“Thế tử không phải để lại bức thư sao? Trẫm còn thật muốn biết đến cùng là nguyên do gì mà để cho thế tử ngay cả trẫm cũng không muốn gặp”. Nữ đế nheo mắt nói.
Chuyện nàng tới, ngày hôm qua sớm đã thông báo. Cho nên việc Dương phủ sớm chuẩn bị là tất nhiên, Dương Phong chắc chắn nhận được nhắc nhở của Dương Quân, nhưng mà hiện tại tiểu tử kia lại trốn đi.
Cho nên nàng thật đúng là hiếu kỳ, vì cái gì Dương Phong lại muốn trốn. Dù sao tiểu tử kia mặc dù ít khi ra khỏi phủ, nhưng mà danh tiếng tại Thiên Không Thành cũng không nhỏ.
Bởi vì Dương Khinh Tâm mỗi khi ra khỏi phủ đều sẽ đem hắn treo bên miệng, chỉ cần cùng người nói chuyện, mười câu liền có năm câu nhắc tới Dương Phong.
“Trần lão, mở thư ra đọc”. Dương Quân nhìn về phía quản gia nói.
“Vâng”.
Quản gia nhận lệnh, vội vàng mở ra bức thư, sang đó chậm rãi đọc, nhưng vừa mở miệng đọc xong hai chữ đầu liên không dám đọc tiếp.
“Lão cha…”.
Đám người: …
Dương Quân sắc mặt đen lại. Tiểu tử thối này lại dám gọi mình như vậy?!
“Tiếp tục đọc”.
“Vâng”.
“Lão cha, ta biết ngươi kiểu gì cũng sẽ nhận được thứ này, hơn nữa hẳn là do bệ hạ muốn nghe. Chậc chậc, lão cha, kinh hỉ này ta dành cho ngươi, ngươi cao hứng sao?”.
Phốc!
Dương Quân kém chút phun ra một ngụm lão huyết.
Hắn đến cùng sinh ra một đứa con kiểu gì đây? Có hố cha như vậy sao?!
Đám người đều cố nhịn cười, dù sao loại ngữ điệu này… thật sự là quá trêu chọc.
Quản gia hít sâu một hơi rồi đọc tiếp.
“Lão cha, từ ngày đó đến nay, kỳ thực trong lòng ta vẫn còn có một tia oán giận ngươi, cũng là do ngươi, mẹ ta mới rời đi. Ta biết ngươi có nỗi khổ tâm, nhưng… điều này không thay đổi được sự thật trước mắt”.
Dương Quân sắc mặt hòa hoãn xuống, nội tâm hiện lên vẻ đau lòng. Dù sao những năm qua Dương Phong tại Dương phủ, gần như đem bản thân khép kín. Cũng chỉ mấy năm gần đây mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, nói không lo lắng là giả, cốt nhục của mình sinh ra, sao có thể không quan tâm đâu.
“Lão cha. Ta sớm đã biết tại mấy năm trước ngươi đã tìm được mẹ ta, nhưng vì cái gì ngươi không đem nàng mang về? Chẳng lẽ bộ mặt Dương đại tướng quân của ngươi trọng yếu đến vậy sao?”.
“Ta nhớ lúc ta mới bảy tuổi, ngươi còn vì mẹ ta mỗi đêm rửa chân. Mẹ ta tức giận một chút, ngươi liền sợ đến run chân…”.
Đám người: …
Phốc!
Nữ đế nhịn không được bật cười.
Ban đầu còn có cảm giác bi tình, hiện tại tất cả đều bị quét sạch sành sanh. Nàng nhìn về phía Dương Quân, trong mắt hiện lên đầy thâm ý, phẳng phất như đang nói: không nghĩ tới ngươi là người như vậy.
“Tiếp tục đọc! Bản tướng quân muốn biết tên tiểu tử này đến cùng muốn nói cái gì!”. Dương Quân nghiến răng nói.
Quản gia âm thầm lau mồ hôi lạnh, thiếu gia, ngươi là muốn hại chết lão nô sao?!
“Lão cha, có phải cảm thấy rất mất mặt không? Không sao, nam nhân mà, quen thuộc liền tốt”.
“Được rồi, ta liền vào vấn đề chính. Lão cha, làm phiền ngươi gửi tới bệ hạ lời xin lỗi của ta. Không phải ta không muốn diện kiến bệ hạ, chỉ là ta cảm thấy… nơi này không còn thuộc về ta”.
Quản gia nhìn lên Dương Quân một chút, ông ta thấy được trong mắt Dương Quân hiện lên một tia đau đớn.
“Cha, ta muốn đi tìm mẹ. Ngươi hẳn biết ta muốn tới nơi nào. Đừng cho người tới, ta không muốn trở lại. Mấy năm qua, ta biết ngươi không để ta ra ngoài là vì lo lắng an toàn của ta”.
“Ta không oán trách gì, cũng không có tư cách đi oán trách. Dù sao, sinh mạng của ta là ngươi mang cho ta. Hơn nữa, mấy năm qua, ngươi cùng vì mẹ ta làm rất nhiều”.
