Xuân Bản là một lữ quán nằm phía Đông thành, gồm hai tầng lầu, tầng trệt dùng làm quán ăn còn tầng trên cho khách ở thuê. Lúc này dưới lầu chật kín khách đến dùng bữa trưa, hơn hai trăm cái bàn chỉ còn lại vài cái là có chỗ ngồi. Cửu Dương bèn đến ngồi vào chiếc bàn đặt gần quầy tính tiền.
- Thưa khách quan muốn dùng chi?
Tiểu nhị mang trà đến cho chàng. Cửu Dương cười đáp:
- Ta làm nghề gϊếŧ heo, mới vừa làm thịt xong, vậy chứ gϊếŧ một con heo nên uống mấy bát rượu đây?
Tiểu nhị không hiểu vị khách này đang nói gì, cười cười đáp bừa:
- Ba bát.
Chưởng quầy đang lui cui sử dụng bàn tính nghe câu hỏi của Cửu Dương, ngẩng lên nhìn chàng.
Chưởng quầy tên Chu Bản, dáng người cao gầy, trông thâm trầm mà tinh anh. Năm nay Chu Bản khoảng bốn mươi tuổi, đỉnh đầu cạo nhẵn bóng, trên khuôn mặt dài là đôi mắt hai mí lớn và chiếc mũi cao thẳng, khuôn miệng vừa phải với cặp môi đầy đặn. Trên má trái Chu Bản có vết sẹo khoảng hai lóng tay, vết sẹo này chính là dấu vết để lại của trận đánh giữa bang hội và quân triều đình trong một chuyến cướp thảo lương của triều đình ba năm trước.
Cửu Dương giữ nguyên nét cười, gật đầu chào Chu Bản. Chu Bản ôm quyền, cũng nhoẻn miệng cười với Cửu Dương, sau đó bảo tiểu nhị:
- Mi dẫn vị đại gia đó vào căn phòng thượng hạng trên lầu, đem rượu và bảy cái bát lớn đến, tiện thể mang thịt bò xào bưng lên cho ngài.
Tiểu nhị vâng dạ, đi trước dẫn đường.
-Xin khách quan chờ một chút sẽ có rượu thịt mang đến cho ngài.
Tiểu nhị nói xong rời khỏi phòng. Cửu Dương chờ trong phòng chẳng bao lâu bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chàng bèn đi mở cửa. Chu Bản bước vào phòng, khép cửa lại rồi buông mình xuống sàn nhà nói:
- Tham kiến Thất đương gia!
Cửu Dương đỡ Chu Bản đứng lên.
Sau khi hai người chào nhau và tận tình hỏi thăm sức khỏe của nhau rồi, Cửu Dương hỏi Chu Bản về phúc thọ cao. Chu Bản nói:
-Đúng là ma tuý hiện đang được coi như một thứ vàng trắng lén lút mua bán trong môi trường, siêu lợi nhuận hấp dẫn vô cùng. Vì tam mệnh đại thần tiếp tay cho bọn thương nhân Anh nên những người dám lên tiếng chỉ trích chất độc tố đó đều không có kết quả tốt. Không biết Thất đương gia có nghe chưa? Ba ngày trước cả nhà tổng đốc Lưỡng Quảng Lương Hóa Phong bị chết vì Liên Hoa Sát Thủ, con trai của Lương Hóa Phong chính là Lương Sở Nam người cầm đầu nhóm các tú tài kêu gọi người dân kinh thành ngừng hút nha phiến.
Chu Bản nói tới đây thở một hơi dài thườn thượt.
Cửu Dương im lặng suy nghĩ những lời của Chu Bản, chàng cũng nhớ lại lúc chàng vào phủ Định Viễn đã nhìn thấy trong thư phòng Tế Độ có rất nhiều tấu chương. Nhạc Thăng Long nói trong tấu chương các quan địa phương đều đồng loạt than phiền về nha phiến và nếu cái đà tai hại nầy tiếp diễn chừng vài chục năm nữa sẽ không còn một người lính nào cầm giáo bảo vệ đất nước. Trong tấu chương các quan kiến nghị Hiếu Trang giao cho quyền thực thi những cuộc cải cách cương quyết như chém những người dính líu đến ma tuý, kể cả người ngoại quốc, tịch thu và đốt bỏ các thùng nha phiến…
Cửu Dương đưa mắt nhìn Chu Bản, nghĩ đến hồi bang hội còn chưa tan đàn xẻ nghé người này giao thiệp rộng rãi nên thường được Cửu Nạn cử đi khắp nơi dò thám tin tức. Cửu Dương nói gì đó với Chu Bản. Chu Bản vừa nghe vừa gật đầu.