Chương 90: Cuộc thi chó liếʍ??!!!

Ngươi hiểu?

Lâm Mộ Phong và Tôn lão đầu đồng thời nhìn về phía Thiên Diễn đạo nhân.

"Ồ? Mau nói ra nghe một chút." Tôn lão đầu hiếu kỳ nói.

"Thật ra thì, ta thường xuyên cũng có loại tâm tính này." Thiên Diễn đạo nhân cười nói: "Tu sĩ chúng ta không có người nào vừa ra đời chính là tiên nhân, ban đầu đều là lấy thân thể phàm nhân mà ra đời, bình thường ta đều nghĩ, nếu như ta thật có thể tu thành tiên nhân, vậy kết thúc một đời bận rộn này, từ đây trở về phàm nhân thật tốt trải nghiệm cuộc sống phàm nhân, vô lo vô ưu, tiêu diêu tự tại, dạo chơi nhân gian, thật là vui sướиɠ."

"Có đạo lý, có đạo lý!"

Tôn lão đầu giật mình khẽ gật đầu, "Như vậy, đã có tâm trở về phàm trần, tự nhiên thích lấy phương thức phàm nhân đi giao thiệp với người, nếu như bị người phái hỏng thì sẽ cảm thấy như bị quấy rầy, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái."

Cái này như là một tên nhà giàu số một, đứng ở trước mặt ngươi nói với ngươi hắn chỉ là người bình thường, không có hứng thú đối với tiền, ngươi lại dám ngay mặt đứng ra phản bác hắn, đánh thể diện của hắn sao?

Không, ngươi không dám! Không chỉ không dám mà còn phải phối hợp diễn với hắn.

Lâm Mộ Phong thấp giọng nói: "Được rồi, không cần nói nữa! Ở phía trước đã tới rồi!"

Toàn thân của Tôn lão đầu và Thiên Diễn đạo nhân run lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, như là thí sinh sắp đi vào phòng thi vậy, thấp thỏm tới cực điểm.

"Buông lỏng tâm thái, cao nhân rất dễ nói chuyện." Lâm Mộ Phong nói lời động viên.

Sau đó, hắn chậm rãi đi lên trước, cõi lòng đầy thành kính nói: "Lý công tử có ở nhà không?"

"Kẹt kẹt!"

Mở cửa là Tiểu Bạch, con mắt quét mắt vào ba người một lần, mở miệng nói: "Hoan nghênh tới chơi."

Đây chính là cái khí linh kia sao, quả nhiên đáng sợ!

Vừa rồi trong nháy mắt đó, Tôn lão đầu và Thiên Diễn đạo nhân toàn thân đều không thể không xiết chặt lại, giống như bị khí linh này nhìn thấy tất cả vậy.

Họ nhanh chóng nở ra nụ cười thân thiện nhất đời mình.

Lâm Mộ Phong cũng cung kính nói: "Tiểu Bạch ngươi tốt, ta là Lâm Mộ Phong, là bằng hữu Lý công tử."

"Ta nhớ được ngươi." Tiểu Bạch gật đầu một cái, tránh ra bênh cạnh, "Mời vào đi."

"Làm phiền."

Ba người Lâm Mộ Phong lập tức thận trọng bước vào Tứ Hợp viện.

Tứ Hợp viện bố trí không có biến hóa lớn gì so với mấy ngày trước, nhưng là, trong lúc vô hình lại có rất nhiều biến hóa.

Vừa tiến vào Tứ Hợp viện đã ngửi được một cỗ mùi thơm xông vào mũi, mùi thơm này không phải hương hoa bình thường mà là mùi dược!

Để ba người Lâm Mộ Phong lập tức chấn động toàn thân, tinh thần sảng khoái.

Bọn họ không để dấu vết len lén nhìn thoáng qua linh dược tiên thảo được trồng trong sân, nhịp tim nhịn không được mà gia tốc đập.

Những linh dược tiên thảo này sinh trưởng tốt tới vượt mức tưởng tường, từng cái tranh nhau khoe sắc, mùi thơm nức mũi, giống như đang tranh thủ chiếm lấy tình cảm của Lý công tử vậy.

Thậm chí, Lâm Mộ Phong còn chứng kiến có một gốc linh dược vốn căn bản sẽ không nở hoa, bây giờ thế mà đã nở ra hoa...

Má nó thật muốn liếʍ a! (Ý đây là ám chỉ các bông hoa này thật biết ra sức lấy lòng Lý Niệm Phàm.)

Lâm Mộ Phong lập tức có loại cảm giác tự ti mặc cảm, không so được, không so được.

Lý Niệm Phàm đang chơi cờ với Đát Kỷ, nhìn thấy Lâm Mộ Phong lập tức cười nói: "Nha, Lâm lão tới? Hoan nghênh."

"Bái kiến Lý công tử, Đát Kỷ cô nương."

Lâm Mộ Phong không kịp chờ đợi bắt đầu hiến vật quý, mở miệng nói: "Lý công tử, lần trước nghe nói còn thiếu cái tủ lạnh, vừa đúng gần đây may mắn tìm được thứ giống vậy, cho nên mang theo tới."

"Ồ? Tủ lạnh ở đâu?"

Đôi mắt Lý Niệm Phàm bỗng nhiên sáng lên, có chút mong đợi nói.

"Ngay ở chỗ này." Lâm Mộ Phong lấy ra cái hộp đóng gói đưa cho Lý Niệm Phàm, "Còn có cái hộp đóng gói lần trước ta cũng cùng mang tới."

Ấn tướng của Lý Niệm Phàm đối với Lâm Mộ Phong lập tức tăng nhiều.

Nhìn qua một cái là biết người này có lễ phép cỡ nào a.

Sau khi dùng xong hộp đóng gói thế mà lại còn tới trả lại cho mình, còn có, lần trước chính mình chẳng qua chỉ là thuận miệng nói về tủ lạnh thôi, hắn thế mà ghi tạc trong lòng, còn cố ý tự mình đưa tới cho mình.

Trước kia ta vẫn cho là thế giới tu tiên thường xuyên có mâu thuẫn, nguy cơ khắp mọi nơi, hóa ra là ta hiểu lầm a.

Lý Niệm Phàm nhận lấy hộp đóng gói, tò mò nhìn vào thủy tinh sáu cạnh đặt vào ở bên trong.

Thủy tinh rất đẹp, lóe ra ánh sáng màu xanh thẳm, trong đó giống như có vầng sáng lưu chuyển, rất là đẹp mắt.

"Lạch cạch!" Lý Niệm Phàm mở cái nắp ra.

"Lý công tử ..." Lâm Mộ Phong đang chuản bị bảo Lý Niệm Phầm cẩn thận khí lạnh của Băng Nguyên tinh thì đãy thấy Lý Niệm Phàm cầm Băng Nguyên tinh ra, đồng thời đặt vào trong lòng bàn tay ước lượng.

Lập tức, hắn nuốt lời muốn nói xuống cổ họng kêu tới ọt một tiếng.

Chính mình thật sự là nghĩ nhiều a, Lý công tử là nhân vật bậc nào, cần ta phải nhắc nhở sao?

Thủy tinh cầm trên tay cảm thấy dễ chịu, lập tức có một luồng khí lạnh truyền đến, để Lý Niệm Phàm cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tuy nhiên, lông mày Lý Niệm Phàm lại hơi nhíu lại, mở miệng nói: "Chỉ là nhiệt độ hơi cao, không thể dùng làm tủ lạnh."

Vừa dứt lời, hắn cũng cảm thấy nhiệt độ thủy tinh trong tay đột nhiên giảm xuống, có loại lạnh lẽo thấu xương.

"Đồ tốt!" Lý Niệm Phầm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, "Ta sớm nên nghĩ tới, cái này tám thành cũng khống chế bằng âm thanh! Cái này tốt, không chỉ có thể làm tủ lạnh, còn có thể đảm nhiệm điều hòa không khí, không tệ, không tệ."

Lập tức, hắn đặt tủ lạnh trên hòn non bộ bên suối.

Mở miệng nói: "Nhiệt độ lại giảm xuống chút."

Tạch tạch tạch ——

Một luồng hơi lạnh đập vào mặt, nước suối xung quanh bắt đầu bị đông cứng, dần dần có hình thành khối băng.

Ba người Lâm Mộ Phong nhìn chằm chằm vào Băng Nguyên tinh đang kiệt lực biểu hiện trước mặt cao nhân, ba miệng một lời ở trong lòng mắng to: "Liếʍ chó a! (ý là mức độ nịnh bợ quá cao.)"

Trước đó tỏ ra không ai so nổi như vậy, khi đi tới trước mặt cao nhân lại lập tức hiện ra vẻ tầm thường ngoan như cún, giả vô tội a, ta nhổ vào!

"Cũng được rồi." Lý Niệm Phàm rất hài lòng nhìn vào tủ lạnh, nói với Lâm Mộ Phong: "Làm phiền lão Lâm phí tâm rồi."

"Việc nhỏ mà thôi, Lý công tử khách khí." Lâm Mộ Phong vội vàng nói.

Nội tâm của hắn đang rất phấn chấn, xem ra Lý công tử rất hài lòng đối với biểu hiện lần này của mình a, làm rất tốt, cuộc sống đỉnh phong còn cách không xa!

"Đúng rồi, cái hộp này vốn chính là thứ dùng một lần, ngươi cũng không cần trả lại cho ta, dù sao đối với ta mà nói thì đây là thứ vô dụng." Lý Niệm Phàm thuận tay ném hộp đóng gói sang một bên, không thèm để ý chút nào mà nói.

Nhịp thở của ba người Lâm Mộ Phong đột nhiên trở nên nặng nề, mắt trợn tròn nhìn chòng chọc vào cái hộp kia, gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Cái này không cần?

Một lần duy nhất?

Đây chính là bảo vật vô thượng a, có thể nói là lợi khí vô thượng dùng để cất giữ vật phẩm đặt thù, dùng một lần rồi ném?

Quả thực ... xa xỉ đến để cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Đây chính là thế giới đại lão sao?

Quả tim của Lâm Mộ Phong đập phanh phanh phanh phanh, cắn răng một cái, tranh thủ thu cái hộp được vứt sang một bên kia lại.

Cái đồ bỏ đi này, tại hạ muốn!

"Vậy ... Lý công tử." Lâm Mộ Phong điều chỉnh tốt tâm tình, lúc này mới lên tiếng nói lời giới thiệu: "Hai vị này là bằng hữu của ta, hắn gọi là Tôn Thiên Sơn, người kia có ngoại hiệu là Thiên Diễn đạo nhân, hơi có chút nghiên cứu đối với chơi cờ."

Tôn Thiên Sơn và Thiên Diễn đạo nhân đồng thời cung kính nói: "Bái kiến Lý công tử."

"Ồ? Biết chơi cờ?"

Đôi mắt Lý Niệm Phàm lập tức sáng lên, nhìn về phía Thiên Diễn đạo nhân, trông hắn ta quả thực là một nhân vật văn hóa thuần túy.

Nhịn không được ngứa tay nói: "Vậy hay là chúng ta bây giờ thử một ván?"

Không dễ dàng a, cuối cùng cũng có người chơi cờ, cái này hẳn là có thể chơi thỏa thích đi.

Thiên Diễn đạo nhân tự nhiên là cầu còn không được, lập tức vô cùng vui mừng, vội vàng nói: "Đang có ý này, Thiên Diễn bêu xấu."

Trông thấy sự hào hứng này, tám thành cũng là kẻ đam mê chơi cờ vây, ván này chơi thỏa thích.

Lý Niệm Phàm chờ mong không thôi, lập tức cùng Thiên Diễn đạo nhân ngồi đối diện nhau, bày xong ván cờ.

Lý Niệm Phàm làm một động tác mời với Thiên Diễn đạo nhân, "Ngươi là khách, cầm cờ trắng đi trước đi."

Thiên Diễn đạo nhân biết mình hoàn toàn không phải đối thủ cao nhân, bởi vậy cũng không có nhún nhường, cầm lấy quân cờ trắng, nhìn về phía bàn cờ ...