Dương Phong từ bên trong phòng tu luyện đi ra, vừa ra ngoài liền gặp được Phong Thiên.
“Hắc, Phong ca, ngươi xem như chịu đi ra”. Nhìn Dương Phong ra khỏi phòng tu luyện, Phong Thiên tấm tắc nói.
“Thế nào?”. Dương Phong hơi nhướng mày hỏi.
“Phong ca, ngươi chẳng lẽ không biết?”. Phong Thiên kinh ngạc hỏi.
“Biết cái gì?”.
“Phong ca, ngươi sẽ không phải còn chưa đi lấy cơ sở nguyên kỹ đó chứ?”.
“Hả? Nguyên kỹ? Không phải nói lên tới Nguyên Linh cảnh mới có thể tu luyện sao?”.
“… Phong ca, cơ sở, cơ sở nha. Cơ sở nguyên kỹ không mang theo thuộc tính, tháng sau liền phải bắt đầu tỉ thí, ngươi hiện tại không luyện… e rằng tháng sau sẽ bị người đè xuống đất đánh nha”. Phong Thiên cười nói.
“… Tới nơi nào lấy?”. Dương Phong im lặng hỏi.
Hắn sẽ không thừa nhận mình sợ bị đánh.
“Đương nhiên là Nguyên Kỹ Các rồi. Nơi đó có hai tầng, tầng một là nguyên kỹ cơ sở, tầng hai là dành cho Nguyên Linh cảnh. Ngươi tới đó tìm thứ mình thích, sau đó báo với người quản lý Nguyên Kỹ Các là được”.
Dương Phong nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó liền đi lên trên tầng trên. Rất nhanh hắn liền thấy được Nguyên Kỹ Các.
Đẩy cửa đi vào, Dương Phong liền nhìn thấy được một lão đầu đang ngồi phía trước đọc sách. Nhìn thấy Dương Phong đi vào, ông ta liếc một cái, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
“Tìm thứ mình cần, sau đó tới đây ghi chép, lúc đó ngươi mới có thể mang nguyên kỹ đi”.
Dương Phong không có nhiều lời, hắn đi vào bên trong. Nơi này có rất nhiều kệ sách lớn, mỗi một kệ sách phải chứa đựng tới mấy trăm quyển nguyên kỹ. Nhìn tới nhìn lui, Dương Phong cũng không biết nên chọn cái nào, ánh mắt hắn nhìn về phía người quản lý, ảnh mắt hơi đảo rồi lên tiếng.
“Tiền bối, xin hỏi ta nên chọn cái nào?”.
“Mắt ngươi mù? Ngươi muốn luyện quyền pháp hay đao pháp, bên trên mỗi kệ sách đều có ghi rõ ràng. Đừng tới phiền ta, chọn xong liền đi nhanh lên”.
Dương Phong: …
Chưa thấy ai phách lối như vậy.
Với kinh nghiệm làm người… không phải, là kinh nghiệm đọc truyện hơn 10 năm nói cho hắn biết, những người quản lý như này tốt nhất không nên chọc thì tốt hơn.
Dương Phong yên lặng đi trở lại mấy kệ sách kia, ánh mắt đảo một chút. Sau đó rơi vào trên kệ sách có chữ “Kiếm Đạo”.
Kiếm sao?!
Quả thực thì hắn rất thích kiếm, nhưng mà nói thật, dù cho vô cùng thích, nhưng số lần hắn dùng kiếm lại ít đến đáng thương. Toàn bộ tuổi thơ của hắn đa phần chỉ là luyện quyền.
Lần đó cùng Nham Thú chiến đấu, dù cho dùng kiếm cũng là vật phòng thân, trên thực tế hắn không hiểu gì về kiếm cả.
Do dự một lúc, Dương Phong mới cất bước tiến tới.
Ánh mắt nhìn quanh một lượt, trên kệ sách có rất nhiều cái tên hay, cái gì mà Lê Minh Kiếm Pháp, cái gì mà Tây Phong Kiếm Pháp… nhưng thứ này hắn nhìn một lần cũng sẽ không nhìn lần thứ hai.
Mà lúc này, hắn đột nhiên để ý tới một quyển sách màu xanh lục gần đó. Cũng không biết do cái gì, cũng có lẽ là do quyển sách này không hề để tên, hắn đưa tay ra lấy xuống, chỉ thấy trên bìa sách có một dòng chữ vô cùng bắt mắt.
Truy Phong Kiếm Pháp.
Truy Phong sao?!
Sẽ không phải là…
Dương Phong đem sách mở ra, một lát sau, con ngươi hắn trừng lớn.
Mẹ nó, đây không phải là nguyên kỹ của Dương gia sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?!
“Tìm được liền mau đi đi, đừng có đứng ở đây, tốn diện tích không gian, ảnh hưởng không khí mới mẻ của ta”.
Ngay tại lúc này, lão giả quản lý lên tiếng.
Dương Phong kinh ngạc nhìn qua, thấy ông ta vẫn đang đọc sách. Khoé miệng hắn nhếch lên nụ cười, xem ra là do mẹ hắn làm. Nếu không không có lý do gì thứ này lại có thể xuất hiện ở đây được.
“Đa tạ tiền bối”. Dương Phong đi tới chắp tay nói, sau đó liền quay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút. Nhớ kỹ, đó là quyển thứ nhất, Truy Phong Kiếm Pháp có hai quyển, quyền thứ hai mới là tinh tuý. Thứ này chỉ có thể dùng rèn luyện cơ sở. Hiểu không”. Âm thanh lão giả kia vang lên.
“Ta đã biết, đa tạ tiền bối chỉ điểm”. Dương Phong quay người chắp tay nói, sau đó liền rời đi.
