Nàng ngồi xổm người, ngang bằng với bé con, nhìn thẳng vào ánh mắt của bé con, cố gắng hết mức phóng ra thiện chí.
Dáng vẻ bé con dường như rất sợ hãi, ánh mắt e sợ, không dám nhìn nàng. Nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mềm của bé con.
Từng chút từng chút, chậm rãi an ủi bé con.
“Con tên là gì?”
Bé con không trả lời, bàn tay nhỏ không biết phải đặt ở đâu, rất mất tự nhiên.
“Đừng sợ, nếu ta đoán không sai, con phải gọi ta là cữu mẫu nhỉ.”
Vừa nghe hai chữ cữu mẫu, bé con liền mở to hai mắt nhìn. Đồng tử của bé con đen nhánh thanh tịnh, giống như Mặc ngọc tinh khiết nhất thế gian. Trong ánh mắt để lộ một loại quấn quýt như trẻ con quấn phụ mẫu, nhìn đến mức trong lòng nàng như nhũn ra, loại ánh mắt khát vọng đối với tình thân này, nàng cũng không lạ lẫm.
Bản thân mình của thời còn nhỏ, từng không chỉ một lần toát ra ánh mắt như vậy.
“Con nói cho cữu mẫu biết, con tên là gì? Sau này cữu mẫu liền sẽ cho con đồ ăn ngon, còn dẫn con đi chơi.”
Nàng nhẹ giọng dỗ dành, kéo bàn tay nhỏ của bé con. Trên bàn tay nhỏ của bé con còn có bùn, bị nàng kéo một cái, hình như có chút thẹn thùng muốn rút về. Nàng không chê chút nào, nắm thật chặt, bao lấy bàn tay nhỏ của bé con.
Bàn tay nhỏ mềm núc ních, khiến cho nàng không khỏi tình mẫu tử tràn lan.
Bé con cảm nhận được ý tốt của nàng, cuối cùng lấy can đảm, đôi môi ấp úng: “Đàn Cẩm… Cẩm Nhi…”
“Hóa ra con tên là Cẩm Nhi, nhất định là phụ thân con họ Đàn, mẫu thân con họ Cảnh, đúng không?”
Bé con lộ ra dáng vẻ cữu mẫu thật thông minh, sự đề phòng đối với nàng đã thả lỏng hơn một chút. Mặc cho nàng lôi kéo bàn tay nhỏ của mình, ôm lấy đứng dậy.
Dáng dấp bé con thanh tú, môi hồng răng trắng, là đứa trẻ xinh đẹp. Lòng nàng càng mềm đến rối tinh rối mù, mặc dù cái duyên thân thích của mình mờ nhạt, nhưng nàng thật sự rất thích trẻ con.
Nhất là đứa trẻ làm cho người ta đau lòng thế này.
Từ bên trong tên của bé con, nàng đoán, không biết phụ mẫu của bé con là hạng người gì. Nhưng nàng nghĩ, có lẽ là một đôi phu thê rất ân ái, nếu không sẽ không thấy họ của mình để đặt tên cho con.
“Con ở chỗ nào, cữu mẫu đưa con về.”
Thải Thanh đi lên muốn đón lấy tay nàng, nàng lắc đầu. Đứa trẻ này quá gầy, ôm rất nhẹ, có lẽ chưa tới 30 cân. Ôm trong tay, thứ cảm nhận được đều là xương cốt nhỏ bé yếu ớt.
Trái tim nàng co rút đau đớn, nhớ tới mình của thời đã từng, không biết mình còn tấm bé phải chăng cũng là như vậy.
Ngón tay bé con chỉ, Thải Thanh đi ở phía trước, một đoàn người đi về phía viện tử cách đó không xa.
Còn chưa đến gần viện tử liền nghe thấy tiếng nói chuyện của nữ nhân lớn tiếng. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, những người này, ngay cả đứa trẻ con cũng không trông coi cho tốt. Vừa sáng sớm liền bỏ mặc cho một đứa trẻ chạy loạn khắp nơi, ngay cả giày cũng không mang, cũng không có hạ nhân đi theo.
