Chương 6: Lôi thiếu tướng quân

“Họ Long, ngươi nói thế là có ý gì?”. Hoàng thiếu nhíu mày hỏi.

“Ta cũng không có ý gì, chẳng qua chỉ là đang nhắc nhở Hoàng thiếu mà thôi. Làm sao từ trong miệng ngươi lại thành ta có ý đồ bất chính đâu?”.

Vị Long thiếu kia nhún vai bất đắc dĩ nói.

Nhất thời đám người xung quanh liền bật cười.

“Cười cái gì? Tản ra cho ta! Kẻ trộm nếu chạy các ngươi chịu trách nhiệm sao?”. Hoàng thiếu tức giận quát.

Đám người bĩu môi không nói, chỉ yên lặng lùi lại một chút. Dù sao Hoàng gia tại Thiên Nam quận thế lớn, họ chọc không nổi.

Dương Phong vốn đứng gần, khi đám người lùi lại liền đem hắn lộ ra. Hoàng thiếu thấy Dương Phong vẫn đứng yên tại chỗ, cảm thấy mặt mũi mình không được coi trọng, thế là chỉ vào mặt Dương Phong quát lên.

“Ngươi là người nào? Có phải ngươi là đồng bọn với tên ăn mày này hay không?”.

Ai bảo Dương Phong tự nhiên chui đầu ra đâu, lại thêm trên thân hắn mặc quần áo khá là khác biệt với người của Thiên Nam quận, ai cũng biết hắn là người ngoại lai đi vào.

Mà Hoàng thiếu bị mất mặt, không lấy hắn ra chút giận thì lấy ai?!

Dương Phong: …

“Câm sao?”. Hoàng thiếu thấy Dương Phong không đáp lời, cho rằng Dương Phong sợ hắn, thế là tiến tới gần Dương Phong quát lên.

“Đường này là ngươi mở?”.

“Ngươi nói gì?”.

“Thành này là ngươi xây?”.

“Ngươi có ý gì?”.

“Ta nói là, thành này không phải Hoàng gia ngươi mở, đường này cũng không phải Hoàng gia xây, ta đứng chỗ nào, cùng ngươi có quan hệ gì? Bị mất mặt liền muốn lấy người khác chút giận, đây là phong cách làm việc của Hoàng gia các ngươi?”. Dương Phong cười nhạt hỏi.

Nói đùa.

Thân là người trưởng thành… ít nhất kiếp trước là vậy.

Luận về chụp mũ, hắn còn sợ tên tiểu tử này hay sao.

Vị Long thiếu kia nghe vậy ánh mắt sáng lên. Cao, thật sự là cao. Trực tiếp đem tác phong của Hoàng thiếu chụp lên đầu của toàn bộ Hoàng gia. Hắn trước kia làm sao không nghĩ tới đâu?!

Nếu Dương Phong nghe được tiếng lòng của hắn, nhất định sẽ bật cười.

Tiểu tử, muốn chơi trò này phải có chỗ dựa, ta có Dương phủ, ngươi có không? Ta chọc Hoàng gia nổi, ngươi chọc nổi sao?!

“Ngươi!”.

Vị Hoàng thiếu kia nghe vậy nhất thời tức giận nói không ra lời.

“Cho ta đem hắn bắt lại!”. Hoàng thiếu tức giận quát.

“Cái này… thiếu gia, cái này không được”. Một tên binh sĩ bên cạnh khó xử nói.

Bắt tên ăn mày này không có vấn đề, nhưng mà bắt vị công tử trước mặt này tuyệt đối không được. Chưa nói tới trang phục trên người vị công tử này rất cao quý, chỉ riêng pháp luật đế quốc cũng không cho phép điều đó.

Hoàng gia là đại gia tộc, nhưng còn chưa có tư cách xúc phạm luật pháp đế quốc. Nếu như dám làm như vậy, phủ quận chủ tuyệt đối đem Hoàng gia làm sứt đầu mẻ trán.

“Ta hoài nghi hắn cùng tên ăn mày là cùng một bọn, cho ta bắt lại!”. Hoàng thiếu tức giận quát, có điều mấy tên binh sĩ kia không động chút nào.

Họ là người Hoàng gia, nhưng không có nghĩa chủ nhân ra lệnh là họ sẽ làm. Nếu để gia chủ biết, tuyệt đối sẽ lột da họ.

Dương Phong cười nhạt một tiếng, mấy tên binh sĩ này còn thật đúng là hiểu chuyện, không ngu dốt như tên thiếu niên kia. Luật pháp đế quốc dễ dàng xâm phạm như vậy, một cái Hoàng gia nho nhỏ có thể tồn tại đến bây giờ? Sớm đã bị các gia tộc khác nuốt trọn rồi.

“Hắc, Hoàng thiếu, ngươi vẫn là quan tâm xem tên ăn mày kia đi, đừng giận cá chém thớt lây sang người vô tội”. Long thiếu mỉm cười nói.

“Mắc mớ gì tới ngươi?”. Hoàng thiếu tức giận nói.

