Chương 25: Phong Điêu mang tới rung động

“Đương nhiên. Nếu không phải ở bên dưới, đặt tại trên này sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Nơi này là nội thành, không phải ngoại vực”. Dạ Nguyệt nhếch miệng nói.

“Nói như vậy, thứ bên dưới không thể để người bình thường thấy?”. Dương Phong dò hỏi.

“… Trí tưởng tượng của ngươi có chút ngoại hạng. Đi thôi, trực tiếp nhìn thấy mới có cảm nhận trực quan được. Phỏng đoán tất cả đều là hư giả”. Dạ Nguyệt nói xong liền quay người đi.

Dương Phong vội vàng đi theo phía sau.

“Tên tiểu tử kia là ai? Học viên mới?”.

“Dạ ma đầu vì cái gì đi gần hắn như vậy? Hai người này có một chân?”.

“Dạ ma đầu đây là xuân tâm đại động nha, chậc chậc, không nghĩ tới sẽ có ngày thấy được Dạ ma đầu đi cùng một tên nam nhân. Cảnh tượng này khó gặp”.

“Nói là như vậy, nhưng mà lời ngươi nói làm sao ta lại nghe ra một cỗ mùi chua? Ghen ăn tức ở?”.

“Ghen cái rắm, hắn cũng xứng, ta chỉ là…”.

“Được, không cần nói, ngươi đã bại lộ”.

Đám người ở gần đó bàn tán xôn xao.

Dạ Nguyệt tiến vào học viện hai năm nay, có không ít phú gia cổng tử, thiên chi kiêu tử tiếp cận. Nhưng mà Dạ Nguyệt tất cả đều từ chối, thậm chí sau nhiều lần còn động thủ.

Có không ít lần dẫn tới trọng thương nhiều người, cũng từ đó mà danh hào Dạ ma đầu sinh ra.

Hiện tại họ lại thấy Dạ Nguyệt chủ động cùng nam nhân tiếp xúc, không cảm thấy kỳ quái mới là lạ.

Rất nhanh, hai người liền đi tới kiến trúc chính giữa. Nhìn kỹ, Dương Phong mới phát hiện đây là một cánh cửa.

“Vào đi”. Dạ Nguyệt nhìn hắn nói.

Dương Phong do dự một chút liền bước vào trong, Dạ Nguyệt đi theo sau lưng. Vào bên trong, cánh cửa bên ngoài đóng lại, mọi thứ đều trở lên tối đen như mực.

Một giây sau…

Bá!

Dương Phong vội vàng che lại ánh mắt, ánh sáng đột nhiên hiện lên làm hắn hơi chói mắt. Nhưng mà khi mở mắt ra, thấy cảnh tượng bên ngoài làm hắn ngây ra như phỗng.

Chỗ hắn đứng lúc này lại là trên một chiếc cầu thang lớn, bên dưới mấy mét là một cái địa khu cực kỳ lớn.

Nói đúng hơn, nơi này giống như một tòa cung điện phương đông, xung quanh có vô số người. Toàn bộ đều đang mặc trang phục Thiên Nam Học Viện.

“Đây là…”. Dương Phong ngơ ngác nói.

“Kinh ngạc sao? Lần đầu ta tới cũng là cảm giác này”. Dạ Nguyệt nhếch miệng nở ra nụ cười tuyệt sắc nói.

Dương Phong quay người lại, phía sau hắn đã không còn là cánh cửa kia nữa, thay vào đó là một bức tường lớn cùng với một ít hình thù kỳ quái khắc bên trên.

“Cái này… vừa mới có chuyện gì? Chúng ta tới đây bằng cách nào?”. Dương Phong sửng sốt hỏi.

“Nơi này là một cung điện dưới lòng đất, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm. Rất nhiều thứ cũng không có bị hư hỏng, đến hiện tại vẫn còn dùng được”.

“Nguyệt Linh tộc rất lâu về trước đã phát hiện ra những thứ này, họ cùng nhân loại chia sẻ kiến thức. Cho đến ngày nay, dù cho những kiến trúc cổ đại này không tồn tại, nhân loại vẫn có thể xây dựng ra”.

“Cánh cửa chúng ta bước vào, gọi là cổng dịch chuyển, do chế tạo sư cực kỳ mạnh mẽ thời cổ sáng tạo ra. Nguyên lý bên trong ta không rõ ràng, nhưng có thể đưa người di chuyển qua một cổng dịch chuyển khác”.

“Khoảng cách sẽ không quá dài, hơn nữa những thứ này muốn tạo ra cực kỳ tốn tài nguyên cùng sức lực. Đương nhiên, ngươi cũng không cần phải chú ý, muốn phá hủy nó, dù là quận chủ động thủ cũng không làm được”. Dạ Nguyệt đáp.

“Là như vậy sao? Vậy những kiến trúc bên dưới là gì?”. Dương Phong nhìn kiến trúc hoa lệ bên dưới dò hỏi.

“Nơi này hết thảy có tám tòa cung điện, mỗi cái đều có sức chứa rất lớn, mỗi một tòa cung điện lại có một tính năng riêng biệt. Đi theo ta, ta từng thứ giới thiệu cho ngươi biết”. Dạ Nguyệt nói xong liền cất bước đi xuống.

Dương Phong nhấc chân theo sau.

Sự xuất hiện của họ cũng không gây ra động tĩnh gì, mỗi năm đều có rất nhiều học viên tới nơi này. Dạ Nguyệt cùng Dương Phong tới so với thời gian nhanh hơn một chút mà thôi, không có gì lạ.

Dương Phong kinh ngạc nhìn xung quanh, hết thảy tám tòa cung điện được xây theo vòng tròn, chính giữa là một cái võ đài cực kỳ lớn, cái võ đài này hẳn là bình thường dùng để tỷ võ.

“Mỗi một khu đều có địa khu tương tự, đều có tám tòa cung điện. Mỗi một tòa cung điện bên trong đều tương tự nhau. Tiến vào bên trong, sau khi ghi danh là có thể tiến vào Ma Tháp”.

“Ma Tháp là một nơi rất thần kỳ, có thể mô phỏng hết thảy sinh vật, từ nhân loại đến Nguyệt Linh tộc, từ nguyên thú đến nguyên ma. Tất cả đều đầy đủ”.

“Ma Tháp hết thảy chia làm tám tầng, mỗi tầng đều phân biệt nhiều loại địch nhân khác nhau. Chờ sau này vào bên trong ngươi sẽ biết. Hơn nữa sau khi tiến vào Ma Tháp, sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực, sau khi ra ngoài, sẽ có người chuyên môn mang tới nguyên dịch khôi phục lại tinh lực cho ngươi”,

“Đương nhiên, muốn nhiều hơn là phải bỏ tiền. Bất quá ta nghĩ có lá gan điều tra ta, ngươi hẳn là không thiếu số tiền đó”. Dạ Nguyệt liếc mắt nói.

“Nói ra không sợ ngươi chê cười, ta còn chưa biết cảm giác tiêu tiền như nào”. Dương Phong nhún vai đáp.

Dạ Nguyệt nghe vậy liếc mắt hắn một cái, cũng không có tiếp tục vấn đề này, mà là nói sang chuyện khác.

“Ngươi hẳn là biết, mỗi một học viên, hàng tháng đều có điểm số cố định chứ?”.

“Cái này ta không biết”. Dương Phong nói.

Dạ Nguyệt: …

Ngươi cho ta là ngu xuẩn sao?!

Tức chết ta rồi!

Ta… nhịn!

“Mỗi một học viên, hàng tháng đều có cố định một trăm điểm. Vi phạm nội quy học viện sẽ bị trừ điểm, muốn biết bảng điểm thế nào đến tìm nguyên giáo của ngươi hỏi”.

“Đương nhiên, nếu như điểm số nằm trong ba hạng đầu sẽ có ban thưởng nhất định. Cũng có thể dùng điểm số để mua bán, trao đổi một số vật phẩm lưu hành trong nội bộ học viện”.

“Nếu điểm số dưới mười điểm sẽ bị phạt. Đúng, học viên mới ở tháng thứ nhất, tốt nhất đừng có dùng điểm số lung tung, bởi vì đối với học viên năm đầu, điểm số tháng đầu tiên rất trọng yếu”.

“Nó quyết định vận mệnh sau này của ngươi. Nhưng nếu như có thể duy trì ở mức trên một trăm điểm, như vậy cũng không có chuyện gì”. Dạ Nguyệt nói.

“Phải không? Vậy tại học viện, ta có thể mang theo nguyên thú sao?”. Dương Phong dò hỏi.

“Nguyên thú? Ngươi chính là cái người để đích thân viện trưởng điều động nhân viên chấp pháp viện truy bắt kẻ trộm?”. Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Ta nổi danh như vậy sao?”. Lần này tới Dương Phong kinh ngạc hỏi.

Chẳng lẽ không phải là âm thầm làm việc sao? Làm sao nhìn biểu tình này của nàng, hắn lại có cảm giác toàn bộ học viện đều biết đâu?!

“Ngươi không biết. Chỉ cần là chuyện xảy ra trong học viện, cơ bản chúng ta đều biết. Bởi vì đây là vấn đề nội bộ, biết cùng đem nó truyền ra ngoài lại là hai chuyện khác nhau”.

“Nhiều lắm chỉ là bàn luận một chút, nếu đem nó ra ngoài, ảnh hưởng tới danh tiếng học viện, lúc đó hậu quả sẽ rất nặng”. Dạ Nguyệt đáp.

“Là như vậy sao”? Vậy trong học viện cho phép yêu đương không?”.

“Ngươi muốn làm gì?”. Dạ Nguyệt nghe vậy quay người, ánh mắt nguy hiểm nhìn lấy hắn hỏi.

“Hỏi một chút mà thôi, ngươi cảnh giác như vậy làm gì?”. Dương Phong bật cười nói.

“Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng bám lấy ta. Nếu không hậu quả ngươi tự chịu. Ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi dám quấn lấy ta, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận”. Dạ Nguyệt cảnh cáo nói.

“Đã hiểu, ta tuyệt đối sẽ không quấn lấy ngươi, ngươi có thể yên tâm. Đúng, ngươi là người nơi nào?”.

“Ta là người Linh Nguyệt… ngươi gạt ta?!”. Dạ Nguyệt nhất thời phản ứng lại, sắc mặt nàng khó coi nhìn lấy Dương Phong, trong mắt đè nén lấy lửa giận.

“Hóa ra ngươi là người nơi đó, khó trách điều tra không được”. Dương Phong kinh ngạc bật thốt.

Linh Nguyệt Đế Quốc? Khó trách ngày đó nhìn vào mắt nàng lại nhận lấy ấn tượng sâu như vậy. Nếu hắn đoán không lầm, Dạ Nguyệt tuyệt đối có tiềm năng trở thành một vị Ám Nguyên.

Cũng chính là sau khi đột phá Nguyên Linh cảnh, sẽ thức tỉnh ám hệ.

Thần bí, lại nguy hiểm!

Xoạt!

Dạ Nguyệt tức giận rút kiếm chỉ vào Dương Phong, trong mắt hiện lên một tia dạ quanh mờ ảo, nhưng lần này, không còn vẻ động lòng người trước đó nữa, thay vào đó là khí tức nguy hiểm lan tràn ra xung quanh.

Đám người bị động tĩnh nơi này làm giật mình, nhưng không có ai ngăn cản.

Nhất là nhìn thấy Dạ Nguyệt chỉ kiếm về một tên nam tử, cho nên họ đoán rằng lại có người tìm đường chết.

Lệ!

Ngay tại lúc này, một âm thanh chói tai vang lên hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Thấy chỉ một đạo thân ảnh màu xanh từ trên trời lao xuống phát ra âm thanh đầy oai vệ.

Dương Phong có chút kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện, trên đỉnh đầu của hắn, nơi đó giống như là... cái hồ nước phía sau khu A.

Nói như vậy, nơi này thật đúng là nằm dưới đất nha.

Xoạt!

Phong Điêu lúc này chỉ mới lớn bằng chiều dài bàn tay đến khủy tay của hắn, so với kiếp trước có thể xem như trưởng thành, nhưng đặt ở đây, ngay cả thiếu niên cũng chưa tính, miễn cưỡng mới xem như tập bay mà thôi.

Hắn còn nhớ rõ trước đó Phong Điêu còn chưa bay được, làm sao lúc này lại có thể bay?!

Chẳng lẽ nó cảm ứng được hắn gặp nguy hiểm?!

Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn Phong Điêu bay tới đậu lên trên vai Dương Phong, nhìn thấy nó giương nanh múa vuốt về phía mình, nàng kinh hãi không thôi.

“Phong... Phong Điêu? Làm sao lại! Nguyên thú của ngươi là Phong Điêu? Không có khả năng! Ngươi làm sao đủ tư cách?!”. Dạ Nguyệt kinh hãi bật thốt.

Âm thanh của nàng rất lớn, đám người quanh đó đều nghe được rất rõ ràng.

“Phong Điêu? Hắn lại có Phong Điêu? Hắn làm sao làm được?”.

“Ông trời ơi! Ta đang chứng kiến cái gì? Nguyên thú bảng tuyệt đối sẽ đổi chủ!”.

“Đáng chết. Tên yêu nghiệt này từ đâu xuất hiện?!”.

Đám người kinh hãi vô cùng, đánh chết họ cũng không nghĩ tới Dương Phong lại có thể có một con Phong Điêu.