Khuôn mặt Thải Thanh cũng lạnh, đi ở phía trước, thoáng cái liền đẩy cửa ra.
Trong phòng có hai người đang ngồi, một bà tử và một nha đầu. Bọn họ đang dùng cơm, trên bàn cơm bày biện mấy cái đĩa, đã ăn đến sạch sẽ. Một cái chén cháo nhỏ khác gạt bỏ sang một bên, có lẽ chính là để lại cho Cẩm Nhi.
Bà tử kia dầu đầy miệng, cơ thể hơi mập, tràn đầy phúc hậu. Người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng là phu nhân của địa chủ nhà giàu nào. Mà nha đầu kia mặc dù dễ nhìn, trên mặt sạch sẽ, nhưng nhìn thân hình tròn muốn lăn, ngày bình thường hẳn là cơm nước không tệ.
“Các ngươi giống cái dạng gì? Cẩm thiếu gia không thấy đâu cũng không đi tìm, còn ở đây ăn cơm…” Giọng nói của Thải Thanh ngừng lại một chút, giọng điệu càng thêm tức giận: “Đây… đây là đồ ăn của Cẩm thiếu gia, các ngươi cũng dám ăn đồ của chủ tử…”
“Ngươi là ai?”
Bà tử kia thấy Thải Thanh và Truyện Họa cũng là hạ nhân, dường như cũng không sợ hãi. Lại nhìn thấy Úc Vân Từ ở phía sau, sắc mặt chợt thay đổi. Cho dù là không nhận ra, chỉ nhìn y phục cũng biết người ôm Cẩm thiếu gia không phải là hạ nhân.
“Nhìn thấy phu nhân còn không hành lễ, các ngươi thật to gan?”
Là phu nhân?
Hai người vội vàng quỳ xuống, bà tử kia ngụy biện: “Nô tỳ cho rằng biểu thiếu gia còn đang ngủ trong phòng… Không nghĩ đến, biểu thiếu gia lại đi ra ngoài rồi…”
Úc Vân Từ cảm nhận được bé con trong ngực đang run rẩy, lại nhìn bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy y phục của mình kia, tức giận cực độ. Hai hạ nhân không biết sống chết này, nhất định là bình thường ngược đãi đứa trẻ này không ít.
Đứa trẻ không có phụ mẫu, ngày tháng trôi qua ra sao, nàng thấu hiểu rất rõ. Nàng ít nhất còn có bà nội bên cạnh, mà hoàn cảnh trưởng thành tốt hơn cổ đại mấy lần.
Nhưng cho dù như thế, thứ từ nhỏ trưởng thành cùng với nàng không chỉ có sự tự ti, còn có rất nhiều sự chua xót không nói nên lời. Loại chua xót đó, mãi đến khi nàng trưởng thành, mỗi lần nhớ tới đều xót xa trong lòng không thôi.
Mà bây giờ, nhìn thấy đứa trẻ mất đi chỗ dựa để trông cậy này, nàng tự nhiên mà sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Dường như có thể nhìn thấy mình của thời thơ ấu, mong mỏi có người yêu thương như thế nào.
Hai người đáng chết này, bị bắt tại trận còn dám ngụy biện, chẳng lẽ là có chỗ ỷ vào?
“Cho nên các ngươi yên tâm thoải mái ở đây ăn uống thả cửa, ngay cả nhìn cũng không đi nhìn một chút?”
“Nô tỳ đáng chết…”
“Các ngươi quả thực đáng chết!” Giọng nói của nàng giống như là nặn ra từ trong kẽ răng, trên mặt suýt chút nữa nổi gân xanh, nếu như có.
Cuộc đời nàng căm ghét nhất là phụ mẫu sinh mà không nuôi, tiếp theo là người ngược đãi trẻ con. Có lẽ cũng bởi vì mình bị phụ mẫu vứt bỏ, cho nên đối với bé con, nàng không tự chủ được mà xem bé con trở thành người mà mình muốn bảo vệ.
