Tờ mờ sáng Trương Dũng đã dậy, xỏ giày vào chân. Chàng đi đến bên cửa sổ phòng trọ mở cửa sổ nhìn ra sân, bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, dưới đất tuyết phủ dày ba tấc.
Trương Dũng vừa nhìn cảnh quan bên ngoài vừa nghĩ đến bọn Huyết Trích Tử, từ Tây Bắc đến nơi này, không khi nào chàng không đề phòng bọn này, so với sơn tặc, bọn Huyết Trích Tử còn đáng sợ hơn, nhưng bọn chúng tuyệt không lộ diện.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn uống qua loa, Trương Dũng xuống lầu tìm Triệu Phật Tiêu.
Diêm Thành hắc điếm khá to, gồm hai tầng lầu, rộng gần một mẫu rưỡi. Tuy có rất nhiều phòng trọ nhưng những người ở trọ lúc bấy giờ đều là binh lính Chính Bạch Kỳ. Hiện thời từng tốp lính đang tuần tra dưới lầu. Một tốp lính thấy chàng bèn dừng lại chào, Trương Dũng gật đầu.
Tốp lính đó đi rồi, bỗng trong mắt Trương Dũng nổi lên một đám mây mù nghi ngại. Còn đang suy nghĩ, chàng thấy Triệu Phật Tiêu bước ra từ nhà củi, theo sau là cận vệ của Triệu Phật Tiêu, trên tay bưng một cái mâm.
Người cận vệ đương bưng chiếc mâm kia họ Kiều tên Tam Thể, độ chừng hăm mốt hăm hai tuổi, tuy khoác binh phục Chính Bạch Kỳ nhưng vẫn không giúp được thân hình ẻo lả của chàng ta, lại thêm gương mặt trái xoan, mắt tròn to, hai mí, và sống mũi cao, đôi môi đỏ hồng hình trái tim, hiện trên làn da trắng như trứng gà bóc.
Trương Dũng khom mình làm lễ chào Triệu Phật Tiêu. Kiều Tam Thể cũng khom mình chào Trương Dũng. Triệu Phật Tiêu cho Trương Dũng miễn lễ. Trương Dũng và Kiều Tam Thể thẳng người dậy. Họ Trương nhìn xuống chiếc mâm trên tay Kiều Tam Thể, thấy thức ăn vẫn còn nguyên vẹn.
Triệu Phật Tiêu thở dài với Trương Dũng, nói rằng mình đã tận sức.
Trương Dũng nhìn vào nhà củi. Cô gái vận hỉ phục đang nằm nhắm mắt trên đống rơm, chẳng biết là ngủ hay chăng? Trương Dũng nhìn nàng một chút hạ giọng nói gì đó với Kiều Tam Thể và Triệu Phật Tiêu. Hai người họ Kiều, Triệu lắng nghe, gật gù cho là phải.