Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Nhược Ngữ

Chương 80: Phiên ngoại 5

« Chương Trước
Câu chuyện kết thúc rồi, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn còn tiếp diễn.

Vào ngày hôm sau khi thoát ra, mọi người quay lại Tiêu phủ. Những gian phòng lần trước bị lửa thiêu cháy, đã được sửa sang lại gần như hoàn hảo. Bài trí trong Nhược Ngữ đình vẫn như trong ký ức.

Tiêu Nam còn phải đi xử lý chuyện Thần Long giáo cùng thương nghiệp, Lý Nhứ Ca không thể không quay lại triều đình, Phi Lăng phải khống chế sự rối loạn của giang hồ. Ở lại chỉ có Thất Dạ cùng… Nam Cung Li.

Nguyên Nhược Ngữ hỏi Nam Cung Li, chuyện Ma giáo ngươi có thể không đi quản sao? Hắn nói không cần.

Kỳ thực, Ma giáo thực sự vẫn ở trong giang hồ. Mấy chuyện mua bán ngầm, đều là của bọn họ. Người Ma giáo, đại đa số đều còn may mắn sống, người chết chẳng qua chỉ là mấy kẻ ngẩn người sống trong Ma cung mà thôi.

Mà Thất Dạ ngoại trừ dính lấy mình, cũng không có việc gì để làm.

Cho nên liền trở thành: Từ sáng đến tối, phía trước đi một người, trên người mang theo một người. Lúc buổi tối, năm người thần kỳ đều đông đủ, ăn một bữa cơm tối kỳ quái, bầu không khí kỳ quái, cuộc đối thoại kỳ quái, ánh mắt kỳ quái.

Lâu dần, Nguyên Nhược Ngữ thậm chí cảm thấy mùi vị thức ăn có điểm bất thường.

Sau đó, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, năm người không biết ngồi trong một gian phòng nói cái gì, đầu tiên bước ra là Thất Dạ. Vẫn là không có việc gì bám trên người mình, Nguyên Nhược Ngữ cũng không để ý.

Kết quả vẫn là không bình thường, Nguyên Nhược Ngữ có thể cảm thấy được, mọi người đều chậm rãi thích ứng. Phi Lăng, Tiêu Nam, Lý Nhứ Ca, vì tình bạn thuở nhỏ, lúc này tùy đấu võ mồm, nhưng vẫn một vẻ hài hòa. Gay go nhất là Nam Cung Li. Giống như cùng ai cũng không hợp… ngoại trừ Thất Dạ.

Thế nhưng hắn dường như không để ý mấy điều đó, vẫn chuyện ta ta làm. Cá tính càng ngày càng lộ rõ, có lúc còn so đo với Tiêu Nam.

Chỉ là, hai người này dường như đều không có chỗ nào trêu tới đối phương, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp. Không như Lý Nhứ Ca cùng Phi Lăng, có điểm cố ý kiếm chuyện.

Nam Cung Li có lúc cùng Tiêu Nam chơi cờ. Lúc đó luôn cảm thấy sát khí nồng đậm… Bọn họ đã hòa đến 42 ván rồi.

Mọi người bên cạnh đều lấy chuyện này ra đánh cược, rốt cuộc là ai sẽ thắng ván đầu tiên. Đương nhiên, tiền Nguyên Nhược Ngữ chi ra, bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Ngươi hỏi hắn đổ ai thắng? Vậy ngươi đi hỏi hắn đi. Đừng nhìn ta.

Kỳ thực, cuộc sống năm người, đều náo nhiệt như vậy. Tất cả đều rất tốt.

( Nguyên Nhược Ngữ: Ngươi nói cái gì tốt a?! Một chút cũng không tốt! Diệp Ảnh:….)

Nam nhân, là động vật của du͙© vọиɠ.

…. Kỳ thực, đám người Tiêu Nam vào lần hội họp lúc trước đã sớm an bài hết rồi. Đương nhiên là luân phiên. Nhưng, kết quả thường là…

“Thất Dạ! Ngoan Tối nay qua phòng kia ngủ được không? Ta mang ngươi đi, trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon ” Lý Nhứ Ca cùng Phi Lăng dỗ dành Thất Dạ muốn kéo hắn ra khỏi phòng Nguyên Nhược Ngữ, thế nhưng, một là Thất Dạ không muốn đi, hai là tay Nguyên Nhược Ngữ kéo chặt lấy.

Trong năm người, chỉ có Thất Dạ không như vậy với mình. Ban đêm có Thất Dạ, chính là an toàn.

Nguyên Nhược Ngữ dựa vào suy nghĩ này, mỗi lần đều lôi kéo Thất Dạ bồi mình ngủ, đem đám nam nhân kia nhốt ngoài cửa.

Nhìn cửa lại một lần nữa đóng lại, Lý Nhứ Ca cùng Phi Lăng khổ não kêu một tiếng.

“Đi mua một cái giường ba người có thể nằm về đây!” Phi Lăng không biết muốn dùng cách nào. Kỳ thực, bốn người ngoài cửa đều vì vấn đề này mà khố não rất lâu.

Tiêu Nam ôn nhu lừa gạt, đến thời điểm mấu chốt, Ngươi Nhược Ngữ sẽ dùng biểu tình nghiêm túc lại đáng thương “Ngươi muốn làm tổn thương ta sao, ta sẽ rất đau rất đau” thành công làm Tiêu Nam dừng tay.

Lý Nhứ Ca mị hoặc câu dẫn, đến thời điểm mấu chốt, Nguyên Nhược Ngữ dùng biểu tình ủy khuất “Ngươi có kinh nghiệm như vậy, sao không đi tìm người khác” đánh bại Lý Nhứ Ca.

Phi Lăng thẳng thắn nói ra, hắn không cam lòng Lý Nhứ Ca đem chuyện này đả kích mình. Nguyên Nhược Ngữ lạnh lùng nói “Ngươi là vì hơn thua với người khác mới muốn ta, ta coi thường ngươi”. Phi Lăng gạt lệ bước đi.

Nam Cung Li cường thế hơn một chút, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung đùa giỡn, kết quả là:

“Ngươi muốn ta hận ngươi một lần nữa, cứ việc đến đi.”

…..

Bốn người thất bại thảm hại. Cấm dục nửa tháng.

Còn một công nữa… Xin hãy bỏ qua.

Kỳ thực, Nguyên Nhược Ngữ cũng không phải bài xích chuyện này. Chỉ là, hắn biết, một khi mình thỏa hiệp, thì sẽ là kiếp sống trên giường vĩnh viễn. Huống hồ mình kỳ thực ngay cả hai người Tiêu Nam và Lý Nhứ Ca đã có chút chịu không nổi, huống chi năm… không, bốn người!

“Ba người? Ngươi làm nổi trước mặt người khác?” Lý Nhứ Ca cười nhạo nhìn Phi Lăng vẻ mặt buồn rầu. Phi Lăng trừng hắn một cái. “Vậy ngươi nói, làm cách nào?”

“… Gϊếŧ Thất Dạ.” Trong mắt Lý Nhứ Ca ánh lên tia lửa. Biết hắn đãng nghĩ linh tnh, Phi Lăng rất phối hợp vỗ vỗ vai hắn, “Vậy ta sẽ thắp hương cho ngươi cùng Thất Dạ.”

“Ai…”

“Ai….”

Hai người rất ăn ý cùng thở dài. Nam Cung Li biết đêm nay lại không có kết quả, quyết định về phòng mình ngủ, nhưng ánh mắt hắn dừng lại trên người Tiêu Nam trầm mặc không nói, nghi hoặc nheo lại đôi mắt xinh đẹp của hắn, “Ngươi có cách….”

Sau đó mọi người đều đưa mắt về phía Tiêu Nam. Tiêu Nam ngẩng đầu, nhìn ánh mắt có chút hy vọng của mỗi người, bất đắc dĩ thở dài. “Có thì có, chỉ là…”

“Người trên thời gian biểu của chúng ta phải thêm một người.” Nam Cung Li tiếp lời, “Sớm biết ngươi đang nghĩ chuyện này, thế nào, không buông tha sao?”

Không biết bọn họ đang bí hiểm cái gì, Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca kỳ quái nhìn nhau. Sau đó, Lý Nhứ Ca tỉnh ngộ sớm hơn Phi Lăng một bước, tiếp đó cũng suy nghĩ khó xử.

Nhìn ba người không nói lời nào, Phi Lăng có điểm nóng nảy. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Nam nói, “Thôi đi, làm như vậy đi. Dù sao cũng có một ngày sẽ như vậy.”

“Ta cũng đồng ý…” Lý Nhứ Ca phất phất tay, biểu thị tán thành.

“….. Ta còn cho rằng ta sẽ sớm hơn con khỉ đó một bước, không ngờ… Quên đi. Tùy tiện.” Phía trước là tiếng nói nho nhỏ, sau đó là suất khí biểu lộ thái độ của mình, Nam Cung Li liền như vậy rời đi, để lại mọi chuyện cho Tiêu Nam.

Tiêu Nam cười khổ nhìn Nam Cung Li tiêu sái rời đi, bất đắc dĩ cười cười với cánh cửa phòng Nguyên Nhược Ngữ, cũng theo đó rời đi.

Lý Nhứ Ca nhìn Lăng hầu tử vẫn còn đang mê man, buồn cưởi cũng bước đi. Phi Lăng thấy thế, lập tức theo chân Lý Nhứ Ca, thề thốt muốn hắn giải thích rõ ràng.

……

Mọi chuyện thuận lợi xảy ra vào tối hôm đó.

Nguyên Nhược Ngữ quái lạ tối nay cư nhiên không có người tìm mình đòi vào cửa, vui mừng một chút. Đám người Tiêu Nam nhẫn nhịn mình cũng biết. Hôm qua, Nam Cung Li còn to gan ôm lấy mình, để mình cảm thụ lửa nóng ở thân dưới hắn, trong mắt là du͙© vọиɠ bất mãn.

Kỳ thực, Nguyên Nhược Ngữ cũng không phải cao hứng như vậy… Chỉ là lần trước hỏi Thất Dạ thời gian biểu của bọn họ sắp xếp thế nào, liền hạ quyết tâm, bọn họ không sửa thời gian biểu, thì ai cũng không được lên giường của hắn. Hắn không muốn nửa đời sau của mình, đều là nằm trên giường.

Chỉ là, hôm nay có phần rất kỳ quái… Nhẽ nào bọn họ sửa thời gian biểu rồi sao? Nguyên Nhược Ngữ không khỏi hưng phấn một chút.

Ngay lúc Nguyên Nhược Ngữ cười ngốc, một vật nặng đè lên người mình. Không cần quay đầu cũng biết là Thất Dạ. Trong phòng này ngoài bảo bối ngoan Thất Dạ, chỉ còn mỗi mình.

Thất Dạ vừa từ phòng tắm phía sau đi ra, trên người còn ướt nước, mặc một chiếc áo đơn, lại có phần trong suốt. Nguyên Nhược Ngữ không khỏi đỏ mặt. Kỳ thực, vóc người Thất Dạ rất đẹp…..

Mình đang nghĩ cái gì a?! Nguyên Nhược Ngữ lắc lắc đầu, đè cảm giác kỳ quái xuống.

Xoay người, phát hiện Thất Dạ đang không dời tầm mắt nhìn chằm chằm mình. Chỉ là, y phục kia… “Y phục lúc đầu của ngươi đâu? Ta nhớ không phải chiếc này a…”

“Đại nương giặt quần áo nói cầm đi giặt rồi, còn chưa khô.” Thất Dạ cao hứng cọ cọ trên người Nguyên Nhược Ngữ. Đem thứ giống giấy dính Nguyên Nhược Ngữ đặc biệt làm, viết tên lên trên đó. Bọn họ đã quen cách này rồi.

