Chương 107: Ngoại truyện 2

Nếu người đồng hành với sư huynh từ nay về sau là Cảnh Dương thì có lẽ hắn sẽ không khó chịu như vậy nữa. Đại tư mã và Vân Hiếu tỷ tỷ cực kỳ yêu thích sư huynh, chắc là họ sẽ vui mừng.

Chỉ là sư huynh đã hai mươi tuổi, Cảnh Dương mới tám tuổi, muốn thành thân thì còn phải đợi thêm mười năm nữa.

Không biết sư huynh có chờ được không? Nếu thật sự là thế thì ít nhất trong mười năm này, hắn vẫn có thể ảo tưởng sư huynh là của một mình mình.

Nếu vậy thì có phải mình vẫn có thể ở bên sư huynh mà không phải băn khoăn gì hết hay không...

Lúc hắn đang suy nghĩ, Đình Sinh đã đứng cách hắn một bước, “Bệ hạ, thần có thể đưa Cảnh Dương quận chúa ra khỏi cung không?”

Chắc là Đại tư mã nhờ sư huynh đến đón Cảnh Dương, hắn chua xót nghĩ. Xem ra không chỉ sư huynh, Đại tư mã cũng có suy nghĩ đó.

Ánh mắt rơi xuống Cảnh Dương ngây thơ hồn nhiên, đột nhiên hắn thấy hâm mộ.

“Vậy thì hai người đi đi.”

Khuông Đình Sinh thi lễ cáo lui, Thuận An đế mất mát nhìn bọn họ.

Cảnh Dương đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với hắn. Hắn nở nụ cười, cũng vẫy tay lại.

Khuông Đình Sinh và Cảnh Dương nắm tay nhau ra cửa cung, Cảnh Dương thở dài như bà cụ non, “Đình Sinh ca ca, ta cảm thấy Hoàng đế cữu cữu đáng thương quá.”

“Muội đúng là bà cụ non, từ đâu mà nhìn ra Hoàng đế cữu cữu của muội đáng thương?”

Cảnh Dương phồng má, đếm ngón tay, “Huynh xem, người không có cha không có nương, ở nơi to như vậy một mình. Hơn nữa ngày nào cũng phải nhìn thấy mấy nữ tử có rắp tâm, lúc ẩn lúc hiện trước mắt cả ngày. Hàng ngày trời chưa sáng đã phải lên triều, một năm còn nghỉ chưa đến hai mươi ngày. Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, người không đáng thương thì ai đáng thương?”

Khuông Đình Sinh bị con bé chọc cười, hắn véo má bé, “Dậy sớm hơn gà cái gì, muội nghe ở đâu vậy? Nếu nói hắn đáng thương thì chẳng phải tất cả triều thần còn đáng thương hơn sao? Những thần tử như ta phải dậy sớm hơn bệ hạ nửa canh giờ vào cung chờ đấy.”

“Trời đất, đều đáng thương, mọi người đều đáng thương.”

Cảnh Dương lắc đầu, tự leo lên xe ngựa.

Khuông Đình Sinh cúi đầu cười, xoay người lên ngựa, sai phu xe ngựa đánh xe cẩn thận.

Trở lại Hầu phủ, Cảnh Dương bắt đầu chạy, khiến các bà tử trong phủ chạy theo sau hoảng sợ kêu, “Quận chúa, ngài chạy chậm thôi…”

Cảnh Dương chạy một mạch vào sân của Vân Hiếu công chúa, trùng hợp là cha con bé cũng ở đó. Con bé lập tức trở nên ngoan ngoãn, nghiêm túc thi lễ, không còn vẻ hoạt bát tùy ý như vừa nãy nữa.

“Cảnh Dương gặp cha nương.”

Cảnh Tu Huyền uống một hớp trà, mắt liếc qua, sau đó nặng nề đặt cốc xuống, “Vi phụ đã nói với con nhiều lần rồi, không có việc gì thì đừng vào cung. Hóa ra con coi lời vi phụ nói như gió thoảng bên tai, dám lén lút vào cung một mình à!’

“Cha, Dương Nhi biết sai rồi, người đánh con đi!”

Tiểu cô nương nâng gương mặt xinh xắn lên, dáng vẻ khẳng khái hy sinh.

“Con…”

Cảnh Tu Huyền chẳng thể nhìn ái nữ thế này được, bàn tay không duỗi ra nổi, không thể xuống đài.

“Được rồi, tính Dương Nhi ta biết rõ nhất, con bé không chịu thiệt được đâu.”

Úc Vân Từ lên tiếng, sắc mặt Cảnh Tu Huyền lập tức hòa hoãn lại.

Không phải hắn lo nữ nhi chịu thiệt, mà là sợ những lời đồn đãi đó sẽ hại nữ nhi. Nữ nhi còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, ngộ nhỡ thanh danh xấu đi thì chẳng phải phụ thân là hắn sẽ áy náy muôn phần sao.

Vừa thấy cha mình như vậy, Cảnh Dương liền biết chiêu của mình thử một trăm lần được cả trăm lần, con bé bèn nũng nịu gọi một tiếng “Cha”, dập tắt lửa giận của Cảnh Tu Huyền.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi tìm nhi tử.

Không dạy bảo được nữ nhi, dạy bảo nhi tử chắc là được.

Hắn vừa đi, Cảnh Dương liền nhào vào lòng Úc Vân Từ, “Nương, con cảm thấy Hoàng đế cữu cữu đáng thương nên mới vào cung chơi với người. Nương không biết đâu, những Thái phi Thái tần đó gọi một đám cô nương vào cung, trong cung ồn ào muốn chết luôn. Con thấy Hoàng đế cữu cữu muốn yên tĩnh một lát cũng bị các nàng ta ép cho không còn nơi để đi nữa.”

Úc Vân Từ cười, “Cho nên con liền trốn cha con trộm vào cung?”

“Nương, Hoàng đế cữu cữu thực sự đáng thương lắm. Nương xem, người chỉ có một mình, ngay cả tri kỷ cũng không có. Con sốt ruột thay người luôn, người là cữu cữu của con, đương nhiên con phải bận tâm rồi, người nói xem, khi nào thì người cưới cữu mẫu cho con?”

Cảnh Dương nói xong thở dài như người lớn.

Nụ cười của Úc Vân Từ càng sâu hơn, nàng bị bộ dáng của nữ nhi chọc cười. Gần đây, bởi vì hôn sự của bệ hạ mà hầu như những thế gia có cô nương đang vừa độ tuổi trong kinh thành đều nổi ý định. Cũng chẳng trách bệ hạ phiền lòng, những oanh yến đó đâu thể vào mắt hắn.

Trái tim hắn ấy à… tám phần là trên người Đình Sinh rồi.

Mấy năm nay, thân là người ngoài cuộc, nàng thấy rất rõ ràng.

Tính tuổi thì Đình Sinh đã hai mươi, tuổi đang đẹp.

“Thượng tướng quân còn ở đây không?” Nàng hỏi Thải Thanh.

Thải Thanh đã xuất giá, trượng phu là Tả Tam. Nhắc đến Tả Tam thì không thể không nói đến Tả Tứ, Tả Tứ đã không còn ở trong kinh thành nữa. Năm đó Trình gia đã hoàn toàn sụp đổ, sau khi đăng cơ, tân đế liền phán bọn họ đi lưu đày.

Chỉ có Trình Bát được nàng bí mật cứu ra.

Tả Tứ cầu hôn Trình Bát, mới đầu Trình Bát từ chối, cảm thấy mình không xứng với Tả Tứ. Địa vị thân phận của hai người đã hoàn toàn đảo ngược, khiến người khác thổn thức.

Sau đó Trình Bát cảm động vì thành ý của Tả Tứ, sau khi thành thân, hai người rời khỏi kinh thành.

Nàng nhớ rõ lời Trình Bát nói khi nàng ấy đến từ biệt, nữ tử đó đã chín chắn hơn nhiều, nàng ấy nói với nàng rằng nàng ấy muốn đi lang bạt non sông, phiêu bạt giang hồ, làm một nữ nhân tiêu sái.

Từ những bức thư mà đối phương liên tục gửi đến, nàng tin chắc bọn họ sẽ làm được. Thân thủ của hai người đều không tồi, nghe nói năm trước mở một tiêu cục, làm ăn phát đạt.

Thải Thanh và Tả Tam có một nhi tử, là thư đồng của Cảnh Diệu.

Nghe chủ tử hỏi, Thải Thanh trả lời: “Thượng tướng quân đang ở trong sân của thế tử.”

“Ngươi đi gọi Thượng tướng quân đến đây.”

Thải Thanh nhận lệnh rời đi, không lâu sau, Khuông Đình Sinh đến thỉnh an.

“Không biết sư mẫu gọi Đình Sinh đến có chuyện gì ạ?” Hắn hỏi, mắt nhìn Cảnh Dương. Hắn thầm đoán, có phải sư mẫu tìm mình hỏi về chuyện của Cảnh Dương ở trong cung không?

“Ngồi đi.”

Úc Vân Từ chỉ vào ghế, hắn nghe lời ngồi xuống.

“Nếu sư mẫu nhớ không nhầm thì tháng sau là sinh nhật ngươi.”

“Đúng vậy, trí nhớ của sư mẫu rất tốt.”

Úc Vân Từ cười, mấy năm nay hai nhà hay qua lại, sao nàng có thể quên sinh nhật của Đình Sinh được chứ. Nhắc đến chuyện này chỉ là cái cớ mà thôi.

“Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có tính toán gì không?”

Khuông Đình Sinh không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, hắn không kịp phản ứng. Hắn im lặng một lúc lâu mới nói: “Đình Sinh cho rằng đã đến ngày rồi. Tổ mẫu vẫn mạnh khoẻ, mẫu thân cũng trông thoải mái hơn trước kia. Hai tỷ tỷ đều đã xuất giá, được kính trọng ở nhà phu quân.”

“Chuyện ngươi muốn làm ngươi đã làm được rồi, vậy còn bản thân ngươi thì sao?”

Trong cuộc đối thoại của hai người có một sự kỳ diệu, ánh mắt Cảnh Dương đảo qua đảo lại giữa mẫu thân và Đình Sinh ca ca, cảm thấy có chuyện gì đó mà mình không biết.

Úc Vân Từ thấy nữ nhi như vậy, nàng trìu mến vuốt tóc nữ nhi.

“Trong lòng sư mẫu, bất kể là ngươi, Cẩm Nhi, Cảnh Dương và Cảnh Diệu, mấy đứa đều là con của ta và sư phụ. Sư mẫu mong ngươi sống tốt, mọi chuyện nghe theo trái tim mình. Ngươi nhớ sư mẫu đã từng nói không, nếu có một ngày ngươi muốn làm chính mình, vậy thì làm đi. Sư mẫu cho rằng thời cơ bây giờ rất thích hợp.”

“Nương, làm chính mình cái gì ạ? Đình Sinh ca ca không phải chính huynh ấy sao?” Sắc mặt Cảnh Dương ngờ vực, bị lời mẫu thân mình nói làm cho khó hiểu.

Úc Vân Từ nhìn Cảnh Dương, rồi lại nhìn Đình Sinh, “Hôm nay sư mẫu nói chuyện này với ngươi, không tránh Cảnh Dương, đó là bởi vì sư mẫu cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất. Bệ hạ đã trưởng thành, bây giờ là lúc lập hậu, ngươi có hiểu ý sư mẫu không?”

Nàng có thể nhìn ra suy nghĩ của bệ hạ, đồng thời cũng có thể cảm nhận được có lẽ tình cảm sư huynh đệ đã xảy ra thay đổi trong những ngày Đình Sinh ở chung với bệ hạ.

Nàng nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ, tất nhiên là không hy vọng bọn họ bỏ qua nhau, tiếc nuối cả đời.

Đình Sinh cúi đầu, hắn có sự băn khoăn của hắn.

Bệ hạ là thiên tử, trong hậu cung không thể có mỗi mình hắn. Nếu tương lai mình trở thành nữ tử chỉ biết tranh giành tình cảm, vậy thà làm Thượng tướng quân.

“Ta biết nỗi lo lắng của ngươi, nhưng ngươi và bệ hạ đã ở chung lâu rồi, ngươi còn hiểu bệ hạ hơn cả ta. Nhiều năm như vậy, bệ hạ có từng dây dưa không rõ với cung nữ nào không, có từng lập hậu nạp phi không?”

Nghe mẫu thân mình nói chuyện, đôi mắt Cảnh Dương dần dần mở to.

Không phải là những gì mình nghĩ chứ?

Chẳng trách mẫu thân không hề ngăn mình thân thiết với Đình Sinh ca ca, thậm chí mình tám tuổi rồi mà vẫn cho phép Đình Sinh ca ca làm những hành động thân mật với mình. Ví dụ như nắm tay này, ôm này.

Úc Vân Từ cũng không ép hắn, đường là của hắn, hắn muốn đi như thế nào, hắn có quyền tự quyết định.

“Sư mẫu từng nói với ngươi, mọi chuyện nghe theo trái tim mình. Nên làm thế nào thì ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận. Có điều sư mẫu mong ngươi có thể nhanh chóng quyết định, đừng chờ thời cơ vụt mất rồi thấy hối hận. Thật ra không chỉ mình bệ hạ đến tuổi đại hôn, chính ngươi cũng vậy. Ta nghĩ Khuông lão phu nhân nhắc đến chuyện này không ít lần đúng không?”

Nếu Đình Sinh cứ mãi sống với thân phận nam nhi thì không thể tránh được chuyện bị trưởng bối thúc giục thành thân sinh con. Dù Vệ Thanh Anh có gả vào thì con ở đâu ra?

Mấy vấn đề này không sớm thì muộn cũng phải đối mặt.

Một lúc lâu sau, Đình Sinh chậm rãi ngẩng đầu, đứng lên thi lễ với nàng.

“Lời sư mẫu nói, Đình Sinh nhớ rồi ạ, để ta cẩn thẩn nghĩ lại.”

“Được.”

Úc Vân Từ cười, tiễn hắn ra cửa.

Sau khi hắn đi, mắt Cảnh Dương vẫn đang mở to nhìn mẫu thân mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ hưng phấn và sự thần bí không thể nói.

Úc Vân Từ nhéo chóp mũi con bé, “Tiểu quỷ lanh lợi, phải giữ bí mật cho Đình Sinh ca ca của con nhé.”

“Vâng.” Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh. “Con chỉ nói cho Cẩm ca ca thôi.”

“Con ấy à, cái gì cũng nói với Cẩm ca ca của con. Nhưng tạm thời đừng nói chuyện này nhé, chờ Đình Sinh ca ca của con nói ra trước, con mới được viết thư kể cho Cẩm Nhi.”

Mắt Cảnh Dương xoay liên hồi, sau đó gật đầu.

Úc Vân Từ bật cười, tuy Cảnh Dương và Đàn Cẩm chưa từng gặp nhau, nhưng từ khi Cảnh Dương ra đời, Cẩm Nhi vẫn luôn nghĩ về muội muội này. Vương thượng Nam Khương cũng chính là Đàn Mặc Ngôn còn gửi thư nhắc đến chuyện muốn kết thông gia, bị nàng uyển chuyển từ chối.

Chuyện của bọn nhỏ, nàng không can thiệp, cũng không quyết định. Nếu bọn nhỏ có ý với nhau thì nàng sẽ không ngăn cản. Có điều Cẩm Nhi ở Nam Khương xa xôi, nàng không nỡ gả nữ nhi đi xa như vậy.

Cảnh Dương nhíu đôi lông mày thanh tú, băn khoăn không biết có nên nói cho nương hay không. Hình như Cẩm Nhi ca ca muốn đến Đại Triệu, nói là muốn đến cửa gì đó, dù sao mình cũng nghe không hiểu.

Cẩm Nhi ca ca bảo mình giữ bí mật, nghĩ ngợi thật lâu, con bé vẫn không nói.

Nhiều năm sau, trên phố đều lan truyền về chuyện Vương thượng Nam Khương làm con rể ở Đại Triệu, còn vui đến nỗi quên cả trời cả đất. Để lấy lòng ái thê mà hắn còn chắp tay nhường Nam Khương lại, trở thành một thành đô của Đại Triệu.

Đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.

Lúc này Cảnh Tu Huyền dẫn Cảnh Diệu đến. Cảnh Diệu năm tuổi, giống phụ thân như đúc. Còn nhỏ tuổi mà đã trầm ổn thận trọng, thằng bé xụ mặt, lúc đi đường lưng thẳng tắp.

Phu thê nhìn nhau, dẫn con vào nhà.

Không lâu sau hạ nhân bưng cơm lên, người nhà ăn cơm xong không nhắc đến nữa.

Đình Sinh ngồi trên lưng ngựa, không phi nhanh như bình thường mà chậm rì rì để mặc con ngựa tự đi. Hắn không ngừng nghĩ đến lời sư mẫu nói.

Bệ hạ… thật sự là lương phối sao?

“Thượng tướng quân.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, bức màn của xe ngựa bên cạnh bị vén sang, lộ ra gương mặt của Thành Ngọc Anh.

“Hoá ra là Thành tiểu thư, bản quan có lễ.”

“Ngọc Anh vừa từ chùa Thiên Lôi về, không ngờ lại gặp được Thượng tướng quân.”

Khuông Đình Sinh gật đầu, không tiếp lời. Thành Ngọc Anh thẹn thùng tạm biệt, buông mành xuống.

Xe ngựa lướt qua người hắn, hắn nhìn theo. Nếu bệ hạ thật sự lập hậu, Thành tiểu thư sẽ là lựa chọn đầu tiên. Tưởng tượng đến cảnh hai người đại hôn, hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn vung roi, ngựa bắt đầu chạy.

Về đến Khuông gia, không ngoài dự đoán, tổ mẫu đang chờ hắn.

“Đình Ca Nhi, con về rồi à.”

“Tôn nhi gặp tổ mẫu.”

“Nào, ngồi chỗ tổ mẫu.” Khuông lão phu nhân vẫy tay, “Đứa nhỏ này, con nói mình xem, ngày nào cũng chỉ biết bận, còn chuyện lớn thật thì lại không biết giải quyết. Tổ mẫu lớn tuổi rồi, đất cũng chôn đến cổ rồi, con không thể để tổ mẫu…”

“Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu.”

Dáng vẻ không biết hối cải của hắn khiến Khuông lão phu nhân càng tức giận, quải trượng trong tay nện xuống đất, sắc mặt không vui. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Đình Ca Nhi liền nhận sai.

Sai thì nhận rồi, nhưng lại không sửa.

“Lần này con đừng lấy lệ với tổ mẫu nữa, ta hỏi con một câu, chừng nào thì con thành thân? Ta cũng chẳng quan tâm là Vệ cô nương hay là cô nương nào nữa rồi, chỉ cần con cưới một người về là được. Khuông gia chúng ta chỉ có một nam nhi, tổ mẫu thật sự đau lòng!”

Cổ họng Khuông Đình Sinh đắng chát, hắn nhìn mái đầu đã trắng xóa của tổ mẫu, hắn không đành lòng.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi quỳ xuống.

“Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu.”

“Con…” Khuông lão phu nhân tức giận đến nỗi hai mắt mờ đi, “Đình Ca Nhi, vì sao vậy? Sao tổ mẫu chẳng thể hiểu nổi? Con nói muốn cưới Vệ cô nương, tổ mẫu cũng nghe con. Bây giờ con cứ chậm chạp không chịu thành thân thì tổ mẫu không biết là con nghĩ thế nào?”

Hình như Khuông Đình Sinh đã quyết tâm, hắn chậm rãi đứng lên, “Tổ mẫu, tôn nhi ra ngoài một chuyến đã, lúc về sẽ giải thích với người.”

Hắn xoay người đi, sai hạ nhân dẫn ngựa ra, tung người ngồi lên, phi đi thật nhanh.

Hắn phi không dừng cho đến khi tới cửa cung.

Hắn đã có quyền đến tiền điện từ thời của tiên đế, huống chi là bây giờ. Thị vệ ở cửa cung còn chẳng kiểm tra, cung kính mời hắn vào luôn.

Thuận An đế vốn đàng buồn bực, lúc nghe thái giám nói Thượng tướng quân cầu kiến, hắn bỗng vui lên.

“Mau, mau mời Thượng tướng quân.”

Sau khi vào điện, Khuông Đình Sinh thi lễ, sau đó đứng đấy. Vừa nãy có dũng khí vào cung, nhưng lúc này đối mặt với đế vương lớn lên cùng nhau thì hắn lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

“Sư huynh?”

Lúc không có ai, Thuận An đế vẫn gọi hắn là sư huynh.

“Bệ hạ, thần có tội!”

Hắn quỳ xuống, cúi đầu.

“Sư huynh mau đứng lên, huynh có tội gì?” Thuận An đế tiến lên đỡ hắn dậy, hai người vừa tiếp xúc, cơ thể đồng thời có cảm giác khác thường.

“Bệ hạ, xin cho thần nói hết.”

“Được, huynh nói đi.” Thuận An đế buông hắn ra, tay rụt lại vào trong tay áo.

“Thần phạm vào tội khi quân, tội đáng chết vạn lần.”

“Vì sao sư huynh lại nói vậy?”

“Bệ hạ, phụ thân thần qua đời lúc thần vẫn còn đang ở trong bụng gia mẫu, ban đêm cùng ngày hôm đó, gia mẫu được tổ tiên báo mộng. Trong mơ, tổ tiên Trung Nghĩa Công dặn dò mẫu thân thần, để Khuông gia tránh được kiếp nạn, nhất định phải dấu thân phận thật sự của thần, nuôi dạy thần thành người với thân nam tử. Mẫu thân không dám trái lời tổ tiên, vì thế liền nuôi lớn thần dưới hình hài nam tử.”

“Huynh nói gì cơ?” Thuận An đế nóng lòng tiến lên cầm lấy tay hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn. Trong đôi mắt trong veo kia là sự chờ đợi, là vẻ mừng như điên.

“Huynh là nữ tử?”

“Thần có tội, lừa gạt bệ hạ đến tận bây giờ. Hôm qua tổ tiên lại báo mộng cho gia mẫu một lần nữa, nói là Khuông gia đã qua kiếp nạn, thần đã được khôi phục thân phận. Thần nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình đã phụ sự yêu mến của bệ hạ…”

“Không, huynh không lừa trẫm.” Thuận An đế ngắt lời hắn, đỡ hắn dậy.

Nhiều năm trước, sư huynh cao hơn mình, không biết từ khi nào mà mình đã cao hơn sư huynh rất nhiều. Người khác đều nói Thượng tướng quân tuấn mỹ bất phàm, chính trực kiên cường.

Nếu là trước đây thì hắn vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.

Trong đám nam tử thì sư huynh không tính là cao, nhưng cũng không thấp, hơn nữa hắn tập võ từ nhỏ nên dù có tuấn mỹ thì người khác cũng sẽ không nghĩ hắn là nữ tử.

Bây giờ hắn lại thấy người trước mắt mình hơi mảnh mai.

Tầm mắt hắn chậm rãi rơi xuống, không sai, là mảnh mai.

“Bệ hạ…”

“Ái khanh, sao trẫm có thể trách tội nàng được chứ? Từ xưa trung hiếu đã khó vẹn toàn hai bên, nếu Khuông gia muốn thành toàn chữ hiếu với tổ tiên thì tất nhiên chữ trung sẽ có chỗ bỏ sót. Nhưng nàng vẫn luôn tận tâm phụ tá trẫm, trẫm còn không biết nhân phẩm của nàng sao.”

Hai chữ ái khanh làm lòng Khuông Đình Sinh run lên. Trước đây bệ hạ chưa bao giờ gọi mình như vậy, trước mặt người khác hắn gọi mình là Thượng tướng quân, lúc không có ai hắn gọi mình là sư huynh.

Hai chữ này, nếu không nghe rõ còn tưởng hắn gọi ái thê. Hai chữ du dương, lúc này nghe vào tai lại có một cảm xúc khác.

Tay Thuận An đế chậm rãi trượt xuống, nắm lấy đôi tay mà hắn đã muốn nắm từ lâu.

Đôi tay kia giống trong tưởng tượng của hắn, không mềm mại, lòng bàn tay có vết chai thô ráp.

“Ái khanh, trẫm thật sự rất vui. Khi còn nhỏ, trẫm đã mong có thể ở bên nàng mãi, chúng ta có thể cùng chung chăn gối, kết bạn đồng hành, tâm sự chuyện triều chính. Không biết ái khanh có bằng lòng nắm tay đi cùng trẫm không?”

Mắt hắn vẫn trong vắt như năm đó.

Khuông Đình Sinh rũ mắt, “Bệ hạ, tính thần cứng rắn, có lẽ là thường xuyên bầu bạn với sư phụ sư mẫu nên bị ảnh hưởng. Thần mong tương lai có thể như sư phụ sư mẫu, chỉ hai người nắm tay nhau, e là không thể như ngài mong muốn.”

Thuận An đế nheo mắt lại, bỗng nhiên nhớ ra hắn để ý cái gì.

“Được, trẫm đồng ý với nàng. Ái khanh và trẫm cứ quyết định như vậy nhé, tương lai nàng muốn làm Thượng tướng quân, vậy cứ làm Thượng tướng quân của nàng đi. Trẫm chỉ muốn trong triều đình nàng là Thượng tướng quân, sau khi hạ triều nàng là Hoàng hậu của trẫm. Trẫm thề với trời, sau này trong hậu cung của trẫm chỉ có một mình nàng. Để biểu đạt sự quyết tâm của mình, trẫm ban cho nàng ngự kiếm, trên đánh hôn quân, dưới chém nịnh thần yêu nữ, nàng thấy thế nào?”

“Bệ hạ…”

Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, trước kia toàn là sư đệ đi theo sau sư huynh, vẻ mặt sùng bái. Chẳng lâu sau hoàng tử ôn nhuận kia đã trở thành đế vương, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình chưa từng thay đổi.

Thôi được, cứ nghe theo trái tim đi, sao cứ phải buồn lo vô cớ vì tương lai chứ.

Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng phản chiếu hai bóng người trên mặt đất chậm rãi đến gần nhau, ôm nhau thật chặt.

Khoảng giờ Hợi canh ba, Khuông Đình Sinh xuất cung.

Trở lại Khuông gia, hắn quỳ gối trước mặt Khuông lão phu nhân.

“Tổ mẫu, tôn nhi tạ tội với người.”

“Đình Ca Nhi, hay là để mẫu thân nói đi.”

Không biết Khuông đại phu nhân đã đến đây từ khi nào, thấy mẫu tử bọn họ như vậy, Khuông lão phu nhân lờ mờ cảm thấy chuyện bọn họ sắp nói là chuyện mà mình cực kỳ không muốn nghe.

Giọng Khuông đại phu nhân chậm rãi vang lên, sắc mặt Khuông lão phu nhân tái nhợt dần theo. Bà khó tin nhìn tôn nhi đang quỳ, ra sức lắc đầu.

“Không… Các ngươi…”

“Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu.” Đình Sinh quỳ sát đất dập đầu.

Khuông lão phu nhân nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy ra từ trong kẽ mắt.

Hoá ra là thế!

Khuông gia đã không còn người nối dõi từ lâu, đâu ra mà khôi phục?

“Tổ mẫu…”

“Đừng gọi ta… mẫu tử các con giấu ta quá khổ, ta không biết là ở trong lòng các con ta lại là người yếu ớt như vậy. Năm đó tổ phụ của con chết trước, sau đó đại bá của con chết trận, cha con bị thương nặng nằm liệt trên giường bệnh, chết trẻ… Ta có sụp đổ không? Con dâu cả, năm đó con nói với ta rằng đứa bé trong bụng là nam, ta đã rất vui… Nhưng nếu con nói thật, ta đâu có trách tội con? Nếu đã giấu diếm nhiều năm như thế thì vì sao không dứt khoát giấu đến lúc lão bà tử ta xuống mồ đi?”

Khuông đại phu nhân nghẹn ngào, bà cũng không biết sao Đình Sinh lại đột nhiên vạch trần thân thế, bà nhìn con mình. Đứa nhỏ này là niềm kiêu ngạo của người Khuông gia, hắn xuất sắc như vậy, loá mắt như vậy.

Khuông Đình Sinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khuông lão phu nhân, “Đó là bởi vì tôn… nữ đã trưởng thành, nam cưới nữ gả, không thể giấu nữa…”

“Không phải con cố ý tìm Vệ Thanh Anh sao? Tổ mẫu nghĩ chắc là Vệ cô nương cũng biết thân thế của con, muốn giấu thay con, sao con không cưới nàng ấy rồi giấu tiếp đi?”

