Editor: WS_King Nhân lúc Ma Tôn còn chưa lên tiếng, Đỗ Hành đã kịp lùa vài miếng cơm vào miệng. Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng phải làm một con ma no nha! Đỗ Hành trong lòng thê lương, cậu dễ dàng lắm sao? Cậu chỉ đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ thôi đúng không? Trong mơ thì chiến đấu với một con gà, rồi còn làm một bữa cơm, cơm chưa đến miệng liền phải tỉnh dậy?
Nếu thật sự là một giấc mơ thì tốt rồi, Đỗ Hành rõ ràng biết đây không phải là mơ. Bởi vì mọi thứ xảy ra đều rất chân thật khiến cậu không cách nào phản bác lại được. Giống như lúc này, khi cậu lùa từng miếng cơm vào miệng đều có thể cảm nhận được những hạt gạo căng mọng đang bùng nổ giữa từng kẽ răng.
Hơn nữa, ăn uống có thể làm tâm trạng thoải mái hơn. Đỗ Hành nhai vài cái, phát hiện ra rằng gạo ở đây ngon hơn bất kỳ loại gạo nào cậu đã từng ăn, cơm dẻo hòa quyện với sự tươi ngon và mềm mại của Phạn Thiên Kê khiến cậu ăn hết miếng này đến miếng khác. Không thể dừng lại.
Ngôn Bất Hối vừa tới cửa hang đã nhận thấy có điều gì đó bất thường. Thứ nhất, ái sủng Phạn Thiên tướng quân của hắn không ra nghênh tiếp. Thứ hai, trong hang ngập tràn mùi hương của thức ăn. Nếu đây không phải là khổ lao của Ma Vực, Ngôn Bất Hối còn tưởng hắn đã đi vào một tửu lâu nào đó.
Ngôn Bất Hối quét thần thức một vòng liền nhíu mày: "Phạn Thiên tướng quân của ta đâu?" Vân Trung Hạc muốn nói lại thôi: "Nó..." Đỗ Hành đột nhiên thốt lên: "... Thật là ngon."
Bản thân Đỗ Hành cũng không biết vì sao cậu phải quỳ trên mặt đất, Ngôn Bất Hối sắc mặt âm trầm, đen như mực tàu. Ngôn Bất Hối hết nhìn con gà trụi lủi trong chậu gỗ, rồi đến đĩa gà Cung Bảo trên bếp với đôi đũa còn đang động đậy. Thanh âm của Ngôn Bất Hối lạnh như băng: "Đây là Phạn Thiên tướng quân của ta?"
Đỗ Hành ngẩng đầu nhìn Ngôn Bất Hối, chột dạ gật đầu, ở trước mặt chủ nhân của sủng vật, cậu không có tư cách nói chuyện.
Sắc mặt Ngôn Bất Hối thay đổi, hai tay nắm chặt, từng khớp xương phát ra âm thanh răng rắc. Đỗ Hành không khỏi rụt cổ khi nghe thấy âm thanh đó, cậu cảm thấy bản thân giống như một chú chim cút nhỏ. Phạn Thiên Kê muốn mổ cậu, cậu đánh lại cũng không sao. Nhưng cậu không chỉ đánh trả mà còn thịt nó luôn, Đỗ Hành chột dạ.
Ngôn Bất Hối hừ lạnh một cái, hỏi Vân Trung Hạc: "Tại sao hắn vẫn còn sống? Không phải ta bảo ngươi gϊếŧ hắn lấy huyết nhục luyện dược sao?"
Vân Trung Hạc vô cùng thẳng thắn: "Không đành lòng hạ thủ." Dù sao thì Đỗ Hành đã hầu hạ cậu mấy năm trời, không có công lao cũng có khổ lao. Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, Vân Trung Hạc không đành lòng hạ thủ.
Ngôn Bất Hối đánh ra một chưởng phong, Đỗ Hành chỉ cảm thấy một trận cuồng phong đập vào mặt. Trời đất quay cuồng, toàn thân cậu bị đập mạnh văng vào phía trong hang động. Chỉ nghe thấy một tiếng động trầm đυ.c vang lên, Đỗ Hành cảm thấy mình giống như một quả dưa chuột nhỏ bị đập dính vào vách động. Lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội, trước mắt cậu tối sầm lại, xém chút ngất đi.
Ngôn Bất Hối lạnh lùng nói: "Giờ hắn chết rồi, có thể đem luyện dược. Sớm biết hắn đáng hận như thế, lúc hắn nuốt Huyễn Thiên Châu ta nên lấy mạng hắn, mặc sự che chở của đám y tu các ngươi!" Vân Trung Hạc bình tĩnh nhìn Đỗ Hành đang nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
Ngôn Bất Hối nói: "Còn thất thần cái gì, không mau luyện chết Xuất Khiếu Đan? Ngươi đừng có học theo mấy tên sư huynh nội môn đó của ngươi mà một mực từ chối, sự kiên nhẫn của bản tôn có hạn." Vân Trung Hạc nghe Ngôn Bất Hối nhắc đến các sư huynh đồng môn, hắn nói với giọng run run mà bản thân mình cũng không nhận ra: "Ngươi đã làm gì các sư huynh đệ ta?"
Ngôn Bất Hối nói: "Y tu của Dược Vương Cốc các ngươi thân mang tuyệt kỹ, nhưng lại quá yếu ớt. Nguyên liệu luyện chế Xuất Khiếu Đan ta đều cho bọn hắn đầy đủ, nhưng từng người một đều viện cớ..." Ngôn Bất Hối hung ác nham hiểm liếc nhìn Vân Trung Hạc, Vân Trung Hạc nhìn thấy sự khát máu trong ánh mắt đó, và vết máu vẫn còn dính trên tay áo hắn.
Ngôn Bất Hối nói: "Ta biết Xuất Khiếu Đan rất khó luyện chế, ta cho ngươi thời gian, cho ngươi cơ hội." Thân thể Vân Trung Hạc khẽ run: "Luyện đan kiêng kị nhất là phân tâm, Ma Tôn ở đây, ta khó lòng luyện được." Ngôn Bất Hối cười nhẹ: "Lý do thoái thác này của ngươi cũng thật giống các sư huynh mình".
Ngôn Bất Hối đứng dậy tiến về phía Vân Trung Hạc hai bước, trong mắt hiện lên một tia sáng đỏ: "Ngươi ở Ma Vực của chúng ta lâu như vậy, nhưng Dược Vương Cốc vẫn không có phản ứng gì, ngươi cũng nên biết thái độ của tông môn đối với mình ra sao. Thức thời luyện chế Xuất Khiếu Đan cho ta, ta sẽ thả ngươi đi. Bằng không, hiện tại ta sẽ tiễn ngươi lên đường, tên hầu đó của ngươi cũng mới vừa đi thôi, đường xuống Hoàng Tuyền vẫn có người đồng hành."
Ngay khi Vân Trung Hạc định nói điều gì đó, chợt nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau, tiếp đó là tiếng ho khan. Cả hắn và Ngôn Bất Hối đều khϊếp sợ nhìn về chỗ Đỗ Hành ngã xuống, trong ánh mắt kinh ngạc đó, Đỗ Hành ngồi dậy!
Đỗ Hành há miệng bắt đầu nôn khan, cơm vừa ăn đều bị cậu nôn hết ra. Sau khi nôn sạch sẽ, cậu vẻ mặt đau khổ ôm ngực: "Ăn còn chưa no mà phải nôn ra hết rồi..."
Vân Trung Hạc đẩy Ngôn Bất Hối sang một bên, hắn phi như bay đến bên cạnh Đỗ Hành. Hắn bắt lấy mạch của Đỗ Hành, Đỗ Hành cảm thấy bàn tay của Vân Trung Hạc vừa lạnh vừa run. Vân Trung Hạc không thể tin được: "Sao có thể? Ngươi chỉ là Luyện Khí kì mà thôi, làm sao có thể chịu nổi một kích của tu sĩ Nguyên Anh thời kì cuối? Sao có thể chứ?"
Nhưng mạch dưới da vẫn đập đều đặn, Đỗ Hành vẫn còn sống! Vân Trung Hạc cuối cùng cũng cười, nhẹ giọng nói: "Kẻ ngốc có ngốc phúc, có lẽ Huyễn Thiên Châu đã bảo vệ ngươi. Còn sống là tốt rồi..." Bỗng, giọng nói của Ngôn Bất Hối vang lên: "Ồ? Chưa chắc đâu?"
Vân Trung Hạc sắc mặt thay đổi khi nghe thấy lời này, hắn chắn trước mặt Đỗ Hành: "Ma Tôn đại nhân hà tất đuổi tận gϊếŧ tuyệt, người tu hành thuận theo cơ duyên. Huyễn Thiên Châu tự bay vào cơ thể Đỗ Hành, cũng không phải Đỗ Hành đi tranh đi đoạt, ngươi một hai phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?" Ngôn Bất Hối từng bước tiến tới, khí thế kinh người, Đỗ Hành cảm giác như bị đè bởi cả trăm cân gạo, không thở nổi.
Ngôn Bất Hối trào phúng nói: "Ngươi thật bảo vệ hắn, trước đây nói thay hắn, bây giờ còn nghĩ hộ hắn, nếu ai không biết còn tưởng rằng giữa các ngươi có gì đó đáng xấu hổ, không muốn người ta biết." Ngôn Bất Hối đưa mắt nhìn Vân Trung Hạc và Đỗ Hành một vòng, đột nhiên, trong tay hắn xuất hiện linh quang, một thanh chủy thủ bay tới trước mặt hai người rồi cắm thẳng xuống đất.
Đỗ Hành nhỏ giọng hỏi Vân Trung Hạc: "Hắn có ý gì? Muốn chúng ta gϊếŧ hắn sao?" Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi..."
Ngôn Bất Hối cười khẩy nói: "Nếu Huyễn Thiên Châu đã bảo vệ cho tên ngu ngốc đó, ta cũng chưa từng gϊếŧ chết được hắn lần nào, chứng minh mệnh hắn còn chưa tận. Vậy đi, ta cho hai người các ngươi một lựa chọn, hai ngươi chỉ có một người có thể ra khỏi sơn động này. Thấy thanh chủy thủ này không? Chỉ có một người có thể sống."
Đỗ Hành bối rối: "Hắn điên rồi sao? Không phải hắn muốn nhờ ngươi giúp luyện chế đan dược sao? Thế mà hiện tại lại muốn xem hai người chúng ta chém gϊếŧ lẫn nhau?" Vân Trung Hạc nói: "Tính tình Ma Tôn vốn hung tàn lại mẫn cảm, đa nghi, hắn bắt nhiều sư huynh của chúng ta như vậy, không thiếu một người luyện dược cho hắn như ta."
Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ trên mặt đất một lúc rồi đưa ra kết luận: "Ừm... Ma Tôn có bệnh." Vân Trung Hạc rất đồng ý với lời của Đỗ Hành, nhưng Ma Tôn Ngôn Bất Hối mạnh hơn rất nhiều so với hai người họ, một kẻ điên vốn đã rất khó ứng phó, một kẻ điên với năng lực chiến đấu siêu hạng còn đáng sợ hơn.
Ngôn Bất Hối tâm tình vui sướиɠ đứng bên cạnh bếp lò thô sơ, tư thế tựa vào bếp lò cực kỳ khí phách, xem nhẹ cơm và thịt gà rơi vãi trên bếp, dáng vẻ của hắn còn đẹp hơn cả người mẫu trên sàn catwalk. Hắn khoanh tay cười nói: "Để ta xem tình nghĩa đồng môn của các ngươi có chiến thắng được hiện thực không, không cần vội, ta cho các ngươi một canh giờ. Hết thời gian nếu như không động thủ, ta sẽ tùy cơ chọn một người để tiễn lên đường. "
Ngôn Bất hối lại nói thêm: "À, thanh chủy thủ này tên là Đoạn Hồn, cho dù các ngươi một người có Huyễn Thiên Châu bảo vệ, một người là chân truyền của Dược Vương Cốc, đều không chịu nổi một nhát đâm vào tim của nó. Vân Trung Hạc, tu vi của ngươi cao hơn Đỗ Hành quá nhiều, để cho công bằng, hiện tại ta sẽ chế trụ tu vi của ngươi."
Vừa dứt lời, một đạo linh quang xuất hiện trong tay Ma Tôn, linh quang đó rơi xuống trên người Vân Trung Hạc, khí tức của Vân Trung Hạc nhanh chóng trở nên nặng nề. Vân Trung Hạc sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, Đỗ Hành đỡ lấy hắn: "Ngươi không sao chứ? Sắc mặt ngươi tệ quá." Vân Trung Hạc nói: "Tu vi của ta đã bị áp chế, hiện tại tu vi của ta và ngươi xấp xỉ nhau."
Đỗ Hành yếu ớt hỏi: "Ngươi... muốn gϊếŧ ta sao?" Vân Trung Hạc khó khăn nói: "Dược Vương Cốc cấm gϊếŧ hại đồng môn, ta sẽ không chủ động gϊếŧ ngươi."
Ngôn Bất Hối cười haha: "Ta thật thích cảnh tượng này, các ngươi tiếp tục đi."
Đỗ Hành vung tay lên nói: "Chuyện đó... Trước tiên, có thể đáp ứng với ta một việc được không?" Vân Trung Hạc hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào thanh chủy thủ trên mặt đất. Hắn đã thấy hết quá trình lúc nãy Đỗ Hành gϊếŧ gà và sơ chế nó, có thể khẳng định, nếu như hiện tại Đỗ Hành dồn hết toàn lực liều mạng với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ bị gϊếŧ giống như con Phạn Thiên Kê kia. . Google ngay trang — TRU MtruyeЛ.V N —
Ngôn Bất Hối nhướng mày vui vẻ: "Ngươi nói đi."
Đỗ Hành nói: "Ta có thể ăn một bữa cơm không? Ta đói quá." Vẻ mặt Ngôn Bất Hối bỗng chốc cứng đờ, quay đầu nhìn về phía bếp lò bên cạnh: "Lúc này còn muốn ăn sao? Quả nhiên chỉ là loại hạ đẳng*!"
Vân Trung Hạc cũng đành bất lực: "Đã đến nước này rồi, đừng tính đến chuyện ăn uống gì nữa." Người là dao thớt, ta là thịt cá, chưa từng thấy qua cá nằm trên thớt còn hét lớn đòi ăn bao giờ cả.
Đỗ Hành buồn rầu khôn nguôi: "Nhưng ta thực sự đói lắm, đồ vừa ăn đã nôn ra hết rồi." Giọng điệu tràn đầy ủy khuất, cậu là một người ham ăn, cậu cảm thấy thức ăn nên bị tiêu hóa hết mới có thể không làm uổng phí giá trị của nguyên liệu nấu ăn, người lãng phí thức ăn đáng bị thiên lôi đánh!
Ngôn Bất Hối ánh mắt ghét bỏ nhìn linh cơm, tầm mắt rơi vào đĩa gà Cung Bảo, anh ta duỗi hai ngón tay nhặt một hạt đậu phộng: "Thứ này cũng có người ăn?" Đỗ Hành nói, "Ngon lắm, ngươi nếm thử sẽ biết."
Ngôn Bất Hối tiện tay ném hạt đậu phộng vào miệng: "Ngoan ngoãn lựa chọn đi, là người sắp chết rồi, vẫn còn đòi hỏi nhiều như vậy, ngươi không thấy áy náy sao?"
Đỗ Hành:...Lãng phí thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh, ngươi thì biết cái gì!
Đỗ Hành trong đầu vừa định kết thúc, từ ngoài sơn động vang lên một tiếng sét, tiếng sét rất lớn, giống như đã nổ ở trên đầu Đỗ Hành! Đỗ Hành ôm đầu kêu to: "Nhìn xem! Thần thức ăn tức giận rồi!"
Vân Trung Hạc hét lớn vào đầu Đỗ Hành: "Nói nhảm cái gì vậy! Là Ma Tôn sắp đột phá! Hắn muốn độ kiếp!"
- Hết chương 3 -Chú thích:
* 蝼蚁 [lóuyǐ]: dế và kiến; con sâu cái kiến; con ong cái kiến; loài giun dế (ví với người có địa vị thấp kém). Ở đây, mình dùng từ hạ đẳng. - ----------------
Bản edit này được làm với mục đích phi lợi nhuận, chưa được sự đồng ý của tác giả và được đăng tải độc quyền trên truyenhdt.com WS_King! P/s: Rất xin lỗi mọi người vì lặn lâu đến vậy. Bởi vì deadline đến quá bất ngờ nên tui không kịp trở tay huhu. Dù sao thì, sau bao ngày bơi trong deadline thì tui đã có thể ngoi lên up chương mới cho mọi người đây~ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!