Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lão Tam Triều

Chương 53: Phụng hoàng ngự thiện (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi dùng tiệc xong mọi người vào sân khấu Đông Vân ở ngự hoa viên xem ca kịch. Bấy giờ trời đã tối hẳn, đèn đuốc cùng thắp cả nhưng không gian vẫn không sáng lắm, tuy khung cảnh mờ mờ ảo ảo thế này lại có phong vị riêng. Mọi người ai vào chỗ nấy. Hiếu Trang và Sa hoàng ngồi ở chiếc bàn đặt ngay trước sân khấu. Phía sau bàn này là bàn của Mẫn Mẫn và Đài Nã. A Lan đứng hầu sau lưng Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn vừa lơ đãng nhìn sang bên trái sân khấu vừa rời rạc nói chuyện với Đài Nã. Mé ngoài cùng bên đó là bàn của Não Đại, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ và Tế Độ. Rồi đến bàn Ngạch Đức, Đồ Ngạn Đột, Đông Quốc Duy, Trương Anh. Kế tiếp thì có bàn Mã Tề, Mộc Khả Hỷ, Triệu Phật Tiêu. Tam mệnh đại thần và các quan khác ngồi hướng bên phải sân khấu.

Một thái giám bưng khay gỗ phủ nhiễu đại hồng vào cho Hiếu Trang chọn kịch, trên khay đặt những thẻ kịch. Hiếu Trang không nghe thái giám nói hết, chỉ gật gật đầu, nhấc thẻ lên xem lướt qua rồi lấy bút đánh dấu một chỗ, xong đưa trả thái giám. Thái giám lại mang khay đến bàn Não Đại, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ và Tế Độ. Nhưng Não Đại bận trò chuyện với Sách Ni không nhìn đến nên Tế Độ dừng nói chuyện với Sách Ngạch Đồ chỉ để nói với thái giám một câu. Thái giám bèn lĩnh mệnh bưng khay sang bàn Ngạch Đức, Đồ Ngạn Đột, Đông Quốc Duy và Trương Anh thưa bẩm. Ngạch Đức cũng đánh dấu một chỗ. Sau đó thái giám bưng khay đi, tiến qua mời tam mệnh đại thần chọn kịch nhưng Ngao Bái khoát tay, ra ý bảo thái giám lui xuống.

Chỉ chốc lát sau sân khấu đã dậy lên tiếng í a hát xướng, nhạc công nổi đàn thất huyền cầm réo rắt, tiếng sáo trúc trỗi lên êm dịu. Mẫn Mẫn nghe hát Côn khúc không hiểu lắm, vả lại cũng chẳng hứng thú, nàng chỉ biết có vài vở rất nổi danh như Mẫu Đơn Đình, và thêm một vở là Ma Cô Hiến Thọ. Song liếc sơ trang phục, nàng cũng biết vở đang diễn là Tây Sương Ký.

Tô Khắc Táp Cáp cười nói với Át Tất Long:

- Bọn này ca vũ đã tài, thị hầu trong phòng the lại càng thành thạo hơn nữa.

Át Tất Long ngửa cổ lên trời cười ha hả, hiển nhiên vô cùng khoan khoái, nhất là nghe cái đoạn bọn đào hát vừa đẹp lại vừa sành sỏi trong chuyện chăn gối thì càng thêm thích thú.

Vở kịch đang tới đoạn Thôi phu nhân bắt Quân Thụy phải vào kinh thi hội và đỗ đạt thì mới cho kết hôn với Oanh Oanh, bỗng Tế Độ nghe tiếng gọi khẽ: “Định Viễn đại tướng quân.” Tế Độ “hử” một tiếng rồi ngoái đầu lại, thấy A Lan đã đứng sau lưng chàng tự khi nào, tay cầm li rượu, bộ dạng cung kính, đầu cúi thấp nói:

-Mẫn Mẫn cách cách mời rượu tướng quân.

A Lan dứt lời đặt li rượu xuống bàn rồi lui ra. Tế Độ ngoảnh mặt sang hướng Mẫn Mẫn đang ngồi thấy Mẫn Mẫn đang gật đầu cười với chàng. Nàng ngồi cách chàng mười mấy thước, dưới một l*иg đèn nên khuôn mặt lúc mờ lúc tỏ. Tế Độ dời mắt nhìn li rượu, nâng li rượu lên, sau khi uống xong lại quay sang tiếp tục câu chuyện dang dở với Sách Ngạch Đồ.

A Lan trở về nói vào tai Mẫn Mẫn:

-Ngài ấy đã uống cạn li rượu.

Mẫn Mẫn bưng miệng cười. A Lan vẫn nhỏ giọng nói:

-Nô tì thấy lo lo là…

A Lan chưa nói hết lời, Mẫn Mẫn bỏ tay xuống hạ giọng nói:



-Không việc gì, Tân Nguyên vốn biết rõ lòng ta đối với chàng, hơn nữa, đối với cuộc hôn nhân này Tân Nguyên cũng không muốn chút nào. Đã như vậy chi bằng để ta thay Tân Nguyên đi làm Định Viễn đại tướng quân phu nhân cho.

A Lan nói:

-Nhưng ngộ nhỡ ngài ấy không chịu trách nhiệm, quyết từ chối thì sao?

Mẫn Mẫn nói:

-Em nghĩ hoàng cô cô sẽ để yên à?

A Lan nghe Mẫn Mẫn nói không nói gì nữa, lui về đứng phía sau Mẫn Mẫn.