Mà hai người trước mắt, dáng vẻ không biết sống chết, làm cho người ta hận không thể hung hăng đánh cho một trận. Tôi tớ ức hϊếp chủ, hạ nhân như vậy giữ lại dùng làm gì?
“Thải Thanh, gọi người môi giới đến, toàn bộ bán đi!”
Thải Thanh nghe vậy, khó xử mà nói: “Phu nhân, hai người này là di phu nhân mua vào phủ, khế ước bản thân hẳn là ở chỗ của di phu nhân.”
“Tốt, rất tốt!”
Thảo nào, nàng đã nói lão bộc trong thế gia cổ đại làm sao dám ngược đãi chủ tử? Hóa ra là người phụ nhân Đỗ thị kia mua vào phủ, nàng đang lo không có chỗ yếu đi trừng trị hai mẫu nữ kia, chẳng ngờ cứ như vậy mà dâng tận cửa.
Đúng lúc như vậy, nàng cũng không tin, một chủ mẫu không được sủng ái còn có thể không xử trí được hạ nhân trong phủ. Lại nói thiên hạ nào có lý lẽ như vậy, khế ước bán thân của người làm trong phủ lại ở trong tay của họ hàng ở tạm trí.
Bất kể là nói cho ai nghe, nàng đều chiếm lý.
Nàng ôm bé con chặt hơn, xoay người một cái, lạnh lùng nói: “Trói hai người này lại cho ta! Đứa đến chỗ di phu nhân!”
Truyện Họa cơ thể mập mạp, lực tay cũng lớn. Nghe vậy, tìm đến hai cái dây thừng trói bà tử và nha đầu kia lại với nhau. Bà tử và nha đầu nào dám phản kháng, phu nhân có không được sủng ái hơn nữa thì cũng là nữ chủ nhân của Hầu phủ.
Úc Vân Từ tràn đầy lửa giận, đi trên đường cũng mang theo cơn giận dữ, hận không thể lập tức bay đến chỗ Đỗ thị, hung hăng mắng đối phương một trận. Bất kể bà ta có phải là thứ di của Hầu gia hay không, xả cơn giận này trước đã rồi nói.
Truyện Họa ở đằng sau áp giải hai người kia, xô đẩy, một đoàn người đi về phía viện tử của Đỗ thị.
Bé con ôm cổ nàng, ánh mắt sợ hãi vừa rồi nhiều thêm một chút ánh sáng, lấp lánh mà nhìn cô. Cô đau lòng một trận, đứa trẻ nhỏ như vậy, dáng dấp còn trắng trẻo như ngọc đáng yêu như thế, ai lại nhẫn tâm ngược đãi?
Trong sách nói cái gì mà bé con nhu nhược không có tài cán gì, lớn lên trong hoàn cảnh này, bên cạnh là hạ nhân như vậy, bé con có thể không nhu nhược sao?
Tuổi thơ của một người quan trọng cỡ nào, không có ai thấu hiểu rõ hơn nàng. Không có phụ mẫu che chở cô độc nhường nào. Nếu như bên người ngay cả một người thân cũng không có, thật sự là bi thảm biết bao.
Chẳng trách đứa trẻ này sau khi lớn lên sẽ trở thành người như vậy.
Hiển nhiên, nữ chính trong sách gốc đối đãi với bé con, chẳng qua là đơn giản tận hết đạo đức, vốn dĩ không chân chính quan tâm tới bé con. Bằng không, bé con nào có vẫn luôn như người tàng hình sống nhờ ở Hầu phủ, chẳng làm nên trò trống gì.
Thải Thanh dường như còn nóng vội hơn nàng, mấy lần muốn đến đổi tay của nàng. Nàng mặc dù rất mệt mỏi, thế nhưng bé con ôm nàng không thả, ánh mắt như con thú non kia khiến nàng không đành lòng từ chối.
“Ta ôm thôi.”
