Chương 1: Thiên hạ tầm biến (thượng)

Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu lên con đường đầy tuyết, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua, những tán cây dao động, tuyết trên cành rơi xuống hai bên vệ đường, trên trời lác đác tiếng quạ kêu.

Giữa đám bụi tuyết tung tóe ấy có hai kỵ mã ngựa phi nước đại, một tiếng hô lớn xen lẫn tiếng ngựa hí, cặp kỵ mã đã dừng lại.

Kỵ sĩ bên phải có da mặt nhẵn nhụi, người bên trái mặt mày lởm chởm râu ria. Cả hai độ mười chín hai mươi tuổi, đều vận áo trắng, phần tay áo bó sát, ở ngoài có khoác thêm một lớp giáp màu nâu nhợt, được làm bằng da thú. Váy trắng dài đến gối. Bên trong váy là hai ống quần cũng màu trắng giấu trong đôi ủng đen. Mũ đội trên đầu màu đen, hình trôn ốc, không có phần vành mái. Bên ngoài chiếc mũ phủ Hồng Anh, một lớp sợi tơ đỏ như lửa.

Người có da mặt nhẵn nhụi trỏ bụi cây bên đường:

- Nhìn kìa!

Nói rồi hắn nhảy xuống đất.

Tên đồng bạn mặt mày râu ria lởm chởm cũng vội theo xuống, khạc nhổ một cái rồi nói:



- Mẹ nó, lại thêm một thây ma!

Dứt lời tên râu ria bước tới quan sát cái xác, người chết là một thanh niên mặt mày sáng sủa, có điều gầy ốm xanh xao, mặc chiếc áo nâu quần đen, trên mình máu me lem luốc, da thịt lở toét, xem qua là biết đã bị đánh đập dã man trước khi chết, rồi bị ném vào bụi cây này không lâu.

Hắn nhìn cái xác xong, dời mắt nhìn con đường xuyên qua hai vách núi thẳng đứng cao chót vót phía trước. Đương nhiên hắn biết bọn sơn tặc đang phục kích ở đó.

- Đi thôi!

Hắn nhìn đồng bạn, giục. Hai người như gặp phải ma đuổi quỷ rượt, lập tức phóng lên ngựa cho ngựa quay đầu chạy mất. Bỏ lại cái xác. Một lát nữa nơi đây sẽ rơi rớt một vài khúc xương người, cũng có thể không còn sót một tí gì vì bọn sói lang sẽ làm sạch hết.

Màu sắc ánh tà dương lúc bấy giờ trở thành đỏ ửng, gió vù vù thổi mạnh.