Lão giả kia thấy Dương Phong rời đi, ông ta mới ngẩng đầu lên, sau đó khoé miệng nở ra nụ cười bí ẩn.
…
Dương Phong trở lại phòng tu luyện, hắn đem Truy Phong Kiếm Pháp mở ra. Tập trung toàn bộ tinh thần nhấm nuốt từng chữ ghi bên trong, còn có những hình ảnh minh hoạ ghi lên trên đó.
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Phong mới giật mình tỉnh lại.
Hô!
Dương Phong thở ra một hơi, thứ này, không đơn giản chỉ là ghi lại kiếm pháp, mà còn kể về nguồn gốc xuất xứ, tâm đắc khi tu luyện.
Kiếm pháp chia làm ba cảnh giới, đầu tiên chính là Hình, sau đó là Ý, cuối cùng chính là nhân kiếm hợp nhất.
Hình chỉ là hình thái, chỉ cần chịu bỏ thời gian tu luyện, không có ai không đạt được tới bước này.
Ý, chỉ chính là ý cảnh, một kiếm sư chân chính phải nắm giữ ý cảnh của riêng mình. Thực tế Ý đến cùng là gì không thể dùng ngôn ngữ để giải thích được, chỉ có thể tự mình đi cảm nhận. Đây cũng là cảnh giới khó khăn nhất, bởi vì có người cả đời cũng không hiểu được Ý, có người lại chỉ mất vài ngày là có thể tìm ra.
Hết thảy đều phải dựa vào thiên phú.
Mà nhân kiếm hợp nhất, người chính là kiếm, kiếm chính là người. Cảnh giới này, toàn bộ Nguyên Linh Đại Lục chưa từng nghe nói có người đạt tới. Đây chỉ là một loại cảnh giới trong truyền thuyết.
Dương Phong nhịn không được rút ra thanh kiếm trên kệ, sau đó bắt đầu luyện tập.
Lại một lần nữa, cuồng nhân tu luyện trở lại.
Ròng rã một tháng trời, ngoại trừ lúc ăn cơm cùng nghỉ ngơi, Dương Phong đều ngâm mình vào trong phòng tu luyện. Nếu như người khác ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì kiếm pháp của hắn từ ban đầu vô cùng thô sơ, đến hiện tại đã đạt tới tình cảnh vô cùng cao.
Kiếm đạo của hắn đã nắm giữ Hình.
Tốc độ này so với những thiên tài trong lịch sử không được xem là nhanh, nhưng đặt tại bây giờ có thể nói là vô cùng đáng gờm.
Xẹt!
Dương Phong vung kiếm chém qua, nhưng mà lúc này, thanh kiếm trên tay hắn đã không chịu đựng được sức mạnh do hắn phát ra, trực tiếp gãy làm đôi.
Nhìn thay kiếm gãy trên tay, Dương Phong nhặt lên một nửa còn lại, sau đó ném cả hai vào thùng rác gần đó.
Xem ra cần phải tìm vũ khí chuyên dụng cho mình, những vũ khí ở đây chất lượng thật sự là quá kém.
Suy nghĩ một chút, Dương Phong liền nhớ tới, học viện không phải có Chế Tạo Viện sao? Nói không chừng ở đó có thứ hắn muốn.
Không do dự chút nào, Dương Phong trở lại phòng, tắm rửa thay quần áo xong liền đi ra.
Chỉ mất mười phút, hắn liền tới được Chế Tạo Viện.
Hắn cho rằng nơi này có ít người, nhưng mà không nghĩ tới người ở đây cũng không ít, hơn nữa, đa phần đều là học viên của học viện.
“Nha, người mới?”. Một âm thanh nữ tử vang lên.
Đám người đồng loạt nhìn qua, gương mặt của Dương Phong quả thực rất mới lạ, đương nhiên, mới ở đây là họ chưa gặp qua lần nào, mà không phải kiểu dị dạng.
Dù sao hắn đẹp trai như vậy, sẽ không có người trái lương tâm nói hắn là dị dạng.
“Năm nhất sao? Ngươi tới đây làm gì nha? Tiểu đệ đệ”. Nữ tử kia đi quanh người Dương Phong đầy hứng thú hỏi.
Đám người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía nơi này. Dù sao học viên năm nhất quả thực rất ít đến đây, một năm cũng chưa gặp được mấy lần.
“Sư tỷ, ta muốn mua một món vũ khí vừa tay, không biết nơi này người nào là quản lý?”. Dương Phong mỉm cười đáp.
“Nha, mua vũ khí? Học viên năm nhất đều có tiền như vậy sao? Phải biết Chế Tạo Viện vũ khí bán ra rất đắt đỏ, tiểu đệ đệ, ngươi mua nổi sao?”. Nữ tử kia cười hỏi.
“Cái này còn phải xem mới biết được, không biết có thể nhờ sư tỷ đề cử cho ta một vài món vũ khí không? Dù sao ta cũng không quen thuộc nơi này, được chứ?”.
“Ha ha, có thể nha, bất quá… sư đệ, ngươi biết, sẽ không ai giúp ngươi làm không công”. Nữ tử kia mỉm cười nói.
“Mười nguyên tệ, đủ sao?”. Dương Phong hỏi.
“Sư đệ, ngươi là đuổi ăn mày sao?”.
“Xem ra sư tỷ không cần, vậy để ta nhờ người khác”.
“Đừng đừng đừng, đùa ngươi chơi đâu, nghiêm túc như vậy làm gì. Mười nguyên tệ cũng có thể, xem như ta cho sư đệ giảm giá”. Nữ tử kia vội nói.
“Ha ha, Tiểu Yến Tử, vì mười nguyên tệ, ngươi ngay cả mặt cũng không cần sao?”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh cười nhạo vang lên.