Chương 13

“Thỉnh lão gia cho phép.” Tiêu Nam khom người đối chủ nhân Nguyên phủ nói rõ.

“Cái này… Việc chiếu cố Tiểu Ngữ…” Nguyên Kiệt Minh hơi do dự.

“Sẽ có người chăm sóc tiểu thiếu gia cẩn thận hơn Tiêu Nam. Lão gia vào kinh, trong nhà chỉ để mỗi quản gia tuổi đã lớn nên thỉnh lão gia đồng ý cho Tiêu Nam ở lại phủ.” Tiêu Nam cúi đầu khiến Nguyên Kiệt Minh không thấy rõ biểu tình, “Kia… Thôi được. Nhưng phía Tiểu Ngữ…”

“Về phần tiểu thiếu gia thì Tiêu Nam sẽ giải thích sau, lão gia đừng lo lắng nhiều.”

……

“Nhược Ngữ thiểu gia ghét ta sao?” Tiêu Nam đưa tiểu hài tử 9 tuổi lặng lẽ về phòng.

“Không.” Nguyên Nhược Ngữ ngừng cước bộ, thản nhiên trả lời, “Ta muốn biết lí do.”

Tiêu Nam cũng dừng lại, vẻ mặt cười khổ, “Nhược Ngữ thiếu gia muốn nghe nói thật hay nói dối.”

“Lời nói dối ngươi vừa nói rồi. Ta muốn nghe sự thật.”

“……” Tiêu Nam hạ người xuống ngang với tầm nhìn của Nhược Ngữ, thấp giọng nói, “Kỳ thực… Tiêu Nam không muốn tiến cung…”

“Ghét hoàng cung?”

“… Cứ cho là vậy.” Tiêu Nam mỉm cười trả lời, không nghĩ Nguyên Nhược Ngữ trực tiếp hỏi thế, “Không có Tiêu Nam bên cạnh, Nhược Ngữ thiếu gia phải tự mình chăm lo. Chớ đừng dây vào những người không nên dây.”

Vẫn là Tiêu Nam hiểu ta nhất.

“Buổi tối nhớ không được đạp chăn lung tung. Nhược Ngữ thiếu gia cái gì cũng hảo chỉ riêng ngủ là người ta trông vào không dám khen tặng.”

Ta thu hồi lời vừa nói.

Cứ như thế, đoàn người Nguyên gia chậm rãi vào kinh tiến cung.

Chạm được chân xuống đất kinh đô Nhược Ngữ mới cảm thấy tầm quan trọng của phương tiện ở hiện đại. Vừa xuống xe, hắn thật muốn đá bay cái xe ngựa đã tra tấn mình mấy ngày qua.

Kinh thành khác xa so với Giang Nam, nếu ví Giang Nam như thiếu nữ hiền hòa xinh đẹp thì nơi đây chính là nam tử cao lớn mạnh mẽ. Giang Nam là Giang Nam của hồng kiều lục ba lý(1)còn kinh thành là kinh thành của kim bích huy hoàng(2).

Nguyên Nhược Ngữ đứng giữa ngã tư đường, hòa nhịp cùng bầu hơi thở trong thế giới này. Đây là lần đầu tiên rời nhà đi xa, tuy có oán hận phương tiện không thuận tiện nhưng hắn phần nào hiểu được cảm giác tự do bay nhảy khắp nơi của Phi Lăng. Thật vô cùng khoái hoạt hưng phấn.

Sắc trời đã tối dần, Nguyên gia quyết định nghỉ lại khách *** một đêm, hôm sau sẽ tiến cung.

Bữa cơm tối, toàn bộ khách trọ đều rôm rả bàn tán về một chủ đề duy nhất, là buổi lễ mừng sinh nhật long trọng của Lệ phi, lệnh ái của hữu tướng đương triều. Thế lực của hữu tướng hết thảy không ai là không biết. Sớm có lời đồn rằng qua nhiều triều đại các Hoàng đế đều rất muốn nhổ bỏ hiểm họa Liễu gia song bởi gia cơ thâm căn cố đế, phân bố quảng mật nên diệt trừ không phải chuyện dễ thực hiện. Còn có người cho hay, thiên hạ này một nửa thuộc về Liễu gia.

Tiếp bàn đến chuyện tân phi tử chưa rõ danh của Hoàng đế đã mang hỉ. Đương kim thánh thượng trẻ tuổi chưa có nhiều nhi tử, mọi người lại đoán già đoán non tên nàng phi tử may mắn ấy. Rốt cuộc cũng có người nói tới nam phi trong cung. Tại thế giới này, việc nạp nam tử làm thϊếp mà nhất là giới cao quan quý tộc vô cùng phổ biến. Chuyện Hoàng đế nạp nam phi không hề lạ nhưng cái đáng nói là thời gian Hoàng đế qua lại với người kia lâu hơn đối với các phi tử khác, hiện tại trong triều ít nhiều xuất hiện thanh âm bất mãn. Nguyên Nhược Ngữ hơi đăm chiêu, nghĩ ngày mai tiến cung liệu có thể nhìn thấy Hàn Tử Ngâm hay không?

