Chương 4

22.

Ngộ Tinh Diểu cương rồi. Hắn không vội, mà bình tĩnh chồm lên người Lê Nguyện, ngồi trên đùi cậu, tháo đồ cậu xuống.

Vật nhỏ xinh xắn của cậu ló ra giữa chùm lông mao thưa thớt.

Bàn tay chai sạn của hắn vuốt dươиɠ ѵậŧ của cậu. Cảm giác này lạ quá – tê dại. Vật nhỏ mềm oặt trong tay hắn trở nên cứng cáp hơn.

Hắn giấu vẻ tàn nhẫn, mỉm cười hỏi cậu:

– Sướиɠ không?

Cậu không đáp. Hắn kiên nhẫn hỏi lại:

– Tôi để ý cảm giác của cậu. Cậu không nói thì sao tôi biết cậu có sướиɠ hay không chứ?

Hắn dỗ vậy, cậu xấu hổ đỏ mặt tía tai, đành bẽn lẽn gật đầu đáp khẽ:

– Có…

Ngộ Tinh Diểu càng lúc càng thấy thú vị. Không biết cậu bạn cùng lớp bán da^ʍ này đã bán cho bao người mà còn tỏ vẻ chiếu mới chưa từng trải trước mặt hắn.

Hắn định hạ thủ lưu tình với cậu, nhưng tay hắn không kiềm được nên hắn nhéo bìu cậu.

Hắn nghe cậu hét lên, vật nhỏ trong tay hắn xìu xuống.

Bộ phận mềm yếu nhất trên người đàn ông là cặp trứng dái này đây, cơn đau do bị tác động vật lý vào chỗ này đớn gấp chục lần chỗ khác, đã thế hắn còn cố tình nhéo cậu nữa.

Cậu cong người trên giường, tay cậu che phần đó, cậu khóc nức nở. Cậu không biết bản thân cậu đã làm gì khiến hắn tức thì cậu nghe hắn mắng:

– Đồ đĩ nhà cậu bị cả đống người chơi nát thế này, còn tỏ vẻ ngây thơ gì nữa hả?

Hắn thô bạo quá… Hắn không thèm cho cậu che chắn nữa. Cậu khóc đỏ cả mắt, phía dưới lại đau, còn hắn cắn hạt đậu đỏ trước ngực cậu.

Hắn cắn ra rồi nhả, hạt đậu sẽ bật về. Hắn làm thế vài lần, lực cắn mạnh thêm khiến hạt đậu trở lại chậm hơn.

Cậu không chịu được. Dường như hắn muốn cắn hạt đậu ấy ra khỏi người cậu vậy, cậu nức nở:

– Đau… Đau… ưm… lớp trưởng… Đừng mà… Đau quá… Đau quá…

Cậu van xin hắn nhẹ hơn, hắn cắn cậu mạnh thêm.

Ngộ Tinh Diểu cười nhạo. Hắn nhả hạt đậu bên trái rồi cắn phần bên phải. Vết bỏng trên xương quai xanh của cậu đập vào mắt hắn. Hắn đoán đây là chiến tích của một vị khách nào đó trước đây in lại. Rồi hắn nhớ đến Trì Nghiệm thường xuyên kiếm cậu trên trường, bèn hỏi:

– Trì Nghiệm đã chơi cậu chưa?

Cổ tay cậu đau, ngực cậu đau, thân dưới cũng đau, đầu cậu không còn đủ tỉnh táo để đón nhận thắc mắc của hắn.

– Cậu lấy Trì Nghiệm bao tiền một lần? Hôm ở nhà vệ sinh kia là tôi cản chuyện làm ăn của cậu à?

Cậu không biết tại sao lớp trưởng lại trở nên gay gắt như vậy, không phải một chàng mọt sách suốt ngày học hành trong ấn tượng của cậu, cũng không phải ân nhân cứu lấy cậu trong lần đi vệ sinh ấy.

Hắn nặng lời, cay nghiệt. Dường như lớp trưởng tốt bụng trong nhận thức của cậu chỉ là vỏ bọc trống rỗng, còn người trước mặt cậu đây mới là ác quỷ từ địa ngục ngoi lên.

Hắn xem kha khá phim. Tuy chưa có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng hắn tiếp thu nhanh. Kiến thức lý thuyết vững, và hắn biết đồng tính không giống dị tính chút nào.

Chuyện nới rộng giữa con trai với con trai ấy à, hắn biết, nhưng hắn không làm. Hắn xé bao, đổ chút gel bôi trơn rồi bẻ chân cậu thành hình chữ M và đâm thẳng vào đít cậu.

– Lần đầu của tôi đấy, hời cho đồ điếm nhà cậu thật. Chảy máu này, trúng lần đầu của cậu luôn à?

23.