Ba người đi một đoạn đường, nàng đoán chừng phương hướng. Chỗ ở của mẫu nữ hai người kia lại cách nơi ở của Hầu gia không tính là xa. Thật đúng là có lòng dạ, nàng nghĩ, cảm thấy lạnh lẽo.
Đỗ thị và Lục Hoàn Bội cũng đang dùng điểm tâm, trên bàn bày bảy tám cái chén đĩa, món ăn tinh xảo mức độ không thua gì người làm chủ mẫu là nàng, Hơn nữa thứ Lục Hoàn Bội đang ăn là một bát tổ yến.
Vừa sáng sớm liền ăn tổ yến, thật sự xem mình là quý nữ của Hầu phủ.
Bọn họ vừa vào cửa, mẫu nữ bọn họ rõ ràng cả kinh.
Úc Vân Từ nhỏ giọng trấn an bé con, đưa người tới trong tay Thải Thanh.
Nàng vén tay áo lên, tiện tay quơ lấy một cái ghế, đảo qua trên mặt bàn. Chỉ nghe tiếng thét chói tai, tiếng vỡ vụn nổi lên bốn phía, đồ ăn các loại rơi vãi khắp nơi.
Lục Hoàn Bội né trách không kịp, tổ yến văng đầy người.
“Phu nhân, ngươi làm gì vậy?”
Người đầu tiên kịp phản ứng là Đỗ thị, bà ta tức giận đến phát run. Chuyện bị người ta làm mất mặt mũi này, từ sau khi bà ta chuyển vào Hầu phủ cho tới bây giờ chưa từng có.
Úc thị không biết nổi điên cái gì, sáng sớm liền đến làm khó dễ bà ta.
Úc Vân Từ giận đến mức cười lên, thật là tốt. Mẫu nữ hai người này thật sự xem Hầu gia như của mình rồi, không chỉ là muốn trừ khử chủ mẫu nàng đây. Ngay cả họ hàng sống nhờ cũng không đối xử tử tế, thật sự khiến bọn họ được thế, chỉ sợ còn không biết muốn làm ra thành dáng vẻ gì.
“Làm gì? Được… ta đến hỏi người. Di phu nhân, ngươi là chủ tử trong phủ này, hay ta là chủ tử?”
“Đương nhiên là người…”
“Rất tốt, nếu là ta, vậy sau khi ta gả vào, vì sao người còn giữ khế ước bán thân của hạ nhân Hầu phủ chúng ta, ngươi muốn làm gì? Một khách nhân tạm lưu lại như người làm như vậy thích hợp không?”
Đỗ thị hiểu được, nhìn thấy hai hạ nhân quỳ ngoài cửa kia. Hóa ra là hai nô tài hầu hạ Đàm Cẩm kia không cố gắng hầu hạ, bị họ Úc bắt được, lúc này mới dây dưa không bỏ nhờ vào đó mà nổi giận.
“Phu nhân, ngươi có chuyện không biết từ từ nói sao? Ta vẫn muốn giao đồ lại cho phu nhân, thế nhưng sau khi phu nhân ngươi vào phủ cứ ba ngày thì hết hai ngày náo loạn sống chết, ta thật sự là không có cơ hội!”
Nàng giễu cợt một tiếng: “Được, bây giờ có cơ hội rồi, ngươi lấy hết đồ ra đây.”
Lục Hoàn Bội lúc này cũng lấy lại tinh thần, nhìn mình một thân đầy vết bẩn, khóc lớn lên: “Phu nhân, ngươi đây là đang muốn đuổi mẫu nữ chúng ta đi! Ta muốn đi nói cho biểu ca biết…”
“Chậm đã!”
Úc Vân Từ đưa chân ngăn nàng ta lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Nói cho biểu ca biết? Ngươi là một cô nương chưa xuất giá, vừa có việc liền chạy về phía phòng của nam nhân, là có mục đích gì?”
“Phu nhân, ngươi nói ta cũng được, sao có thể tùy ý làm bẩn thanh danh của Hoàn Bội.”