Ngữ khí của Khuông lão phu nhân vừa trầm vừa bi thương, bà vừa giận vừa đau lòng.

“Tổ mẫu, tôn… nữ bất hiếu, muốn xuất giá…”

“Cái gì?” Khuông đại phu nhân thất thanh kêu lên, “Xuất giá cái gì? Đình Ca Nhi con muốn gả cho ai?”

Khuông Đình Sinh nhìn bọn họ, nói rõ ràng từng chữ: “Bệ hạ.”

Khuông lão phu nhân và Khuông đại phu nhân đồng thời hít vào một hơi, hai người nhìn nhau, trong mắt là vẻ khϊếp sợ.

“Bệ hạ?”

“Không sai, bệ hạ hứa hẹn, sau khi gả vào trong cung, tôn… nữ vẫn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức Thượng tướng quân. Ngài còn nói… sau này trong cung chỉ có duy nhất một mình con, tuyệt đối sẽ không phụ lòng.”

Khuông lão phu nhân và Khuông đại phu nhân càng kinh hãi hơn, bệ hạ lại hứa như vậy sao?

Một lúc lâu sau Khuông đại phu nhân mới phản ứng lại, trong mắt là vẻ vui mừng. Bà biết mà, Đình Ca Nhi của bà là đứa trẻ xuất sắc nhất thế gian này, bất kể là nam hay nữ, đều là niềm kiêu ngạo của Khuông gia.

“Nương, người có nghe thấy không? Sau khi xuất giá, Đình Ca Nhi vẫn là tướng quân…”

“Nghe thấy rồi, ta không điếc.” Sắc mặt vốn tái nhợt của Khuông lão phu nhân đã khôi phục lại, lúc Đình Sinh mở miệng, bà lo bệ hạ sẽ giáng tội khi quân.

Tuyệt đối không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Có lẽ đây là tạo hoá, nhân quả phối hợp, phúc hoạ gắn bó.

Nếu Đình Sinh không được nuôi lớn dưới thân phận nam nhi thì sao có thể lớn lên cùng với bệ hạ? Nếu không phải là trúc mã với bệ hạ thì sao có thể có phúc ngày nay?

Thôi.

Tất cả đã được quyết định trong số mệnh.

“Con đứng lên đi.”

Khuông đại phu nhân vội vàng tiến lên nâng Đình Sinh dậy, lại đỡ Khuông lão phu nhân, “Nương, con dâu đỡ người về nghỉ ngơi.”

Khuông lão phu nhân gật đầu, để bà đỡ, Đình Sinh theo sau.

Hắn nghe thấy tổ mẫu khẽ dặn dò mẫu thân phải chuẩn bị hôn sự thế nào, hoàng gia không thể so với dân gian, tất cả mọi thứ phải được chuẩn bị trước, để tránh đến lúc đó lại luống cuống.

Khuông đại phu nhân đáp lời từng điều một, trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.

Tiếng nói của hai người truyền đến tai hắn, lòng hắn ấm áp, hắn cúi đầu cười. Sư mẫu nói đúng, chưa chắc nữ tử đã không bằng nam. Dù là nữ tử, hắn vẫn có thể đứng trên triều đình.

Một tháng sau, đế hậu đại hôn, cả nước chấn động khϊếp sợ. Chấn động vì sự long trọng của hôn lễ, khϊếp sợ vì thân phận của Hoàng hậu. Nhưng rất nhanh chóng, tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, bao gồm những nữ nhân muốn chen chân vào hậu cung. Nếu Hoàng hậu là Thượng tướng quân thì bọn họ tâm phục khẩu phục.

Rất nhiều năm sau, sách sử ghi lại: Đại tướng quân Khuông thị bảo vệ nước nhà, trung thành cả đời, phụ tá quân vương mở mang bờ cõi, thu phục các nước biên cương, chiến công hiển hách, khắp nơi đều biết.

Thuận An đế yêu Hiền Võ Hoàng hậu, đế hậu đồng lòng, có cách trị quốc, được vạn dân thiên hạ kính ngưỡng. Phu thê hai người một văn một võ giúp đỡ lẫn nhau, mở ra thời đại hưng thịnh cho Đại Triệu, tạo phúc cho hàng trăm năm đời sau.