“Chuyện năm đó, liền dừng ở đây đi. Ta không muốn lại nói thêm, nguyên nhân gì, sự thật gì, ta không quan tâm. Chờ lúc nào ngươi đủ dũng khí đối mặt mẹ ta, lúc đó muốn giải thích, liền tốt nhất đừng do dự”.
“Đúng, nói cho tỷ tỷ ta biết, đa tạ nàng những năm qua chiếu cố ta. Mặc dù ta đối xử với nàng rất lạnh nhạt, nhưng ta cũng không phải cái gì cũng không biết. Tình cảm của nàng ta cảm nhận được, đương nhiên, là tình thân, ta biết lão cha ngươi đầu óc có chút đen, cho nên giải thích trước”.
“Nếu không ta sợ ngày gặp lại, ngươi đem ta treo lên đánh, lúc đó ta nhảy xuống sông cũng rửa không sạch”.
“Nói tới đây thôi. Đúng, ta có mang đi một ít nguyên tệ làm lộ phí, không nhiều, cũng liền hơn ngàn nguyên tệ. Bảo khố của ngươi giấu trong thư phòng ta ba năm trước liền biết tới, xem ra lúc mẹ ta còn ở, ngươi giấu cũng không ít nha”.
“Được rồi, nói nữa trời liền sáng. Hai người lão cha ngươi phái tới giám thị ta hiện tại đang bị ta nhốt trong kho củi, nói thật, liền loại trí thông minh này, ta chỉ dùng ít thủ đoạn là có thể lừa gạt”.
“Th lêm chút tâm nha, thật không hiểu được với ánh mắt của ngươi vì cái gì leo lên được chức vị đại tướng quân. Xem ra thế giới này lại có thêm một bí ẩn không có lời giải”.
Phốc!
Lần này không có ai nhịn được cười.
Dương Quân cũng cười, khúc mắc nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng được giải. Đáng tiếc quá trình này… hắn thật không muốn thấy.
Khuôn mặt của hắn đều bị tiểu tử này vứt sạch!
“Một năm nữa ta liền phải vào học viện, ta sẽ tại Thiên Nam quận đến trường. Thời gian của ta không còn nhiều, cho nên ta muốn trong thời gian này cùng mẹ ta ở chung lâu một chút, ngươi tốt nhất đừng làm phiền chúng ta”.
“Tốt, liền nói tới đây. Lão cha, bảo trọng. Thân yêu nhi tử tái bút!”.
Đám người yên tĩnh nghe quản gia đọc xong bức thư, vẻn vẹn chỉ là một bức thư, họ có thể hình dung ra được tính cách của Dương Phong như nào.
Đây quả thực là một đứa bé “vô cùng hiểu chuyện”. Bất quá, họ lại có chút hâm mộ tình cảm của Dương gia. Mặc dù có nhiều thứ xảy ra, nhưng loại tình cảm này thật sự rất đáng quý.
“Tiểu tử thối này”. Dương Quân mím môi mắng một câu.
“Được rồi vương gia, đã thế tử không muốn ở lại, cũng không cần phải níu kéo. Bây giờ đế quốc đã yên ổn, an toàn của thế tử có thể đảm bảo. Cho người âm thầm bảo vệ là được rồi, hơn nữa, nói không chừng đây cũng là chuyện tốt”.
“Thế tử tuổi còn nhỏ liền hiểu biết nhiều như vậy, tương lai ắt thành đại sự. Sớm đi ra ngoài đối mặt với khó khăn cũng tốt”. Nữ đế cười nói.
…
Dương Phong lúc này đã rời khỏi Thiên Không Thành được một quãng đường rất xa. Trên người có tiền, hắn cũng không sợ phải chịu đói chịu khát.
Ngược lại với mấy ngàn nguyên tệ này, đổi lại là người bình thường có thể sống mấy năm đâu.
“Công tử, sắp tới Thiên Hoa Thành, ngài cẩn thận một chút, nghe nói người nơi này không mấy chào đón người ngoài đi vào”.
Phu xe ngồi phía trước quay đầu nói.
Dương Phong nhẹ gật đầu.
Chiếc xe này là hắn thuê tới.
Nhắc tới cũng lạ, thế giới này vậy mà không có xe ngựa. Thứ này ngoại hình giống với xe ngựa, nhưng mà ngựa kéo xe lại đổi thành nguyên thú.
Nguyên thú là một loài động vật rất thần kỳ, chẳng những nắm giữ sức mạnh nguyên tố mạnh mẽ, hơn nữa đến độ tuổi nhất định còn có thể hóa hình.
Con nguyên thú đang kéo xe phía trước ngoại hình giống như là một con trâu, nhưng toàn thân lại là màu đỏ, được gọi là Huyết Ngưu. Hơn nữa hình dáng cũng rất lớn, phải cao tới hai mét, tốc độ di chuyển còn rất nhanh.
Từ Thiên Không Thành tới Thiên Hoa Thành, đi đường bình thường phải mất tới một tháng, nhưng có con nguyên thú này, cũng chỉ mất có một tuần.
Nếu không phải sợ quá rêu rao, hắn đã thuê hẳn một con Phong Mã tới, chỉ mất một ngày liền có thể tới nơi.