“Nàng ta đều làm ra được, còn không cho người ta nói? Có câu nói rất hay, có mẫu tất có nữ, nếu không phải di phu nhân ngươi hành vi không kiềm chế, ngay cả ngoại nam như Thẩm thiếu gia cũng quen biết, biểu muội làm sao có thể không biết thẹn như thế, một chút sự thận trọng của nữ nhi cũng không có. Một cô nương sắp xuất giá, quần áo không chỉnh tề như vậy chạy tới chỗ của Hầu gia, chẳng lẽ ta làm phu nhân còn không được phép nói? Nếu để cho các ngươi thật sự làm liên lụy đến thanh danh của Hầu gia, đây chẳng phải là sự thất trách của người làm phu thê ta đây?”
Đỗ thị bị nàng đánh đầu, không tìm được lời để phản bác. Gấp đến độ Lục Hoàn Bội khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, bụm mặt chạy vào phòng trong.
Rất nhanh truyền đến tiếng khóc hu hu của nàng ta, có chút uất ức.
Úc Vân Từ cười lạnh, từ trong tay Thải Thanh nhận lấy bé con, ôm vào trong ngực, lộ ra nụ cười ấm áp với bé con.
Đỗ thị nháy mắt với nha đầu của mình, tựa như là muốn đi mời Hầu gia. Thải Thanh nhìn thấy, ngăn người lại, nhận được ánh mắt tán dương của phu nhân nhà mình, sắc mặt đỏ lên.
“Di phu nhân, nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Trong nội trạch của Hầu phủ ta lớn nhất, thử hỏi chuyện nữ quyến chúng ta, mẫu nữ các ngươi sao cũng muốn đi tìm Hầu gia. Ngươi thì coi như bỏ qua, Lục biểu muội thật sự là khiến người ta khó hiểu.”
“Phu nhân… có một số việc Hầu gia mới có thể nói rõ ràng.”
Úc Vân Từ ý tứ sâu xa nhìn Đỗ thị, nữ nhân này cảm thấy Hầu gia sẽ che chở mẫu nữ bọn họ. Có Hầu gia ở đây, mình không động vào mẫu nữ bọn họ được chút nào.
Nàng ngược lại muốn xem xem, là Đỗ thị thắng hay là mình thẳng, thuận tiện tìm kiếm ranh giới cuối cùng của nam nhân kia.
“Thải Thanh, ngươi đi mời Hầu gia tới. Có một số việc, quả thật phải nói rõ ràng, nếu không Hầu phủ của chúng ta bị người ta mưu hại cũng không biết.”
Trên mặt Thải Thanh giống như rất kích động, lập tức chạy ra ngoài.
Úc Vân Từ nhìn bé con, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của bé con: “Đừng sợ, sau này cữu mẫu che chở cho con, ai cũng không thể bắt nạt con nữa. Con là biểu thiếu gia chính đáng của Hầu phủ chúng ta, so với một vài họ hàng xa thì không biết thân hơn bao nhiêu lần.”
Luận thân sơ, đương nhiên là Đàn Cẩm thân thiết hơn.
Mà Đỗ thị, chẳng qua là thứ muội của mẫu thân Hầu gia.
Bé con dường như nghe hiểu nàng, biết được sau này sẽ có người che chở cho mình. Bé con ôm nàng chặt hơn, thử tựa đầu trên người nàng, ngửi mùi hương dễ chịu trên người, giống như mẫu thân vậy.
Đột nhiên, cái miệng nhỏ của bé con mếu, dáng vẻ muốn khóc. Vì sợ người khác nhìn thấy, cái đầu nho nhỏ đã vùi vào trong ngực nàng.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết cái gì là nhẫn nhịn. Nàng có thể cảm nhận được sự thấm ướt kia, nhưng không nghe thấy bé con phát ra tiếng. Đứa trẻ ngay cả khóc cũng không lên tiếng, sao lại không khiến người ta đau lòng như dao cắt?
Hơn nữa, bé con mới chỉ có bốn năm tuổi.
Trong lòng của nàng có một chỗ bắt đầu sụp đổ, ôm bé con thật chặt.