Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Chúng yêu bị dọa đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ cảm thấy cuống họng đã khô khốc, ngay cả nói cũng không nói nên nổi lời.
Nữ nhân này quá kinh khủng, còn kinh khủng hơn vạn lần so với Ngân Nguyệt Yêu Hoàng trước đó.
"Phù phù!"
Đã nói không nên nổi lời vậy cũng chỉ có thể dùng hành động để biểu thị ra.
Con Dã Trư tinh kia là người quỳ xuống đầu tiên, sợ chậm một bước sẽ bị đông cứng thành một khối tượng băng.
Ngay sát sau đó, Tiếng "Phù phù" nổi lên không ngừng, một đám rồi lại một đám yêu quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống đất.
Tại hiện trường, chỉ còn lại mỗi Hắc Hùng tinh và rải rác một vài đầu yêu quái khác còn đứng.
Đôi mắt đẹp của Đát Kỷ hơi động một chút, rơi vào trên người Hắc Hùng tinh, "Ngươi có lời gì thì nói?"
Trong chớp nhoáng này, quả tim của Hắc Hùng tinh thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi mồm, cảm thấy một luồng khí lạnh lan khắp cả người bay lên tới đỉnh đầu, thiếu chút nữa thì bị dọa tới đi tiểu.
Nó chắp tay trước ngực, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, sau đó đầu cúi xuống đất nằm rạp trên mặt đất.
"Đừng ... Đừng hiểu lầm." Nó cố gắng nở ra một nụ cười thân mật tới cực điểm, nước mắt đã ướt cả hốc mắt, cũng không biết ở dưới chỗ kia của nó có bị ướt không, "Vừa rồi hai chân ta như muốn nhũn ra, căn bản không khống chế được, thật ra thì sớm đã đầu hàng rồi! Ưu điểm lớn nhất của ta chính là trung thành, cầu buông tha."
Đát Kỷ thu hồi ánh mắt, con ngươi lại trở thành màu đen một lần nữa, vẫy vẫy tay với Lục Vĩ Linh Hồ, "Mau tới đây."
Lục Vĩ Linh Hồ nhanh nhẹn nhảy tới, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Đát Kỷ, sùng bái mà nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại."
Đát Kỷ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta chẳng qua chỉ là nhận được một chút chỉ điểm của chủ nhân mà thôi, ngược lại là ngươi, nhận được nhiều ân huệ của chủ nhân như vậy, cái đuôi thứ bảy thế mà chỉ mọc ra một nửa, quá không chuyên tâm."
"Ai nha, dù sao tỷ tỷ sẽ bảo vệ ta." Lục Vĩ Linh Hồ vui vẻ mà nói.
"Yêu lực trong cơ thể ngươi cũng không chỉ có ngần ấy, phải học được cách sử dụng năng lực của mình cho tốt." Đát Kỷ lắc đầu, sau đó nói: "Sau này trở thành Yêu Hoàng, có vấn đề gì trực tiếp tới tìm ta."
"Ừm vâng." Lục Vĩ Linh Hồ nhu thuận gật đầu liên tục.
Đát Kỷ quay người, đang chuẩn bị rời đi, lại trong lúc thoáng qua thấy được một đám ánh sáng.
Cả người nàng ta đều sững sờ lại, sau đó trong đầu lóe lên một đạo linh quang (Lóe lên một đạo linh quang này có nghĩa là trong đầu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng.).
Quay đầu lại, một lần nữa nhìn chằm chằm vào nơi phát ra ánh sáng, đôi mắt nàng càng ngày càng sáng tỏ!
Trong đêm tối khu rừng vốn nên vô cùng tối, nơi này vậy mà đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ bởi vì có không ít yêu quái cầm bó đuốc trong tay ra, cũng bởi vì xung quanh nơi này hiện đầy đom đóm!
Không sai, chính là đom đóm!
Trong đó, có hai con đom đóm đã sinh ra linh trí, tu luyện thành tiểu yêu.
Đúng là hai con đom đóm này, dẫn theo một đàn đom đóm phân bố ở xung quanh khu rừng này, thắp sáng lên cả bầu trời đêm.
Hai con tiểu yêu đom đóm kia hiển nhiên cũng để ý tới ánh mắt của Đát Kỷ, toàn thân đột nhiên đều run lên, theo bản năng sinh ra sự sợ hãi.
Mắt thấy Đát Kỷ đi về phía chính mình thì toàn thân càng rủn rẩy tới lợi hại hơn, ánh sáng trên người cũng trở thành lúc sáng lúc tối, kinh hãi tới cực điểm.
Có lòng muốn trốn, nhưng động cũng không dám động nói gì tới trốn.
Khóe miệng Đát Kỷ lại lộ ra ý cười, trong lòng hơi kích động, nguồn sáng cho đèn l*иg ... Tìm được!
Còn có cái gì thích hợp làm nguồn sáng của đèn l*иg hơn so với đom đóm?
Có hai con tiểu yêu đom đóm này, tuyệt đối có thể tạo ra ánh sáng không gián đoạn, hơn nữa còn có thể khống chế độ sáng, quan trọng nhất là ... có thể điểu khiển bằng âm thanh!
Chủ nhân giống thích có một loại chấp niệm nào đó đối loại đồ vật có thể khống chế bằng lời nói, rất chi là thích.
Chính mình tìm cho hắn một cái nguồn sáng có thể khống chế bằng âm thanh thì hắn chắc chắn sẽ vui vẻ.
Đát Kỷ nhịn không được âm thầm khen ngợi mình một chút.
Nàng ta đi tới trước mặt hai con tiểu yêu đom đóm này, thản nhiên nói: "Chỗ ta có một việc đưa cơ duyên tới cho các ngươi, các ngươi có muốn hay không?"
Cơ duyên?
Hai con tiểu yêu đom đóm hơi sững sờ, đầu tiên là khó có thể tin mà nhìn vào Đát Kỷ, sau đó kích động tới toàn thân khẽ run lên.
Đại lão như thế đưa ra cơ duyên, đối với chúng ta mà nói tuyệt đối có thể cao so với thiên a!
Đầu óc của bọn nó trở nên trống rỗng, có chút không dám tin tưởng mà nói lời xác nhận: "Yêu, Yêu Hoàng đại nhân, chuyện này là thật sao?"
"Ta có cần phải lừa các ngươi không?" Khóe miệng Đát Kỷ hơi nhếch lên, nở ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, "Nếu như các ngươi biểu hiện đủ tốt, để cho chủ nhân ta vui vẻ, cái này nói không chừng sẽ là tạo hóa lớn nhất đời này của các ngươi!"
Chủ nhân?
Tạo Hóa?
Đại não của hai con tiểu yêu đom đóm càng là vang lên ong ong, giống như muốn nổ tung lên vậy, ánh sáng trên người tỏa sáng tới cực hạn, có thể chiếu sáng phạm vi mười dặm.
Đừng nói là bọn họ, chúng yêu xung quanh cũng ngây dại ra, gần như là không thể nào tin vào đôi tai của mình.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thế mà nhận chủ rồi?
Nó thế nhưng là hóa hình thành công, hơn nữa thực lực cường đại như vậy, ở giới tu tiên cũng xem như là tồn đại đại lão đỉnh cao!
Thế mà nhận chủ rồi?!
Đến tột cùng là tồn tại bực nào lại có tư cách để nàng ta nhận làm chủ.
Không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tưởng tượng nổi!
Mà một từ tạo hóa so với cơ duyên thì càng là hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Kỳ ngộ phần lớn chỉ là thay đổi nhất thời.
Mà tạo hóa thì có thể thay đổi cả một đời!
Cái gọi là đoạt tạo hóa trong thiên địa, đây mới thực sự là nghịch thiên cải mệnh, thuộc về cơ duyên vô cùng to lớn!
Đến tột cùng là nguyên nhân gì, thế mà để Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể nói ra lời nói kinh động như vậy?
Tuy rằng bọn họ không biết nguyên nhân trong đó là gì, nhưng không cản trở sự ước ao hâm mộ của bọn họ, thi nhau ném ra ánh mắt vô cùng phức tạp vào trên thân hai con tiểu yêu đom đóm kia.
Hai con tiểu yêu này chẳng qua chỉ là sinh ra một chút linh trí mà thôi, tới tột cùng có đức hạnh gì lại có thể được Cửu Vĩ Thiên Hồ coi trọng như vậy, đồng thời còn ban cho tạo hóa.
Ta đến tột cùng thua chúng ở chỗ nào?
Đát Kỷ nhìn vào đom đóm đã bị chuyên vui mừng vô cùng to lớn này nện cho choáng này rồi nói, "Các ngươi có bằng lòng hay không?"
"Bằng lòng, chúng ta bằng lòng!" Hai con tiểu yêu gật đầu liên tục không ngừng, vừa kích động vừa cảm động.
Chính mình có được tài đức gì, thế mà được Yêu Hoàng đại nhân xem trọng như vậy, nhất định phải biểu hiện cho thật tốt một chút mới được.
Đát Kỷ khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Các ngươi lựa chọn ba mươi con đom đóm phát sáng tương đối sáng, đi theo cùng ta đi."
Hai con tiểu yêu vội vàng đáp ứng, "Tuân mệnh!"
...
Đát Kỷ mang theo đom đóm đi tới cửa Tứ Hợp viện.
Lúc này, ở chân trời xa xa đã lộ ra ánh sáng màu trắng bạc, ánh bình minh cũng đã thò đầu ra, bóng tối của ban đêm phần lớn đều đã bị đuổi đi, chỉ để lại một chút âm u đang giãy dụa.
Đát Kỷ xách một cái túi trong tay lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào hai con tiểu yêu trong túi, giọng điệu nghiêm túc nói: "Ta lại nhắc nhở các ngươi một lần, bắt đầu từ bên giờ cho tới về sau, ta chỉ là một nữ tử phàm nhân, mà các ngươi cũng không còn là yêu quái, chỉ là một công cụ chiếu sáng bình thường! Còn có, một điểm quan trọng nhất, mặc kệ các ngươi nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì đều phải làm ra vẻ không hiểu, chủ nhân nhà ta thích lấy thân phận phàm nhân sống ở nhân gian, các ngươi nhất định phải phối hợp với hắn cho thật tốt, đừng làm ảnh hưởng tới hứng thú của hắn! Bằng không..."
Cảm nhận được hàn khí lạnh lùng truyền ra từ trên người Đát Kỷ, hai con tiểu yêu đom đóm gật đầu liên tục không ngừng, kinh sợ nói: "Hiểu, chúng ta hiểu!"
Đát Kỷ khẽ gật đầu, lúc này mới chậm rãi đi vào trong Tứ Hợp viện.
Đẩy cửa đi vào, Lý Niệm Phàm quả nhiên giống như ngày thường, đã rời giường từ thật sớm, đồng thời đang ở bên trong nội viện làm ra một số động tác đặc thù.
Động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển, trông cũng không có bao nhiêu lực sát thương, ngược lại có chút vui tai vui mắt.
Đát Kỷ cẩn thận nhìn một lúc, không thể không ủ rũ lắc đầu.
Chủ nhân nói như vậy có thể làm cho thân thể khỏe khoắn, kéo dài tuổi thọ, chính mình tuy rằng cảm thấy trong đó có chút không tầm thường, nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó.