Lại nói đến Phi Nhi đang nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà. Trước khi Tế Độ rời khỏi căn phòng này nàng vốn không tin lời Kiều Tam Thể chút nào. Thường ngày, nàng nghe đến chán tai những lời nói từ miệng đàn ông, rằng nàng rất xinh đẹp, nóng bỏng… Thế mà người đàn ông vừa rồi lại không để nàng vào trong mắt! Phi Nhi thở dài, nàng lăn lộn giang hồ bao năm, đã trải qua vô số nguy nan, đúng là chưa có chuyện nguy hiểm gì mà chưa từng gặp qua, dù kẻ địch hung ác đến bao nhiêu nàng cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng lúc này nàng cảm giác thật sự bế tắc. Không lấy được lòng người đàn ông đó, nàng chẳng biết bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Đêm ấy Phi Nhi suy nghĩ mông lung, chẳng thể nào ngủ nổi. Lúc thì nàng chợt nhớ đến hành động đáng xấu hổ của mình, lúc thì nhớ đến câu chuyện Kiều Tam Thể nói với nàng. Phi Nhi không thể ngủ được nên vén mền ngồi dậy, mặc y phục vào và đi đến cửa sổ mở hai cánh cửa nhìn ra sân. Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài tuyết đã ngưng rơi, những bụi trúc thỉnh thoảng đẩy đưa làm những mớ tuyết đọng trên cành rơi xuống sân.
Khoảng nửa canh giờ sau Phi Nhi mới cảm giác buồn ngủ, nàng khép cửa sổ lại và đi nằm xuống giường.
Sáng hôm sau Phi Nhi thức dậy, điều đầu tiên nàng làm là đến phòng Tế Độ tìm chàng nhưng chàng không có trong phòng. Phi Nhi ra đằng trước quán trọ cũng không thấy cỗ xe của chàng đậu dưới mái hiên. Nàng còn đang lo lắng, chợt đàng xa có tiếng vó ngựa vọng đến. Phi Nhi thấy Tế Độ đang đánh cỗ xe ngựa, chàng ngồi phía trước thùng xe. Tế Độ cho con hắc mã dừng trước mặt Phi Nhi, bước xuống đất, hỏi:
-Ngoài này lạnh, sao nàng ra đứng ngoài này?
Phi Nhi không đáp, nàng thật sự ngạc nhiên vì sự hiện diện bất ngờ của chàng, nàng cứ tưởng chàng đã đi rồi, vì chuyện của hôm qua mà bỏ lại nàng. Những cảm xúc lộn xộn từ tối qua đến giờ vẫn còn chất đầy trong lòng Phi Nhi, nàng đứng nhìn Tế Độ đến ngẩn ngơ.
Tế Độ lặp lại câu hỏi.
Phi Nhi bừng tỉnh, nặn ra một gương mặt đầy đau khổ, nói:
- Tiểu nữ tưởng ngài bỏ tiểu nữ mà đi rồi!
Tế Độ khẽ chau mày:
- Ai bảo thế? Ta đã bảo tiểu nhị nhắn với nàng là ta ra ngoài có chút chuyện, hắn nói với nàng thế nào?
Phi Nhi rưng rưng nước mắt nói:
- Hắn không có nói gì hết chỉ là tiểu nữ tự nghĩ thế.
Rồi nàng bật khóc nức nở, giọng vỡ òa đi:
- Xin lỗi ngài về chuyện đêm qua! Ngài đừng vì vậy mà bỏ tiểu nữ! Tiểu nữ chẳng còn người thân nào nữa! Ngài không yêu thích tiểu nữ vậy hãy để tiểu nữ được làm a hoàn của ngài, được chăng? Ngài không chịu, tiểu nữ sẽ… chết!
Tế Độ hãy còn chau mày, đột nhiên, cặp chân mày chàng giãn ra, khóe miệng cũng từ từ nở một nụ cười, dần dần, nụ cười chảy lan khắp mặt chàng, cuối cùng ngập đầy cả đôi mắt.
-Nàng chết rồi chẳng phải uổng phí mặt dây chuyền ta vừa mới mua cho nàng à?
Tế Độ nói và chàng lấy một sợi dây chuyền trong tay áo ra giơ lên đong đưa trước mặt Phi Nhi.
-Ta chỉ rời quán trọ để đến tiệm điêu khắc tượng ngọc mua mặt dây chuyền khác cho nàng, còn đêm qua xảy ra chuyện gì, từ nay đừng nhắc đến nữa.
Phi Nhi xúc động trước câu nói và mặt dây chuyền Quan Âm Tọa Lạc được khắc bằng phỉ thúy mà Tế Độ đã mua sáng nay giống hệt cái nàng làm vỡ đêm qua, trên mặt dây chuyền khắc hình Phật Bà bế đứa trẻ trong tay, một con chim khổng tước ngậm nhành cây đậu trên vai Phật Bà.
Tế Độ đeo dây chuyền cho Phi Nhi.
- Nàng chọn thật khéo, ngọc lục bảo này rất hợp với nàng.
Chàng cười nói.
Phi Nhi nhìn nụ cười của Tế Độ, chàng có nụ cười làm cho người ta rung cảm, đẹp đến mê mẩn. Mỗi lần chàng cười là tim nàng như đập lỡ một nhịp, hơi thở như cũng ngừng lại trong khoảnh khắc.
Tế Độ đeo dây chuyền cho Phi Nhi rồi chàng lướt hai ngón tay cái có mang nhẫn ngọc màu xanh nước biển của chàng qua đôi má nàng. Sự chạm phớt này lại khiến Phi Nhi tiếp tục ngưng thở. Nàng rất muốn nghiêng đầu tựa vào một trong hai lòng bàn tay to lớn êm ấm ấy nhưng thoắt một cái chàng lau nước mắt cho nàng rồi bỏ đôi tay xuống. Mặc dù Phi Nhi biết người đàn ông trước mặt nàng chẳng quý trọng gì cử chỉ vừa rồi nhưng cử chỉ ấy dường như đã lay động điều gì đó sâu thẳm trong tâm hồn nàng.