“Không phải vẫn còn những cái khác sao?”

“Đại nương bảo hôm nay là ngày giặt quần áo, đều cầm đi giặt rồi.”

Ngày giặt quần áo…. Hắc tuyến.

Nguyên Nhược Ngữ tùy ý Thất Dạ ôm, sau gáy một trận ngứa ngáy, nhột nhột tránh ra. Chỉ là không ngờ tới Thất Dạ lại bám theo, hơi thở ấm áp dừng lại trên cổ.

“Thất Dạ?…”

“….” Thất Dạ giống như bất an dựa càng sát Nguyên Nhược Ngữ. Làn da tay đẹp đẽ lộ ra khởi lớp áo mỏng manh hiện ra trước mặt Nguyên Nhược Ngữ. Vừa tắm xong, da dẻ còn hồng ửng.

Thất Dạ không giống đám người Phi Lăng, da đẹp giống Nguyên Nhược Ngữ.

Nguyên Nhược Ngữ không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế của Thất Dạ, không biết làm sao, cảm giác hôm nay có chút cổ quái.

“Chúng ta ngủ đi.” Nguyên Nhược Ngữ kéo bàn tay đang không ngừng vuốt ve mình của Thất Dạ, kéo về phía giường, vì Thất Dạ là loại người không có lo âu, lên giường là ngủ.

Nguyên Nhược Ngữ lặng lẽ cách xa Thất Dạ ra một chút, vì hắn biết, Thất Dạ chưa có ngủ, chỉ nhìn chằm chằm lưng Nguyên Nhược Ngữ…. Dự cảm kỳ quái ngày một mạnh mẽ.

Ngay lúc Nguyên Nhược Ngữ định hỏi Thất Dạ rốt cuộc có chuyện gì, Thất Dạ chủ động ôm lấy lưng Nguyên Nhược Ngữ, tay vòng qua eo hắn.

Nếu là bình thường, cái này không có vấn đề gì. Nhưng lúc tay Thất Dạ mò lên ngực mình, Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không quá tốt đẹp.

“Thất Dạ….” Nguyên Nhược Ngữ thử kêu tên Thất Dạ, dùng tay kéo lấy tay hắn. Chỉ là, không ngờ tới Thất Dạ thành công chạm vào điểm trên ngực Nguyên Nhược Ngữ. Sự đυ.ng chạm bất ngờ xảy ra, Nguyên Nhược Ngữ theo phản xạ rên lên một tiếng.

“Ân!..”

Hắn cảm thấy không thể tiếp tục thế này, nhất định phải dậy xem Thất Dạ rốt cuộc làm sao. Nguyên Nhược Ngữ giãy dụa một hồi, ngược lại làm Thất Dạ ôm càng chặt.

Thất Dạ dùng cả người cọ xát Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc phát hiện, vật cứng đâm vào đùi mình… Thất Dạ hắn cư nhiên….

Thất Dạ thở hổn hển, liên tục cọ cọ vào cổ Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ thật sự không được, hắn quay mạnh đầu lại, liền thấy khuôn mặt đỏ hồng của Thất Dạ, ánh mắt có một tia sáng không bình thường… Mà Nguyên Nhược Ngữ đối với loại tia sáng đó, cảm giác có chút quen thuộc… Chảy mồ hôi lạnh.

Từ lúc nào, Thất Dạ cũng nghĩ đến chuyện này…

“Cái đó, chúng ta ngồi dậy nói có được không… Ngươi…

Nguyên Nhược Ngữ muốn biết Thất Dạ không bình thường thế này rốt cuộc là làm sao, nhưng, Thất Dạ lại nhìn chằm chằm môi Nguyên Nhược Ngữ không dời, giống như không nghe thấy hắn nói cái gì. Sau đó, liền đột ngột nhào tới!

Nguyên Nhược Ngữ bị Thất Dạ đẩy ngã.

(Diệp:…Nói thế này… Ta trực tiếp viết cảnh xuân vô hạn cả đêm là được phải không?.. Được rồi, ngoan, hạ vũ khí xuống…)

Thất Dạ rất đơn thuần, chí ít trong chuyện hôn môi, Nguyên Nhược Ngữ cho là vậy. Trước đây, đều là một cái hôn biểu thị yêu thích thật kêu, lúc này… Thất Dạ ở trong miệng mình vội vã tìm kiếm, nhưng lại không biết nên làm thế nào làm Nguyên Nhược Ngữ thấy bất đắc dĩ… Bản thân hết lần này đến lần khác lại không đẩy được hắn ra.

“Ngô… Ngươi đứng lên…” Nguyên Nhược Ngữ đẩy mặt Thất Dạ ra khỏi mặt mình, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt vô tội của hắn, sắc mặt ửng hồng, hai mắt mơ màng, trong mắt lóe lên ánh nước. Đối mặt với khuôn mặt thế này, Nguyên Nhược Ngữ vẫn cảm thấy đỏ mắt, thật… thật… muốn đè hắn. (Diệp: ++|||)

Thất Dạ như cún con cọ cọ mặt Nguyên Nhược Ngữ, biểu thị hắn hiện tại rất khó chịu. Đáng sợ chính là, hắn trực tiếp dùng hạ thể chạm vào phía sau của Nguyên Nhược Ngữ. Loại ma sát trực tiếp này, Nguyên Nhược Ngữ bi ai cảm giác được, bản thân cũng đã có phản ứng.

Lẽ nào nói, loại chuyện này, nhất định phải làm sao? Hơn nữa còn là cùng Thất Dạ….

Thất Dạ thấy Nguyên Nhược Ngữ không nói gì, liền bắt đầu tiến công lên cổ Nguyên Nhược Ngữ. Hôn môi, vuốt ve, va chạm… Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên thấy quái lạ tại sao Thất Dạ có hiểu biết về mấy chuyện này.

Trong đầu Nguyên Nhược Ngữ chợt lóe sáng, nhìn thấy mặt Tiêu Nam, hơn nữa còn là khuôn mặt mang nụ cười gian… Có loại dự cảm chẳng lành.

Nguyên Nhược Ngữ nâng cái đầu đang bận rộn của Thất Dạ lên, nói, “Hôm nay, có phải nói chuyện với Tiêu Nam không? Hắn nói gì với ngươi?”

Thất Dạ nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật gật đầu, Nguyên Nhược Ngữ hỏi tiếp, “Hắn có phải nói với ngươi cái gì đó, còn cho ngươi ăn gì đó không?”

Thất Dạ tiếp tục gật đầu, nhưng, xem ra, Tiêu Nam cho Thất Dạ ăn nhất định là thứ tốt, Thất Dạ chỉ ăn thuốc bổ… Đương nhiên, lần này nhất định là ăn quá bổ rồi…

Lúc Nguyên Nhược Ngữ còn đang đấu tranh tư tưởng, không phát hiện bản thân đã bị cởi sạch. Đè trên người là người bình thường tiểu bạch thỏ tiểu bạch thỏ tuyệt đối. Hiện tại… là một con lang a

Chỉ là, nhìn Thất Dạ bận rộn bận rộn làm việc, Nguyên Nhược Ngữ cũng bị loại mớn trớn vỗ về ngây ngô nhưng mạnh dạn trực tiếp của hắn làm cho rất nhanh mất đi lý trí. Chỉ là, Thất Dạ rất bận, hắn thật sự rất bận, vì hắn không biết nên làm thế nào mới có thể dập lửa… Hắn cầu trợ nhìn Nguyên Nhược Ngữ, trong mắt là vội vàng, là du͙© vọиɠ, cũng có sự bối rối đáng yêu.

Xem ra, hắn vẫn là không biết.

Nguyên Nhược Ngữ hắc tuyền nghĩ, nhẽ nào muốn mình… Không phải chứ?

Vào lúc tình thế xấu hổ buồn cười này kéo dài chưa bao lâu, Thất Dạ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người từ trong đống quần áo bị ném dưới giường lôi ra một lọ nhỏ.

