🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Tu Huyền nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nữ tử này vừa rồi xách váy chạy, hơi có chút không ra thể thống gì. Nhưng mà hắn lại cảm thấy dáng vẻ dạy bừng bừng sức sống, cũng không khiến người ta chán ghét.
Đối với thê tử trên danh nghĩa này, hắn cũng không chú ý tới lắm. Hắn cưới nàng, chỉ là bởi vì Thành thị nhờ vả. Nếu thật sự như nàng nói, nhiều năm đã qua ở trong phủ tướng quân đều là giả vờ ngược lại vẫn không tính là quá ngu.
Úc Vân Từ bị hắn nhìn chằm chằm mà tê cả da đầu, bụng lại không tự chủ kêu to hai tiếng. Một lúc thật lâu, mới nghe thấy một tiếng cực kỳ nhạt.
“Vào đi.”
Hắn quay người đi vào viện, trông coi ở cửa viện có hai thị vệ mặt đen, hai thị vệ hành lễ với nàng, nàng thầm nghĩ, nhận ra nàng là tốt, tránh cho nàng lần sau lại đến còn phải tự giới thiệu một phen.
Vào cửa viện liền thấy hai hàng cây xanh râm mát, nhìn kích thước thì không dưới mười năm. Cành lá rậm rạp che khuất bầu trời, đi lại trong đó, bên trong sự mát mẻ xen lẫn mùi thơm ngát chỉ cây cối mới có.
Đi ra khỏi con đường bóng cây, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đất trống. Xem ra là võ đài, ở giữa có một cái khung trống to, da trâu sơn màu hồng, hai bên đồng hoàn* treo hai sợi vải đỏ rũ thật dài.
(*: Một loại trang sức cổ đại.)
Hai bên võ đài đều có hai hàng giá binh khí, phía trên cắm đầy các loại binh khí.
Nàng cẩn thận ngắm nam tử trước mặt, dáng người như cây tùng, trong dáng đi thanh nhàn lộ ra quy luật, rõ ràng giống như là nam tử đi dạo qua trong quân đội. Chẳng trách nàng cảm thấy trên người hắn có luồng hơi thở của chiến trường, hóa ra là do tập võ lâu năm gây nên.
Trong sách, nam chính là một nam tử khắp nơi được người ta tán thưởng bụng đầy kinh luân, dịu dàng như ngọc. Bàn về khí chất, hai người rõ ràng không giống nhau, có sự khác biệt hoàn toàn.
Hắn rất cao, nhìn từ phía sau lưng, vai rộng eo hẹp, nói không chừng bên dưới y phục chính là eo chó đực trong truyền thuyết. Hắn đi lại mạnh mẽ, chỉ sợ ngay cả trên đùi cũng là bắp thịt rắn chắc.
Từ từ trong đầu nàng hiện ra hình tượng làm cho người ta huyết mạch sôi sục, hãm cũng hãm không được.
Thật sự là gặp quỷ rồi, nàng nghĩ cái thứ quỷ gì vậy?
Nàng vội lắc đầu, xua đi hình ảnh trong đầu kia. Đột nhiên cảm thấy thời tiết càng thêm khô nóng, cái mũi hơi ngứa. Thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ vừa rồi mình suy nghĩ lung tung, dẫn đến tinh lực phun trào?
Vội vàng dừng lại, che mũi ngửa đầu. Ánh nắng hừng hực trực tiếp chiếu lên mặt nàng, nàng híp mắt, thầm nhủ trong lòng, nhưng dù sao cũng không thể chảy xuống.
Nhưng không như mong muốn, lúc nam tử trước mặt quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hai hàng máu đỏ tươi dưới mũi nàng.
Lần này, thật sự là xấu hổ rồi.
“Hầu gia, thời tiết quá nóng… ta phát hỏa rồi.”
Hắn lạnh mặt, giống như là hơi do dự, sau đó đi lên phía trước. Bắt lấy tay của nàng, ấn huyệt vị nào đó trên cánh tay. Rất nhanh, nàng cũng cảm thấy máu không còn chảy nữa.