Lúc này kịch trên đài đã sang vở khác, Mẫn Mẫn vẫn không biết người ta đang hát gì, không ngừng nhìn về phía Tế Độ, thấy chàng vẫn như không, vừa xem kịch vừa trò chuyện với Sách Ngạch Đồ, chưa có dấu hiệu gì...

Một hồi sau Tế Độ quay sang hướng khác để nói chuyện với Não Đại. Sách Ngạch Đồ vô tình lia mắt sang chỗ Mẫn Mẫn ngồi thì thấy Mẫn Mẫn đang nhìn bọn chàng cười cười. Sách Ngạch Đồ không biết tại sao tối nay Mẫn Mẫn nở một nụ cười hết sức lạ lùng, còn đương suy nghĩ, Mẫn Mẫn nhổm dậy.

Sách Ngạch Đồ thấy Mẫn Mẫn từ từ liến lại phía bọn chàng bèn quay sang khều Tế Độ. Tế Độ ngưng nói chuyện với Não Đại, nhìn Sách Ngạch Đồ. Tế Độ nghe Sách Ngạch Đồ nói có Mẫn Mẫn đi về phía bàn của bọn chàng, định mặc kệ, thì đột nhiên trong mình dội lên cơn nóng bức vô cùng khó chịu, hình ảnh Mẫn Mẫn đột nhiên biến thành… Nữ Thần Y. Tế Độ giật mình mở to mắt nhìn thì Nữ Thần Y biến mất. Tế Độ nắm chặt hai bàn tay của chàng lại, trong mình vẫn là cơn bứt rứt khiến chàng khó chịu bèn đứng dậy nói với Não Đại:

- Hạ quan xin phép đi khỏi một chút.

-Tướng quân sao thế? - Não Đại thấy mặt mày Tế Độ đỏ lừ, hai bàn tay thì nắm chặt vào nhau, hỏi.

Tế Độ vẫn nắm chặt hai bàn tay của chàng lại với nhau không trả lời. Sách Ni bèn đập đập lên vai Não Đại, nói gì đó. Bấy giờ Não Đại mới thấy Mẫn Mẫn đang trên đường tiến lại, Não Đại nháy mắt với Tế Độ, cười nói:

-Tướng quân làm gì căng thẳng vậy? Không chờ chào hỏi người ta một câu rồi hẳn đi à?



Tế Độ lắc đầu:

-Hạ quan có việc phải giải quyết ngay, chốc lát là quay về thôi.

Não Đại cười lớn nói:

-Được rồi, tướng quân cứ đi đi, ta sẽ nói lại với người ta.

Tế Độ hô đa tạ rồi hấp tấp rời đi. Một thái giám xách đèn đứng hầu sau lưng Tế Độ định đi trước dẫn đường cho chàng nhưng Tế Độ lắc đầu, rồi tự cầm lấy l*иg đèn đi nhanh như bay. Khi Mẫn Mẫn tới chỗ Não Đại thì Tế Độ đã đi mất rồi.

Một lúc sau Hiếu Trang đang xem ca kịch chợt một thái giám bước lại nói vào tai Hiếu Trang… Hiếu Trang nghe bẩm báo lập tức nói với Sa hoàng có việc phải đi vắng rồi đứng dậy cất giọng sang sảng:

- Ai gia có chút việc tạm thời đi khỏi, chốc lát sẽ trở lại, mọi người cứ tiếp tục xem kịch.

Trước khi đi Hiếu Trang ra hiệu với Não Đại và Sách Ni. Não Đại và Sách Ni liền theo Hiếu Trang và Tô ma ma. Tam mệnh đại thần thấy Hiếu Trang, Tô ma ma, Não Đại, Sách Ni không coi kịch nữa cũng bám theo bốn người.

Lúc Tô ma ma dìu Hiếu Trang bước ra khỏi cổng sân khấu Đông Vân, ngoại trừ Sa hoàng thì các quan, lính, thái giám, nô tì và những người trên sân khấu nhất tề rạp mình xuống khấu đầu.

Chờ vạt áo Hiếu Trang khuất sau cánh cổng rồi, mọi người mới đứng dậy trở về chỗ ngồi. Trên sân khấu một đào hát cầm thẻ kịch trong khay thưa:

- Bây giờ tới màn kịch Võ Tòng Đả Hổ.

Sách Ngạch Đồ ngoắt người thái giám đã đến đưa tin với Hiếu Trang tới gần hỏi chuyện.

Lúc này Mẫn Mẫn không còn biết trên đài người ta diễn gì nữa, song Đài Nã bên cạnh thì không biết những phiền não của Mẫn Mẫn, dõi theo tuồng hát mê mải. Chỉ có A Lan là như Mẫn Mẫn, liên tục đưa mắt nhìn ra cổng.

Khi Hiếu Trang còn ngồi xem kịch, các quan chỉ thi thoảng nói dăm ba câu, rượu uống cũng rất ít. Nhưng từ khi Hiếu Trang đi rồi ai nấy nốc rượu như nước lã. Có người còn đứng cả lên ép nhau uống rượu. Chỉ có Sách Ngạch Đồ là không hưởng ứng, thầm nghĩ chuyện lớn lần này không biết phải giải quyết thế nào đây? Sách Ngạch Đồ nghĩ đoạn, lại giơ tay ngoắt thái giám mà chàng vừa hỏi chuyện khi nãy lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »