Khoảng giờ Dậu, Cửu Dương đến phủ Định Viễn tìm Tế Độ. Lúc này trời đã về đêm nhưng trong phủ Định Viễn đèn giăng muôn ngọn, sáng tựa ban ngày. Hiểu Quân dẫn Cửu Dương đến thư phòng, Sách Ngạch Đồ cũng có mặt trong phòng.
Thư phòng không khép cửa, Tế Độ và Sách Ngạch Đồ đang ngồi bên bàn, trên bàn đặt một kim đỉnh, trong đỉnh tỏa ra làn khói lượn lờ. Tế Độ và Sách Ngạch Đồ thấy Cửu Dương đến đứng dậy ôm quyền chào. Cửu Dương cũng chào đáp lễ hai người. Sau khi Hiểu Quân kéo ghế mời Cửu Dương ngồi nàng đi pha trà.
-Chiều nay các hạ đến chắc đã có cao kiến giúp chúng tôi giải quyết chuyện phúc thọ cao?
Tế Độ hỏi Cửu Dương, trong giọng nói không giấu vẻ hồi hộp. Cửu Dương đáp:
-Ta đã nhờ một người đi điều tra nơi tích trữ nha phiến. Người này giao thiệp rất rộng lại quen thân với những thương nhân Anh nên việc hắn tìm ra nơi tàng trữ nha phiến không mấy khó, nhưng cho dù chúng ta biết được nơi cất giấu nha phiến thì việc xâm nhập vào đó để giở trò không phải chuyện dễ, tam mệnh đại thần rất coi trọng mối liên minh với thương nhân Anh.
Cửu Dương nói xong, Sách Ngạch Đồ nói:
-Không sao, chỉ cần chúng ta biết được nơi tàng trữ nha phiến thì cuộc chiến tranh với nha phiến có tiến triển rồi.
Cửu Dương gật đầu với Sách Ngạch Đồ nhưng trong đầu chàng vẫn không ngừng nghĩ đến mối liên minh chặt chẽ giữa tam mệnh đại thần và người Tây dương, tam mệnh đại thần lén lút mở cửa hải quan, liên tục cho tàu phương Tây vận tải bạch phiến vào cảng. Nếu lần này bọn chàng đốt bỏ khu tàng trữ phúc thọ cao không chỉ trực tiếp tuyên chiến tam mệnh đại thần mà còn gián tiếp tuyên chiến cả súng ống tàu bè tối tân của người Tây dương.
Cửu Dương định nói gì đó với Tế Độ thì Hiểu Quân mang tách trà vào đặt lên bàn trước mặt chàng. Cửu Dương bèn thu lại lời muốn nói với Tế Độ, lên tiếng cảm ơn Hiểu Quân, sau đó chàng cầm tách trà lên nhưng không uống trà mà giở nắp tách trà gạt nhẹ lá trà trong nước.
Hiểu Quân vừa rời khỏi phòng, a hoàn Tiểu Tuyền dẫn Kiều Tam Thể vào phòng. Kiều Tam Thể làm lễ tham kiến Tế Độ và Sách Ngạch Đồ xong nói:
-Triệu đô thống sai thuộc hạ đến nói với Định Viễn đại tướng quân “bọn chúng” đã đến cả rồi.
Tế Độ gật đầu. Sách Ngạch Đồ nhìn Cửu Dương, nói:
- Theo thông tin mà chúng tôi gom nhặt được thì đội thị vệ của Tô Khắc Táp Cáp đã vào thành rồi, những người này toàn là những người có thanh danh hiển hách trong giới giang hồ. Không chỉ toán thủ hạ của Tô Khắc Táp Cáp còn có thêm thủ hạ Át Tất Long cũng vừa mới vào thành, những người này cũng toàn là những kiếm sĩ võ nghệ cao cường. Bọn chúng hè nhau kéo về kinh thành tụ tập nhân lực binh mã để chuẩn bị đón tàu nhập cảng.
Kiều Tam Thể nhìn Tế Độ, nói:
- Không biết Tương Lam Kỳ có thể giúp chúng ta đối phó các chuyến tàu vận chuyển nha phiến lần này không?
Tế Độ im lặng. Sách Ngạch Đồ lại nhìn Cửu Dương, nói:
- Tương Lam Kỳ là đoàn binh vừa được chuyển đến Thiên Tân, đoàn binh này có nhiệm vụ kiểm tra hàng hóa, giám sát phương tiện vận tải và các chuyến tàu vận chuyển trái phép qua biên giới. Tuy đoàn binh này phụ thuộc dưới quyền Tô Khắc Táp Cáp nhưng lúc trước thuộc bộ quân Chính Bạch Kỳ trực chỉ dưới tay Định Viễn đại tướng quân. Nếu chúng ta muốn khai hỏa những con tàu chở nha phiến phải cần những người này giúp chúng ta.
Sách Ngạch Đồ dứt lời, Cửu Dương nghe Tế Độ bảo Kiều Tam Thể:
- Truyền khẩu dụ của ta tới các quan đại thần chuyên phụ trách về hải quan, từ cấp tam phẩm trở lên sáng mai tới đây gặp ta thương lượng đối sách.
-Dạ.
Kiều Tam Thể nói xong định rời đi nhưng Cửu Dương nói:
- Hiện thời quân địch mạnh còn bên ta yếu, nếu xung đột trực diện chỉ e bất lợi cho chúng ta.
Kiều Tam Thể nhìn Cửu Dương bằng ánh mắt ngạc nhiên, hỏi:
-Không lẽ chúng ta ngồi yên để tàu nhập cảng, thưa tiên sinh?
Cửu Dương đặt tách trà lên bàn, nói:
- Tạm thời cứ để tàu nhập cảng. Nhưng đã đến lúc kinh thành và các tỉnh lân cận thi hành cấm vận thuốc phiện. Hiện thời triều đình chưa có luật pháp nào răn đe gắt gao cho nên từ ngày mai triều đình cần phải triệt để xuống chỉ tuyên chiến nha phiến. Những bản án dành cho kẻ trồng cây, gây giống, thu hoạch chế biến, tàng trữ, vận chuyển và mua bán nha phiến tất cả đều phải là tội tử. Sau đó triều đình lập tức thi hành một vài người để làm gương trăm họ, để bọn con buôn không dám coi thường vương pháp tiếp tục buôn bán nha phiến. Ngoài ra, triều đình cũng nên lệnh cho những người nghiện trong vòng nửa năm phải tự cai thuốc. Nếu như hết thời hạn mà người nghiện vẫn còn hay tái nghiện sẽ bị xử tử. Đồng thời ban tiếp sắc lệnh lập “bảo” theo cách cứ mười người thì cơ cấu thành một “bảo.” Người trong “bảo” có trách nhiệm khuyên nhau cùng bỏ thuốc, nếu có một người hút thì chín người kia đều bị tội, người hút bị xử tử, người khuyên không thành sẽ bị phạt năm mươi lạng bạc, quan lại biết mà không báo sẽ bị cách chức. Tạm thời cứ dùng cách này trước đã.
Tế Độ còn đang suy nghĩ lời Cửu Dương, Hiểu Quân vào thư phòng nói cỗ xe của Mẫn Mẫn và Tân Nguyên đang ở ngoài cổng chính phủ Định Viễn.
Kiều Tam Thể nghe nói có Mẫn Mẫn đến viếng liền bái chào Tế Độ, Sách Ngạch Đồ, Cửu Dương rồi lao ra khỏi thư phòng, nhưng không ra về bằng cửa trước mà đi nhanh về phía hậu viên.
Tế Độ, Sách Ngạch Đồ cùng Cửu Dương định ra ngoài cổng chính đón Tân Nguyên và Mẫn Mẫn thì hai người đã vào trong sân. Mẫn Mẫn vừa đi vừa không ngừng liếc háy Tiểu Tuyền đang quét sân.
Tế Độ và Sách Ngạch Đồ bước lại trước mặt hai cô gái, khom mình hô:
- Tân Nguyên cách cách khánh an! Mẫn Mẫn cách cách khánh an!
Tân Nguyên thấy Cửu Dương đi phía sau Tế Độ, hai mắt nàng sáng lên, gật đầu chào chàng. Cửu Dương cũng gật đầu chào Tân Nguyên và mỉm cười với nàng. Một luồng hơi nóng chạy khắp mình Tân Nguyên, khuôn mặt nàng như tăng thêm nhiệt độ khi nàng thấy Cửu Dương cười với nàng. Quả thật Cửu Dương có nụ cười rất đẹp, mỗi khi chàng cười đều làm khuấy động các hồ nước mùa thu từ lâu vắng lặng trong lòng bất kỳ nữ nhân nào nhìn chàng.
-Hai vị đại nhân không cần đa lễ - Tân Nguyên cất giọng trong trẻo - Xin mời đứng lên.
Tân Nguyên có thói quen khi ra khỏi cung đều cải nam trang cho nên chiều nay nàng cũng vận bộ y phục màu thanh thiên như trong đêm hội đèn Khổng Minh, tóc nàng tết thành một bím dài, chân đi giày vải nâu, hông thắt đai nâu, đầu đội mũ cũng màu nâu. Sách Ngạch Đồ ngắm Tân Nguyên thấy nàng thật khác xa với các cô tiểu thư đài các mà chàng quen, những người đó chẳng qua chỉ là những cây kiểng trong vườn, bó chặt mình mẩy bằng lụa là gấm vóc, nhất cử nhất động đều đóng khuôn phép tắc, còn nàng chính là đóa hoa tươi nở rộ giữa thiên nhiên thỏa sức múa may cùng gió mát trăng thanh và tự nhiên tỏa hương khoe sắc.
Hiểu Quân cũng lướt mắt từ đầu xuống chân Tân Nguyên, tán dương:
- Thường ngày cách cách vận váy áo trông rất yêu kiều nhưng hôm nay cô vận đồ nam nhân trông lại có vẻ thanh tú ý nhị riêng!
Tân Nguyên nói cám ơn Hiểu Quân. Cửu Dương đứng cạnh Tế Độ thấy chuyện của chàng đã hết định ra về, nhưng Cửu Dương vừa quay sang Tế Độ, chưa kịp chào thì Mẫn Mẫn đang liếc háy Tiểu Tuyền chợt thấy có người lạ trong phủ bèn nói:
-Thuộc hạ tướng quân coi trời bằng vung nhỉ? Gặp bổn cung và Tân Nguyên mà không làm lễ bái chào?
Nói đoạn nhìn kỹ hơn, Mẫn Mẫn kêu “ủa” một tiếng rồi tiếp:
-Không phải anh chàng vận y phục trắng đó là người trong tranh vẽ của tỉ à?
Tân Nguyên nghe Mẫn Mẫn hỏi, nhoẻn cười không chút e dè.
Nếu mà lúc nãy Tân Nguyên dán mắt vào nụ cười của Cửu Dương thì bây giờ Sách Ngạch Đồ dán mắt vào nụ cười của nàng. Sách Ngạch Đồ quen Tân Nguyên từ nhỏ, biết nàng rất ưa cười, lớn lên lại không thay đổi, thêm vào tánh tình vui vẻ hào sảng khiến ai cũng mến. Nụ cười nàng chẳng những đẹp mà còn khoe được hàm răng trắng đều như ngọc. Trái tim Sách Ngạch Đồ nhảy đánh bịch, tình cảm dành cho người con gái này chảy cuồn cuộn như sóng cả dào dạt.
-Mấy nay bổn cung được nghe rất nhiều chuyện kể về huynh - Mẫn Mẫn lại nhìn Cửu Dương, nói - Cho nên nể tình huynh giúp tỉ ấy đoạt lại túi đãy, bổn cung không chấn chỉnh thái độ vô lễ vừa rồi của huynh.
Cửu Dương không trả lời Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn nói xong chờ một chút không nghe Cửu Dương nói gì với nàng, mở to mắt nói:
-Ta đang nói chuyện với huynh đó, huynh câm à? Ta thật không ngờ Sách đại nhân hay nói người trong hội các người trọng lễ nghĩa mà huynh thoạt nhìn cũng có vẻ nho nhã lễ độ, ấy vậy mà…
Mẫn Mẫn nói tới đây Tân Nguyên đặt tay lên vai Mẫn Mẫn, cắt lời:
-Không cần phải làm lễ thỉnh an đâu muội, hồi tỉ còn ở bên Anh đã thấy những người bên đó ai nấy cũng đều đối đãi bình đẳng với nhau.
Mẫn Mẫn lắc đầu:
- Nhưng đó là ở bên Tây, còn đối với phong tục tập quán phương Đông chúng ta lại khác, thường dân và bọn nô bộc đương nhiên phải hành lễ khi thấy chúng ta!
Mẫn Mẫn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào Hiểu Quân và Tiểu Tuyền. Tân Nguyên nói:
-Đã đến lúc phong tục tập quán của chúng ta cần thay đổi, trong phong tục tập quán của chúng ta người có địa vị đã quen nên cứ coi chuyện người khác xưng nô tài là bình thường, chẳng thấy đó là bất công chút nào. Nhưng mọi người trên đời này đều có cha mẹ nuôi nấng trưởng thành, mà cha mẹ nào lại chẳng thương yêu con cái của mình, chỉ có điều vì nhà nghèo không nuôi nổi nên họ mới cho con cái của mình đi ở đợ, hay vì một lý do nào đó mà phải để con cái đi làm công cho người ta, đó là điều đáng thương, đáng tội, rất đau lòng rồi, vậy mà còn bắt những người đó phải quỳ, phải luôn miệng tự nhận bản thân là nô tài, có phải ép người quá đáng hay không?
Tân Nguyên nói xong, Mẫn Mẫn so vai tỏ vẻ bất cần. Tân Nguyên kiên nhẫn nói:
-Muội và tỉ may mắn sinh ra đã là cách cách nên không cần cái quy tắc đó. Nhưng mà tỉ đây mỗi lần nghe người khác một xưng nô tài hai xưng dân nữ hay thảo dân rồi phải cúi mình hành lễ là một lần tỉ cảm thấy áy náy, tỉ không thích suốt ngày cứ phải sống trong sự áy náy như vậy mãi.
Tế Độ, Sách Ngạch Đồ và đám a hoàn nghe Tân Nguyên nói về thuyết “bình đẳng giữa người và người” ai cũng ngẩn mặt ra nhìn nàng. Nhất là Sách Ngạch Đồ, cái triết lý của Tân Nguyên đối với chàng, một trọng thần đương triều sống trong cái luật lệ tự nhiên về giai cấp thì thấy nó mới mẻ và hấp dẫn làm sao.
Cho nên Tân Nguyên vừa dứt lời, Sách Ngạch Đồ nói:
- Cách cách nói rất đúng! Chúng ta sinh ra đời đã ở giai cấp ưu việt, xem chuyện người khác phục vụ mình là chuyện tự nhiên nên không để ý đến những điều ấy. Rõ ràng những chuyện đó là bất công!
Mẫn Mẫn liếc Sách Ngạch Đồ.
Tiểu Điệp thấy bầu không khí trong sân bắt đầu trở nên gay gắt, bước lên một bước, nhìn Sách Ngạch Đồ, nói:
-Sách đại nhân, ngài mời chủ nhân nô tì đi coi hỗn thiên nghi, hứa cuối giờ Mùi sẽ đến đón nhưng chủ nhân nô tì đợi mãi chẳng thấy ngài đâu cả, đến Sách phủ ngài lại không có ở đó. Nếu chủ nhân nô tì không tới đây tìm chắc bị ngài cho leo cây mất rồi!
Tế Độ thấy Tiểu Điệp lái câu chuyện sang hướng khác, nhìn Tiểu Điệp bằng ánh mắt cảm ơn, nói:
-Không phải lỗi ở Sách đại nhân mà do bản quan, bản quan mời ngài ấy sang đây có chút việc cần bàn không ngờ đã giữ ngài ấy lại đến giờ này, nhưng bây giờ mọi việc đã bàn xong cả rồi.
Tế Độ nói đoạn ôm quyền với Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ quay sang Cửu Dương, nói:
-Cửu cửu ta vừa từ Cáp Nhĩ Tân về, trong nhà ông ấy có hỗn thiên nghi, huynh am hiểu về thiên văn và địa lý nhất định phải cùng chúng tôi đi một chuyến tới đó xem.
Cửu Dương chưa thấy hỗn thiên nghi bao giờ, nghe Sách Ngạch Đồ nói cũng tò mò nên gật đầu nhận lời.
Mẫn Mẫn còn đang ghen ghét bọn a hoàn của Tế Độ không để đâu cho hết, sực nhớ sắp sửa được đi chơi với chàng nên cơn giận trong lòng nàng có giảm xuống một chút, nhưng sau đó lửa giận lại bùng lên khi nàng nghe Tế Độ nói với Sách Ngạch Đồ:
-Mọi người đi chơi vui vẻ, ta muốn ở lại soạn sớ cho buổi tảo triều sáng mai.
Sách Ngạch Đồ nghe Tế Độ nói biết Tế Độ muốn làm theo lời Cửu Dương kiến nghị ban bố luật cấm vận phúc thọ cao, lại nữa Sách Ngạch Đồ cũng biết Tế Độ muốn tránh mặt Mẫn Mẫn nên cũng không chèo kéo.
Mẫn Mẫn thấy Tế Độ không đi coi hỗn thiên nghi với nàng nữa, thở ra đằng khói, hơn nữa vừa rồi Tân Nguyên không bênh vực nàng thì chớ, còn “giáo huấn” nàng trước mặt bọn hạ nhân nên sau khi Tế Độ nói xong, Mẫn Mẫn quay đầu đi thẳng một mạch ra khỏi phủ Định Viễn. Thoắt một cái cỗ xe Mẫn Mẫn chạy mất.
Tân Nguyên nhìn Cửu Dương, mỉm cười nói:
-Bổn cung nghe danh huynh từ lâu, nay được gặp thật là phước phận ba đời của ta. Ta thường nghe giang hồ đồn làm người mà không quen Cửu Dương tiên sinh ở Hàng Châu thì dù có gọi là anh hùng cũng uổng phí! Hồi tiên đế còn sống cũng rất ngưỡng mộ thơ văn trường học huynh, đã từng ban ngự biển cho trường huynh. Định Viễn đại tướng quân cũng thường hay nói huynh là một người văn võ toàn tài. Chỉ với một câu nói đó của ngài cũng đủ làm người ta hình dung ra huynh là trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất thế nào rồi. Hôm nay được gặp quả thật huynh là người có thể dụng văn giúp hoàng thượng bình thiên hạ, dụng võ có thể xoay chuyển càn khôn.
Tiểu Điệp nghe Tân Nguyên nói một tràng toàn những lời tâng bốc Cửu Dương lên tận mây xanh, nhìn Tân Nguyên, cười tủm tỉm.
Tế Độ cũng tinh ý thấy khóe miệng nhỏ xinh của Tân Nguyên cong lên một nụ cười hạnh phúc, khẽ đưa mắt nhìn Sách Ngạch Đồ nhưng Tế Độ không thấy trên mặt Sách Ngạch Đồ có phản ứng gì. Tế Độ bèn bá vai Sách Ngạch Đồ, tiễn Sách Ngạch Đồ, Tân Nguyên, Cửu Dương và Tiểu Điệp ra cổng. Một trong hai tên lính đang canh cổng rạp mình làm bệ cho Tân Nguyên leo lên cỗ xe ngựa, nhưng Tân Nguyên lắc đầu nói không cần. Tiểu Điệp cũng nhướng mày nói:
- Vừa nãy đã nói với huynh rồi mà, cách cách của ta không hề yếu đuối vậy đâu, cô ấy không phải hàng nữ nhân thấy chuột là kêu thét lên. Mà nói gì chuột, cô ấy còn dám chạy đi bắt cướp nữa, chỉ là cô ấy chưa kịp ra tay thì đã có người làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Sách Ngạch Đồ và Tế Độ tròn mắt không biết Tiểu Điệp đang nói gì, Tân Nguyên đã bắt cướp à? Tiểu Điệp thấy mặt hai người đàn ông ngơ ngác, bèn kể cho hai người nghe về cuộc thi thơ ở bên bờ Vô Định Hà và chuyện chiếc túi đãy. Tế Độ nghe xong bật ngón tay cái lên trong khi Sách Ngạch Đồ ôm quyền bái Tân Nguyên một lạy.