Sau đó, hắn lệnh cho một thị vệ đi lấy nước, dẫn nàng đi vào đại sảnh.
Nàng lúng túng không thôi, sau khi rửa sạch mặt thì cúi đầu, không biết nói gì cho phải. Lại không dám nhìn hắn, sợ nhìn nhiều, trong đầu lại hiện ra hình ảnh không thể miêu tả được. Có điều dường như nghĩ đến cơ thể của hắn một chút liền làm hại mình thành trò cười cho thiên hạ.
Trong lòng giận mình, cũng không nhìn xem là lúc nào, tình cảnh gì, làm sao còn có thể có tư tưởng lớn như thế, có suy nghĩ chút nào không?
Cảnh Tu Huyền không biết là dặn dò thị vệ bên ngoài cái gì, chỉ thấy thị vệ kia sau khi hành lễ thì rời đi. Hắn không quay người, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Ta ở thư phòng bên cạnh, sau khi ngươi ăn xong thì tới tìm ta.”
Nói rồi, hắn liền vén rèm đi ra cửa.
Nàng ngầm thở phào, lúc này mới có tâm tư quan sát bốn phía. Bài trí trong phòng đơn giản, phía đông là một cái Đa Bảo Các*, trên đó bày biện một vài đồ vật. Ngoài trừ bàn và ghế dựa các loại, gần cửa sổ là một cái giường, trên tường treo một bức tranh chữ.
*: Đa Bảo Các
Là tranh sơn thủy, ý cảnh đẹp đẽ. Chữ trên đó cứng cáp có lực, nhất định là do nam tử biết.
Có lẽ là trong phòng đặt đủ băng, vừa vào cửa đã cảm thấy rất mát mẻ. Trong chốc lát, nàng cũng cảm thấy mồ hôi của mình đã khô, toàn thân trên dưới hiện ra sự thoải mái.
Không lâu sau có một bà tử đi vào. Trong tay bưng khay, trên đó có ba món ăn và một chén canh, còn có một bát cơm gạo tẻ. Bà tử đặt đồ lên bàn, đứng bên cạnh nàng.
Xem ra, là muốn hầu hạ nàng.
Nàng ngồi vào bên bàn, nhìn món ăn trong khay. Một đĩa thịt ram, một đĩa rau thập cẩm cùng một đĩa gỏi gà xé. Canh thì hầm gà và nấm hương, rất là đậm đà.
“Ngươi là…?”
“Hồi phu nhân, nô tỳ họ Dương, là quản sự của phòng bếp. Hiện tại đã qua giờ dùng bữa, trước đó nô tỳ còn nghĩ, sao không thấy Như Tình và Như Thúy cô nương đến phòng bếp lấy cơm, hóa ra phu nhân ở trong viện của Hầu gia.”
Trong lòng Úc Vân Từ hơi động, hỏi: “Hóa ra là Dương quản sự, Dương quản sự vào phủ bao lâu rồi?”
“Hồi phu nhân, nô tỳ sinh ra ở Hầu phủ, ở nhà bếp đã được hai mươi năm, là lão nhân trong phủ.”
Nói như vậy, Dương thị không phải là người của Đỗ thị. Nàng nghĩ ngợi, xem tính tình của Hầu gia không giống như là có thể bị người khác gây khó dễ. Có lẽ nàng nghĩ sai rồi, Dỗ thị cũng không nắm giữ sự vụ lớn nhỏ của Hầu phủ.
“Hai mươi năm, thật không dễ dàng, chắc hẳn ở trong phủ lão nhân giống như ngươi không nhiều lắm nhỉ.”
Dương thị có một khuôn mặt tròn, mắt không lớn, nghe vậy hơi ngẩng đầu: "Trong phủ lão nhân giống như nô tỳ rất nhiều, nếu không phải sau khi di phu nhân tiếp quản việc vặt trong phủ mua mấy hạ nhân thì chỉ sợ trong phủ tất cả đều là lão nhân.”
Úc Vân Từ ý tứ sâu xa nhìn Dương thị một cái, Dương thị này trả lời thật sự là quá hợp với ý của nàng. Lại giống như là có thể đoán được tâm tư của nàng.
Nữ nhân cổ đại ở nhà thật sự không thể coi thường.
Đánh giá theo cách nói của Dương thị, người trong Hầu phủ mà Đỗ thị có thể sử dụng chính là mấy người mới kia. Mà những người khác đều nghe lệnh của Hầu gia. Nàng yên lòng, dù sao sau này phải ăn ở ở Hầu phủ, nếu sự vụ của Hầu phủ đều do Đỗ thị làm chủ, nàng thật đúng là sợ thình lình liền bị người khác gϊếŧ chết.
“Được rồi, ngươi đi về trước đi.” Nàng không quen có người ở bên cạnh nhìn lúc ăn cơm.
“Vâng, phu nhân.”
Sau khi Dương thị đi, nàng lập tức cầm lấy đũa. Thật sự là rất đói, dáng vẻ ăn cơm không thể nói là tao nhã, mà tốc độ rất nhanh. Cuối cùng đồ ăn chưa ăn hết, cơm và canh đã ăn sạch trơn.
Sau khi cơm nước xong, nàng đi ra cửa tìm Hầu gia. Thị vệ ở cửa thư phòng không cản nàng, nàng trực tiếp đi vào.
Cảnh Tu Huyền ngồi phía sau bàn đọc sách, trên bàn có một quyển sách thật dày. Sách chưa khép lại, chính là bày ra như thế. Nàng đến gần hành lễ, mắt nhìn, liếc đến chữ trên đó, hình như là binh thư.
May là không phải là chữ viết cổ quái kỳ lạ gì mà là chữ phồn thể mà nàng biết. Mặc dù chữ phồn thể nàng không biết toàn bộ, nhưng mò mẫm dù sao cũng không đến mức mù chữ.
Hắn khép sách lại, mắt liếc nhìn nàng: “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Chính là vì ăn cơm?”
“Không phải… cũng coi như là vậy. Hầu gia, bên cạnh ta không có nha đầu, phòng lộn xộn không ai thu dọn. Vả lại di phu nhân và nhị thẩm một mực lôi kéo ta hỏi lung tung này kia, ta thật sự là mệt vì ứng phó, đành phải đi tìm Hầu gia.”
Nàng nói, mí mắt rũ.
Một lát sau, không chờ được câu trả lời của hắn. Nàng lại nói: “Nói đến hôm nay, thật đúng là khéo, sao di phu nhân và nhị thẩm đều đến kịp thời như vậy?”
Nàng không nhắc đến tâm tư của Lục biểu muội và mưu đồ của di phu nhân, bởi vì nàng không nắm chắc được, nam nhân ở trước mắt có bao nhiêu tín nhiệm nàng. Nếu hắn và Đỗ thị thân thiết hơn một chút, mình nói xấu Đỗ thị liền có vẻ hơi buồn cười.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Con cháu nhà tướng, làm việc sợ bóng sợ gió, sự tàn nhẫn vừa rồi lúc chém người đâu rồi? Người mình không thích thì trực tiếp đuổi ra ngoài là được.”
“Bọn họ dù sao cũng là trưởng bối…”
“Trưởng bối?” Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái, thái độ của nàng đối với Phương thị cũng không giống như là người kính trọng bề trên. Nữ tử này ở Úc gia diễn kịch quen rồi, sẽ không ở trước mặt hắn mà cũng diễn trò chứ?
“Trưởng bối không hiền hậu, nên làm thế nào còn cần ta dạy ngươi sao?”
Trong lòng nàng vui mừng, thứ nàng cần chính là câu nói này của hắn, ngẩng đầu lên, nụ cười xán lạn: “Hầu gia anh minh, như thế, ta nhớ rõ rồi.”
Hắn bị nụ cười rực rỡ của nàng làm lay động, không tự chủ nheo mắt lại. Không nói gì thêm, gác sách lại, đứng dậy.
“Theo ta.”
Lúc đi ngang qua bên người nàng, hắn vứt lại hai chữ.
Nàng lập tức đi theo sau lưng hắn. Trong lòng suy đoán, hắn muốn đưa nàng đi đâu?
Lúc nàng dùng cơm, Úc Lượng thúc ngựa nâng kiếm đã ở phòng trước của Hầu phủ đợi nửa ngày rồi. Ông ta chờ đến mức rất không kiên nhẫn, lôi kéo một thị vệ hỏi: “Hầu gia của các ngươi nếu thật sự ở trong phủ thì sao lâu như vậy còn chưa thấy?”
Tiểu tử họ Cảnh kia không phải là đang tránh ông ta chứ?
Thị vệ đáp: “Hầu gia của chúng ta lập tức tới ngay.”
Úc Lượng thở hổn hển, dứt khoát hẳn hoi ngồi trên ghế. Ông ta dù sao cũng là nhạc phụ của Cảnh tiểu tử, tha cho tiểu tử kia cũng không dám tránh ông ta.
Đột nhiên mặt trầm xuống, tiểu tử kia là loại người hung ác mất hết tính người, người có thể vạch tội ông ta còn có thể quan tâm đến mặt mũi của ông ta?
Ông ta không khỏi phiền não, trong lòng mắng Thành thị đã mất. Cứ một mực muốn quyết định mối hôn sự như vậy cho nữ nhi, làm hại ông ta trở thành trò cười cho toàn bộ người trong Khoái kinh.
Cô gia nhà ai mà không tâng bốc nhạc phụ, hắn ngược lại thì tốt rồi, hận không thể trở thành kẻ thù với nhà vợ. Ông ta “Hô” đứng lên, đi đi lại lại. Tay đè chuôi kiếm mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn được.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Cảnh Tu Huyền dẫn theo Úc Vân Từ đi vào phòng.
Úc Vân Từ liếc mắt nhìn thấy nam tử trung niên đang ngồi. Ông ta một thân áo bào xanh tay áo hẹp, dáng người khỏe mạnh cao lớn, lưng hổ eo gấu, ngũ quan đoan chính. Đang giang chân đứng đó, trong tay cầm một thanh kiếm.
Nàng nhìn tư thế này của ông ta, trong lòng liền đoán được thân phận của đối phương.
Phương thị bị chọc tức, trở về nào có chuyện không cáo trạng. Trượng phu tốt kia của bà ta nghe thấy nữ nhân mà mình yêu mến bị oan ức, há lại có đạo lý không tới hỏi tội?
Nhìn nam tử tên Úc Lượng này, mắt hổ trừng lên nhìn nàng, nào có giống một người phụ thân nhìn nữ nhi, thật sự giống như ông ta đang nhìn tội nhân tội ác tày trời.
“Ngươi nói xem, ngươi làm thế nào chọc tức mẫu thân ngươi? Đi mau, cùng lão tử quay về! Nhanh chóng quỳ trước mặt mẫu thân ngươi nhận lỗi.”
Ông ta duỗi bàn tay lớn liền muốn kéo nàng.
Nàng lập tức trốn đi, tránh sau lưng Cảnh Tu Huyền rồi bắt đầu khóc hu hu.
“Phụ thân… nữ nhi nào dám trêu tức bà ta, là bà ta ở trước mặt Hầu gia, nhất định nói con cùng Thẩm biểu ca có tư tình. Phụ thân nói xem, nữ nhi hiện tại đã gả vào Hầu phủ rồi, bà ta nói nữ nhi như vậy, không phải ép con đi chết sao?”
“Ngươi và Thiệu Lăng…” Úc Lượng nói, nhìn thoáng qua Cảnh Tu Huyền.
Cảnh Tu Huyền mặt không chút thay đổi, không chào hỏi ông ta, cũng không nói gì. Vén áo bào lên, ngồi xuống.
Lần này, Úc Vân Từ không thể không mặt đối mặt với Úc Lượng. Trong lòng nàng nghĩ, hẳn là Hầu gia còn đang thử thách nàng? Cũng chẳng trách Hầu gia không tín nhiệm nàng, nguyên chủ quả thực không có chỗ nào đáng giá để người ta tín nhiệm.
Nàng che mặt, thực tế trong mắt không có một giọt nước mắt. Cố gắng nặn ra, cuối cùng cũng có chút ẩm ướt.