“Đương nhiên không liên quan tới ta, nhưng mà chỉ cần là người đủ hiểu biết, liền sẽ không nói ra câu ngu xuẩn như vậy. Vị công tử này nhìn quần áo là biết từ bên ngoài tới, hẳn là hôm nay mới tới”.

“Từ chất liệu tới nói, là người không thiếu tiền, hơn nữa cũng sẽ không quen biết một tên ăn mày, còn sai sử hắn đi cướp tiền của ngươi. Chẳng lẽ Hoàng thiếu tính cách quá mức ưu tú, cho nên khắp thiên hạ đều muốn nhắm vào ngươi sao?”. Long thiếu châm biếm nói.

“Bản thiếu ưu tú, còn cần ngươi nói?”.

Dương Phong: …

Thật sự là… trí thông mình này thật sự là đáng lo.

“Chuyện gì xảy ra?”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh to lớn vang lên.

Đám người xung quanh vội tách ra một con đường, một đoàn người đi đến, nhìn qua, là người của phủ quận chủ.

“Lôi đại nhân, tên ăn mày này trộm tiền của ta, hơn nữa ta hoài nghi là người này xúi dục”. Hoàng thiếu chắp tay chào, sau đó chỉ vào Dương Phong nói.

“Hoàng thiếu gia, nói chuyện là cần chứng cứ. Việc trộm cắp này trực tiếp giao cho người phủ quận chủ xử lý là được, đến cùng sự việc như nào, phủ quận chủ sẽ giao phó cho Hoàng gia, còn mong Hoàng thiếu gia không nên gây chuyện lung tung”.

Vị Lôi đại nhân kia sớm đã tới, hơn nữa còn nghe được toàn bộ sự việc. Cho nên hắn cũng không thèm để ý mặt mũi của Hoàng gia, ai bảo Hoàng gia có một tên thiếu gia ngu xuẩn như vậy đâu.

Người như vậy, không đáng kết giao.

Hơn nữa, hắn tới là có nhiệm vụ trong người, cũng không phải vì việc nhỏ này mà tới.

“Vị công tử này, ngươi có phải là Dương Phong Dương thiếu gia?”.

“Là ta, ngươi là…”.

“Tại hạ là Lôi Trung, là phó tướng quản lý quân đội tại Thiên Hoa Thành”.

“Ra là Lôi phó tướng quân, không biết ngươi tìm ta là…”. Dương Phong hiếu kỳ hỏi.

“Dương đại nhân có truyền lệnh, nói rằng Dương thiếu gia sẽ tới Thiên Nam quận sinh sống ở đây một đoạn thời gian, cho nên ta mới tới tìm Dương thiếu gia. Không biết Dương thiếu gia có mang theo công văn trên người?”. Lôi phó tướng quân cười hỏi.

Dương Phong có chút im lặng, cha hắn làm việc thật đúng là nhanh. Hắn vừa mới tới Thiên Nam quận chưa tới vài giờ liền có người tìm tới.

Hắn từ trong hành trang lấy ra một quyển công văn, ghi chép lại xuất thân của hắn cùng với dấu lệnh do Dương phủ ký đóng. Không chuẩn bị một chút mà tới nơi này, chắc chắn sẽ bị bắt lại.

Không có thứ này, đi nơi nào cũng không tiện.

Vị Lôi phó tướng quân kia lật ra xem một chút, con ngươi hơi co rụt lại. Hắn giống như phát hiện ra thứ gì đó không tầm thường, nhưng khi ngẩng lên, thấy ánh mắt đầy uy hϊếp của Dương Phong, hắn vội ngậm miệng.

Nói đùa, bí mật này nếu nói ra, chức quan của hắn cũng đừng nghĩ ngồi tiếp.

Hắn vội vang lấy ra một con dấu đỏ, tại bên trong quyển công văn kia đóng một dấu, sau đó cung kính đưa lại công văn cho Dương Phong rồi cười nói.

“Đã xác nhận, không có vấn đề gì”.

“Như vậy liền xong rồi?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, chỉ cần xác minh là được, vậy ta liền không làm phiền Dương thiếu gia dạo chơi. Đi thôi”.

Nói xong, hắn liền dẫn người rời đi.

Vị Long thiếu kia ở bên cạnh ánh mắt kỳ dị nhìn Dương Phong.

Người này, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Có thể để cho Lôi phó tướng quân cung kính như vậy, tuyệt đối là nhân vật không chọc nổi, cấp bậc ít nhất cũng ngang với quận chủ.

Chẳng lẽ là người của phủ thành chủ sao? Nhưng… phủ thành chủ có người họ Dương?!

Vị Hoàng thiếu gia kia mặc dù bình thường đầu óc không tốt lắm, nhưng cũng không phải người ngu. Biết mình chọc phải người không dễ chọc, cho nên vội vàng ôm quyền nói.

“Là bản thiếu thất lễ, chờ bản thiếu xử lý xong chuyện này sẽ tới tìm Dương công tử bồi tội. Bản thiếu đi trước, mang hắn đi!”.

Nhất thời, người của Hoàng gia lôi tên ăn mày kia lên sau đó vội vàng rời đi.