Ngày hôm sau, Nguyên gia cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, hướng hoàng thành xuất phát. Nhược Ngữ buồn chán ngó nghiêng trên đường, toàn người với nguời. Nhớ kiếp trước lão sư có nói, làm cán bộ tại Bắc Kinh thập phần giản dị, chỉ đi làm bằng xe đạp thôi. Ở chỗ để dựng xe, nếu có mười chiếc thì chín chiếc là của cán bộ còn một là của người dân.

Mà ở đây quan niệm phong kiến quan dân vẫn rất nặng nề nhưng trông thiên hạ thái bình như thế kia chắc lâu lắm rồi chưa có dân chúng nổi loạn.

Chớp mắt một bóng người lướt qua, Nhược Ngữ toàn thân run rẩy, kích động muốn rướn hết sức ra ngoài ô cửa xe. Liễu Như Mi lập tức tóm lấy y phục đứa con, đề phòng hắn ngã xuống, “Cẩn thận! Tiểu Ngữ!”

Nguyên Nhược Ngữ khẩn trương tìm quanh, phát hiện không thấy thân ảnh quen thuộc ấy đâu cả. Chẳng nhẽ vừa rồi hắn gặp ảo giác? Nhìn lầm?

Em gái… lẽ nào nó cũng lạc đến nơi này?

Kỳ thực đáy lòng hắn luôn đem một tia hi vọng, nếu em gái hắn…

Ban nãy…

… Ngay trong thời gian Nguyên Nhược Ngữ ngẩn người xe ngựa đã vào cung.

Lúc nội quan dẫn Nguyên gia vào viện Nhược Ngữ mới trấn tĩnh lại, thấy bài tử trên cửa có khắc “Tiên Lệ viện” thái giám liền nhiệt tình giới thiệu đây chính là do đích thân Hoàng đế điện hạ tự tay viết tặng Lệ phi nương nương, những nơi khác không hề có. Riêng Nguyên Nhược Ngữ chỉ cảm thấy một trận muốn thổ, xem ra vị Hoàng thượng này không thích Lệ phi cho lắm, hay nói đúng là hận hữu tướng phía sau [Xin ngươi, hữu tướng là ông ngoại ngươi đó]

Phong cảnh trong viện quả không tồi, thấp thoáng thấu lộ hương vị Giang Nam, thanh nhã mà tinh trí.

“Nương nương, Nguyên gia đã đến” Thái giám đối cửa điện cung kính nói.

“Để bọn họ tiến vào.” Bên trong truyền ra thanh âm nữ nhân trưởng thành, mang vẻ tôn quí thậm chí còn có chút ngạo mạn.

Cửa mở, Nhược Ngữ cùng phụ mẫu đi vào, lập tức nhận ra bài trí trong phòng chẳng hề tầm thường, độc đặc, tinh xảo lại không mất đi giá trị vốn có. Lệ phi đang ngồi ở chính gữa, thấy Liễu Như Mi liền chậm rãi hướng đến chỗ nàng, sau đó là đoạn hàn huyên của tỷ muội. Hỏi đáp một hồi, mọi người nhớ ra phải ngồi xuống, Lệ phi cùng Liễu Như Mi nói chuyện hăng say, Nguyên Kiệt Minh bên cạnh chỉ lẳng lặng uống trà, thi thoảng trả lời vài câu hỏi từ Lệ phi. Lúc này, Lệ phi mới nhìn sang đứa nhỏ ngồi yên không nói, nghi hoặc: “Muội muội, đây là Phi Lăng? Sao lại nhỏ như vậy? Giống như chỉ 8, 9 tuổi… Không đúng a, giờ Phi Lăng phải lớn ngang so với Ca nhi chứ?”

“Nga, ngươi xem, ta quên mất chưa giới thiệu. Tiểu Ngữ, lại đây.” Liễu Như Mi vẫy vẫy Nhược Ngữ đến bên mình, “Tỷ tỷ, đây là tiểu nhi tử nhà chúng ta, năm nay được 9 tuổi. Tiểu Ngữ, gọi nương nương.”

“Tiểu dân tham kiến Lệ phi nương nương.”

“Đã bảo không cần khách khí rồi! Người một nhà cả… Ngươi là Nguyên Nhược Ngữ? Ngẩng lên để di xem nào.”

Nhược Ngữ nâng tầm mắt, Lệ phi, nữ nhân này thật vô cùng lợi hại, tâm tư trong mắt nàng được che dấu không một tia sơ hở. Nguyên Nhược nghĩ đâu hiểu được rõ một nữ nhân đứng ở vị trí cao trong cung đình đâu chỉ có thể dựa vào gia thế. Bất quá, tuy đã từng sinh tiểu hài tử song Lệ phi bảo dưỡng da quả là hảo, nhìn qua còn có khi trẻ hơn cả Liễu Như Mi. Xứng đáng là một mỹ nhân, một vai diễn hoàn hảo.

“Hài tử thực xinh xắn, thái độ rất đúng mực nhưng sao không thấy cười. Phải cười nhiều mới đẹp, giống tiểu tử Phi Lăng ấy. Ta thích như vậy ”

“Tỷ tỷ nói đúng. Tiếc rằng lần này Phi Lăng đã xuất môn, không thể đến dự sinh nhật tỷ tỷ, thỉnh ngươi đừng trách tội.”