“Con và Thẩm biểu ca không có chuyện gì cả, ngược lại là nha đầu Như Tình kia, vẫn luôn lén lút qua lại với Thẩm biểu ca. Cũng là trùng hợp, bị Hầu gia gặp phải. Hầu gia cảm thấy là hạ nhân thất trách, muốn bán Như Tình và Như Thúy đi, ai ngờ nữ nhi vốn dĩ không lấy ra được khế ước bán thân của bọn họ, Hầu gia dưới cơn nóng giận, lúc này mới bảo mẫu thân tới cửa nhận người.”
Nàng vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Cảnh Tu Huyền, trong lòng cầu khấn hắn tuyệt đối đừng phá hủy sân khấu của nàng.
“Sau khi mẫu thân tới cửa, không phân biệt trắng đen gì cả, vẫn luôn chắc chắn con và Thẩm biểu ca có tư tình. Phụ thân nói xem, thiên hạ nào đó người làm mẫu thân như vậy, quả thực là nóng lòng mong muốn nữ nhi đi chết.”
Sắc mặt Úc Lượng có chút không nén được giận, nhớ tới dáng vẻ của ái thê, không giống như là người có tâm cơ. Nữ nhi này, vẫn luôn nghe lời ái thê, hẳn là cũng sẽ không nói dối.
“Mẫu thân ngươi chắc là gấp đến choáng váng rồi, tình yêu thương của nàng đối với ngươi, ngươi không phải không biết.”
Nam nhân chết tiệt này, bị sắc đẹp mê hoặc váng đầu, ngay cả nữ nhi thân sinh cũng không tin. Một lòng nghiêng về phía Phương thị, đầu óc háo sắc. Nhìn dáng vẻ của ông ta, chính là một mãng phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Úc Vân Từ trong lòng mắng, vẻ mặt thương tâm mà nói: “Nữ nhi vốn dĩ cũng cho là như vậy, thế nhưng… bà ta hoàn toàn không chịu nghe con giải thích, nhất định muốn Hầu gia hưu bỏ con. Phụ thân nói xem, nếu thật sự là thân mẫu, có thể hại nữ nhi thân sinh như vậy sao?”
“Nàng mọi chuyện suy nghĩ cho ngươi, ngươi lại nghĩ nàng như vậy. Chẳng trách nàng nói, ngươi chưa từng xem nàng là mẫu thân thân sinh. Ngươi nữ nhi bất hiếu này, nhanh chóng theo ta về nhà.”
Úc Lượng nói, mắt lại trừng lên.
Úc Vân Từ cũng không sợ ông ta, ngẩng đầu nghênh đón: “Phụ thân cho rằng, bà ta thật sự xem con là ruột thịt? Phụ thân có biết, bà ta vì sao một mực chắc chắn con và Thẩm biểu ca có tư tình? Phụ thân có biết, vì sao Thẩm biểu ca có thể thường xuyên ra vào phủ tướng quân chúng ta? Đó là bà ta cố ý dẫn tới, chính là muốn để Thẩm biểu ca tiếp cận con. Đương nhiên phụ thân nhất định sẽ không tin, nhưng con vẫn phải nói, bà ta làm như vậy chính là muốn phá hủy con. Bà ta hận mẫu thân thân sinh của con, cho nên bà ta hận con, hận con có mọi thứ, bao gồm cả hôn sự, bà ta đều muốn tự tay phá hủy. Lúc đầu bà ta quả thật có thể phá hủy, nhưng bà ta ích kỷ, bà ta muốn ở trước mặt người đời thể hiện sự rộng lượng của bà ta, muốn khiến Hầu gia xem trọng bà ta, xem trọng nữ nhi mà bà ta sinh. Mục đích cuối cùng nhất của bà ta, chính là muốn để Úc Sương Thanh gả vào Hầu phủ!”
“Ngươi… ngươi nữ nhi bất hiếu này, ta thấy là ngươi điên rồi! Lại dám nói mẫu thân ngươi như thế.” Úc Lượng nói, duỗi tay muốn tới tóm nàng.
Nàng vội vàng chạy đến trước mặt Cảnh Tu Huyền, quỳ xuống.