Cậu đáp phải, hắn cứ thế mà nắc vào rồi kéo luôn cả tơ máu ra.

Lê Nguyện đau trắng mặt. Cậu cắn chặt môi nhịn cơn đau do thân cậu bị xé toạc. Cậu thoi thóp như chú cá mắc cạn, nằm thở hổn hển dưới thân hắn.

Ngộ Tinh Diểu quỳ trên giường, nhìn cậu. Hắn cũng chẳng cho cậu thời gian chuẩn bị gì cả, cứ banh chân cậu rộng ra rồi thúc vào.

Cậu không dám khóc, cũng không dám ôm lấy hắn. Cậu chỉ dám níu tấm ga trải giường để xoa dịu cơn đau đằng sau cậu.

Dẫu gì thì đây cũng là lần đầu của hắn: hắn nhấp vài nhát là muốn bắn. Hắn nhịn lại, tốc độ chậm xuống, nhưng lực thúc mạnh hơn.

Hắn khép chân cậu lại, nhìn nơi mà hắn và cậu gắn kết với nhau. Cú© Ꮒσα cậu sưng đỏ, dươиɠ ѵậŧ hắn nổi gân xanh như một lưỡi đao xỏ ngang cái miệng nhỏ nhắn ấy.

Hắn kiên nhẫn chơi cậu, ra vào chậm rãi, cảm nhận hơi nóng mà cậu truyền cho hắn.

Nóng quá! Ướt quá!

Cả cuộc làʍ t̠ìиɦ ấy, cậu chỉ thấy đau. Hắn chẳng buồn quan tâm đến cậu, cũng chẳng buồn nhắm vào điểm nhạy cảm của cậu. Cứ đâm chín cú nông thì thúc một cú sâu vào trong cậu, sau đó lại lật cậu xuống để đổi tư thế. Bàn tay hắn đặt trên bờ mông trắng nõn của cậu, vỗ vỗ:

– Tự nhấp xem nào?

Người hắn nóng hầm hập, còn cậu đổ mồ hôi lạnh. Cậu nhắm mắt thật chặt, nước mắt vẫn chưa kịp ráo nữa. Chân cậu run vì đau do tư thế bị thay đổi quá chóng vánh, lại phải nuốt hết vật kia của hắn.

Sâu quá! Cậu cắn rách môi mới kiềm tiếng thét “đau quá” vào trong. Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được nữa: hắn bắn.

Lần đầu là lần dễ xuất nhất.

Hắn ôm cậu, vùi đầu vào hõm cổ cậu mà trải nghiệm cảm giác đạt cực khoái.

Sau khi làn thở dốc của hắn ổn định lại, hắn rời giường, tháo bao rồi vứt vào thùng rác.

Hắn vào nhà tắm. Trên tay hắn vẫn còn dính chút máu, hắn mυ"ŧ thử xong thản nhiên rửa tay.

Rồi hắn tắm. Rồi hắn rời khỏi phòng tắm. Hắn thấy cậu vẫn nằm quay lưng về phía hắn. Thế là hắn chạm vào lưng cậu, vuốt một đường, nhớ lại cảm giác phê pha khi nãy.

Chàng trai lần đầu bóc tem nên dễ thèm. Chốc chốc, hắn lại cương.

Cậu đã quay lưng về phía hắn sẵn rồi, hắn cứ thế mà đâm vào thôi. Tuy mới chơi một lần nhưng cái lỗ này đã bị thương, chắc chẳng đỡ hơn lần đầu là bao.

Hắn cảm thấy người kia đang run, hắn còn nghe tiếng khóc thút thít. Hẳn cậu đau lắm, hắn nghĩ vậy.

Lòng người vốn ác.

Ngay từ lúc còn bé, bạn đã biết khóc lóc om sòm để đòi kẹo ngọt. Tụi con nít đã biết cười cợt việc Trương Vô Kỵ tàn tật, hoặc gây chuyện với mấy người khiếm khuyết như thế.

Bên cạnh việc học tập để trau dồi kiến thức bên ngoài, chúng ta còn được học để che giấu cái ác vốn có trong máu, được dạy rằng: cố tình gây chuyện là sai, ăn cắp ăn trộm là sai, cười nhạo bỡn cợt là sai, đánh nhau là sai.

Bạn được dạy thế, bạn mới nỗ lực kiềm nén cái ác hiện hữu trong bạn.

Nhưng Ngộ Tinh Diểu thì không.

Thân dưới thúc mạnh, qυყ đầυ hắn được siết lại.

Người kia run nhiều hơn.

– Lê Nguyện. – Hắn hôn lưng cậu như đang dỗ dành bạn tình – Đừng khóc nữa. Cậu làm như thể tôi đang bắt nạt cậu vậy. Tôi với cậu đây là thuận mua vừa bán mà? Khiến tôi mất hứng thì cậu tính sao?