Mấy đêm cùng ngủ với Tiêu Nam, Nguyên Nhược Ngữ tuyệt đối biết cái bình đó là của ai, cũng biết dùng để làm gì. Hơn nữa, thực sự rất tốt, đều không có làm bị thương mình. Nhưng, Thất Dạ thực sự định….

Nguyên Nhược Ngữ dứt khoát, xoay người một cái đè Thất Dạ không có chú ý ra, vươn tay chạm vào trung tâm du͙© vọиɠ đang nóng như thiêu đốt của hai người, bắt đầu tận tình ma sát.

Hóa ra, kích thước của Thất Dạ… Thật không nhìn ra. Nguyên Nhược Ngữ cố gắng làm trống rỗng suy nghĩ của mình. Loại chuyện mình chưa từng làm qua này… vẫn nên nhanh chóng kết thúc mới tốt. Nếu không, bản thân xem chừng, sắp sốt mất rồi. Nhiệt độ trên mặt, giống như sau này liền không có mặt mũi gặp người khác.

Nhưng… vẻ mặt của Thất Dạ, cũng quá… Nguyên Nhược Ngữ thậm chí bị vẻ mặt đó làm quên mất động tác trên tay. Như vậy… như vậy…

Trời, mình cư nhiên muốn chảy máu mũi… vào giờ phút này.

Thất Dạ bất mãn liếc Nguyên Nhược Ngữ một cái, phong tình vạn chủng.

Vì hắn cảm thấy cách thức này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng tiểu Ngữ lại cứ nhìn chằm chằm hắn, quên không chuyển động rồi! Thất Dạ xoay người một cái, đè ngược Nguyên Nhược Ngữ lại, thay thế tay hắn, theo bản năng mà chuyển động lên xuống ở chỗ hạ thân của mình và Nguyên Nhược Ngữ.

Hóa ra, là thế này… Thực thoải mái…

Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc Thất Dạ học được nhanh như vậy, hơn nữa bị sự xoa nắn không có kỹ thuật thậm chí có chút đau đớn của hắn làm cho cảm thấy kɧoáı ©ảʍ. Bởi vì, nhìn mặt Thất Dạ lúc này, trước mắt mình, thập phần, vạn phần mê người. Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy bản thân cũng bị hút vào.

Nguyên Nhược Ngữ nắm lấy bả vai Thất Dạ, hai người cùng cảm thụ kɧoáı ©ảʍ cực lớn từ nơi kia truyền lại.

Cùng nhau đạt tới cao trào.

Nguyên Nhược Ngữ trong chớp mắt trống rỗng, nhìn thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh diễm của Thất Dạ. Sau đó, là nụ hôn của hắn….

Có lẽ, cảm giác này cũng không tồi.

Chỉ là, Nguyên Nhược Ngữ không thể không tiếp nhận, cho dù cùng mình phóng ra một lần, chỗ đó của Thất Dạ, vẫn cứng.

Đợi lúc Nguyên Nhược Ngữ hô hấp lại bình thường, phát hiện Thất Dạ vẫn chưa thỏa mãn nhìn hắn, sự mê man cùng nôn nóng trong mắt bị dục hỏa ngùn ngụt thay thế.

Sau đó, Nguyên Nhược Ngữ phát hiện một chuyện đáng buồn. Thất Dạ dường như không vội vàng giải quyết vấn đề của mình. Hắn một lòng chuyên tâm nhìn phản ứng của Nguyên Nhược Ngữ, không ngừng thăm dò trên người hắn, tìm kiếm điểm mẫn cảm của hắn, sau đó vẻ mặt chấp nhất, vẻ mặt si mê nhìn biểu tình của Nguyên Nhược Ngữ.

Sau khi mình lại phóng ra một lần nữa, Nguyên Nhược Ngữ đã cảm thấy không có sức lực lại nghĩ cách làm thế nào đẩy Thất Dạ ra. Vì hắn dường như hoàn toàn chơi đến nghiện rồi

Nhẹ nhàng phơi bày cơ thể Nguyên Nhược Ngữ, toàn bộ của Nguyên Nhược Ngữ bày ra trước mắt. Thất Dạ giống như mê muội dùng tay vỗ về da thịt Nguyên Nhược Ngữ. Cự vật dưới khố vẫn sừng sững không đổ.

