuông Đình Sinh và Hiền vương đang đứng ở cách đó không xa. Hiển nhiên bọn họ đã nghe được lời mình vừa nói.
"Cũng là nghe lão nông dân nói."
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, chuyển sang hán tử bên cạnh: "Ngươi đã từng nghe thấy người thế hệ trước nói chưa?"
"Bẩm Hầu gia, nô tài... chưa từng nghe qua."
Nàng cúi đầu, vừa rồi là để xoa dịu cảm xúc của Cẩm Nhi cho nên mới giải thích. Đó đúng là tập tính của lươn, nhưng có lẽ ở cổ đại vẫn rất ít người biết được.
Chắc Hầu gia sẽ không nghi ngờ gì nhỉ?
Mặc dù những thứ nàng nói hiếm người biết, nhưng lại là sự thật, cũng không phải chuyện tưởng tượng phong phú và ma quái kinh dị. Có lẽ hắn nhiều nhất cũng chỉ nghi ngờ, sẽ không đến mức liên tưởng đến cái khác.
Quả nhiên Cảnh Tu Huyền không nói gì nữa, xoay người đi đến điền trang.
Hiền vương như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng một cái, đuổi theo hắn.
Khuông Đình Sinh bị bỏ lại phía sau ánh mắt phức tạp, dừng lại một bước, thấp giọng hỏi thăm, "Sư mẫu, lươn có thể từ cái biến thành đực sao?"
"Chính xác, mặc dù không có cách lý giải nhưng sự thật đúng là như thế."
"Ồ..."
Đôi mắt xinh đẹp của hắn rũ xuống, vội vàng đuổi kịp bước chân Hiền vương.
Cảnh Tu Huyền đi ở trước nhất, đến chỗ khúc quanh thì quay đầu, đáy mắt giống như vực sâu, phức tạp khó hiểu. Màu sắc u ám trong con mắt kia khó mà biện giải, mịt mờ nhìn nàng một cái.
Hôm nay nàng mặc y phục màu hồng, đi dưới đồng ruộng tươi tốt xanh biếc tựa như một bông hoa nở rộ, xinh đẹp đến chói mắt. Nàng một tay nắm tay Đàn Cẩm, dáng vẻ thận trọng. Thần sắc nhu hòa, trên gương mặt đẹp đẽ không có một chút mất kiên nhẫn nào.
Nữ tử này, làm sao khác biệt hoàn toàn với những gì mình tìm hiểu lúc trước vậy?
Những chuyện nàng nói, trước đó hắn đều chưa từng nghe thấy. Mà nàng chỉ mới mười tám tuổi, lại nghe những chuyện đó ở đâu ra? Nàng nói nông dân kể lại, nhưng rõ ràng cố ý qua loa, không nói ra người chính xác.
Theo hắn biết, mười năm trước, Phương thị rất hiếm khi dẫn nàng ra ngoài làm khách chứ đừng nói ra Kinh.
Một người có thể ngụy trang mười năm, lừa tất cả mọi người phủ tướng quân, theo lý phải là một người lòng dạ rất sâu. Từ biểu hiện gần nhất của nàng mà xem xét, nàng tuyệt đối không phải người giỏi ẩn nhẫn.
Rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?
Hoặc nói, nàng rốt cuộc là ai?