Sau đó, Thất Dạ chú ý tới tiểu huyệt của Nguyên Nhược Ngữ, vì hắn phát hiện, lúc hắn chạm vào đây, Nguyên Nhược Ngữ luôn nhịn không được lộ ra biểu tình làm mình say mê.

Vì vậy, chuyện Nguyên Nhược Ngữ không muốn xảy ra nhất vẫn xảy ra.

Thất Dạ rõ ràng tìm thấy thứ hắn muốn, cũng bắt đầu hiểu ý của chiếc bình Tiêu Nam đưa, cùng mấy lời nói kia. Thất Dạ rất hưng phấn muốn thử nghiệm. Thế nhưng lại gặp phải sự kháng cự của Nguyên Nhược Ngữ.

Bởi vì đối phương là Thất Dạ, Nguyên Nhược Ngữ không nghĩ ra được lý do nào để cự tuyệt. Chỉ đánh trừng mắt, nói không muốn.

Nhưng, ánh mắt vô địch của Thất Dạ, vĩnh viễn là thiên địch với Nguyên Nhược Ngữ. Không bao lâu, liền bại trận.

Xem ra, vẫn là giơ cờ trắng đầu hàng. Quan trọng là, cuộc sống sau này tuyệt đối không được sống khá giả.

Cảm giác Thất Dạ chậm rãi tiến vào, cũng biểu tình hưởng thụ vô cùng của hắn. Chậm rãi điên cuồng, cùng tần suất… Loại cảm giác nhiệt độ trong cơ thể thiêu đốt… Lơ đãng chạm vào nơi đó…. Nguyên Nhược Ngữ nhịn không được rên lên một lần nữa….

Thất Dạ như cuối cùng tìm thấy kho báu, đã bắt đầu từ những trừu sáp nguyên sơ nhất, cảm thụ được cực hạn của bản thân, loại khoải cảm chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Hai người vui sướиɠ, trong buổi đêm tưởng chừng như vô tận này.

…….

Đương nhiên, Nguyên Nhược Ngữ vẫn cảm thấy mình bị vắt kiệt. Vì đại khái không ai ngờ tới, lực bạo phát của Thất Dạ có thể kéo dài như vậy… Tròn một buổi tối, Nguyên Nhược Ngữ không biết miình đã bị đánh thức bao nhiêu lần. Mỗi lần mở mắt, liền có thể nhìn thấy vẻ mặt trầm mê của Thất Dạ, cùng cảm giác không thể bỏ qua từ cơ thể mình truyền lại… Nhất định sưng lên rồi… Không thể tiếp tục động nữa… Ta xin ngươi… Dừng lại…

Cho dù cổ họng đã khản đặc, nhưng Nguyên Nhược Ngữ vẫn kiên trì rêи ɾỉ một đêm… Cho dù sau đó, đã hoàn toàn không kêu thành tiếng, giống như trong mộng, Nguyên Nhược Ngữ vẫn đang kêu… Buổi đêm là mộng phi mộng…

……

Nguyên Nhược Ngữ vốn muốn mở miệng chửi mắng, phát hiện ngày hôm sau sự thực là… trực tiếp ngủ qua.

Vẫn là Tiêu Nam nắm bắt thời cơ lôi Thất Dạ đi, mình ngủ tròn một ngày. Cơ thể được Tiêu Nam tắm rửa cho… Cái gì cũng không muốn quản…

Ngày mai liền trốn đi thôi…. Cứ thế này, mình thật sự sẽ chết mất.

Trốn đi? Tiểu Ngữ, ngươi thật sự đi nổi sao?

Hạnh phúc năm người, nên là hạnh phúc của năm con lang, đều đặt trên người ngươi đó

Ngươi thật sự có thể đi sao?
« Chương Trước