Lý Niệm Phàm đang ngồi ở nội viện, Đại Hắc nằm ở bên cạnh chân của hắn.
Tiểu Bạch thì dựng một cái bếp nướng trước mặt hắn.
Thi thể Báo đã được xử lý sạch sẽ, lúc này được xuyên qua giá nước bên trên, dưới giá nướng thì lửa than cháy hừng hực.
Tiểu Bạch quay giá nướng, trông như một tên đầu bếp chuyên nghiệp.
Tuy rằng cái gì Lý Niệm Phàm cũng biết làm, nhưng việc nặng việc cực đều sẽ không tự mình động thủ, Tiểu Bạch đã đạt tới trí tuệ nhân tạo đỉnh cao, bên trong hệ thống đã ghi vào vô số thực đơn, làm đồ ăn dễ như trở bàn tay, hơn nữa so với đầu bếp cái gọi là năm sau thì còn tốt hơn gấp trăm lần.
Có thể trốn tránh khó nhọc thì đương nhiên phải tận dụng cho tốt, bằng không chẳng phải là kẻ đần sao!
"Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?" Ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Giờ cơm thế mà có người tới.
Lý Niệm Phàm mở cửa, nhìn vào hai nữ tử đứng ở ngoài cửa cười nói: "Hóa ra là Lạc công nương, hoan nghênh."
Lạc Thi Vũ giới thiệu nói: "Lý công tử, vị này là mẹ của ta."
"Ngươi tốt, ta gọi Chung Tú, không mời mà tới đã làm phiền rồi." Chung Tú đánh giá Lý Niệm Phàm, phát hiện đúng như Lạc Thi Vũ nói, nhìn từ bề ngoài vào Lý Niệm Phàm hoàn toàn chính là một phàm nhân bình thường.
Lý Niệm Phàm cũng đang quan sát Chung Tú, trong lòng không thể không kinh diễm, khó trách có thể sinh ra một mỹ nữ như Lạc Thi Vũ.
Lý Niệm Phàm mở rộng cửa, cười nói: "Các ngươi tới vừa đúng lúc, ta đúng lúc làm cơm trưa."
Chung Tú khẽ gật đầu rồi đi vào viện tử.
Nàng ta đưa mắt nhìn thấy được Tiểu Bạch đang bận rộn ở giữa sân, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
"Mẹ, nó chính là Tiểu Bạch mà ta nói, rất thông minh!" Lạc Thi Vũ giới thiệu, nàng ta vẫy vẫy tay đối với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch ngươi tốt."
"Nữ sĩ xinh đẹp, ngươi tốt, xin cho phép ta chuẩn bị một bữa tiệc phong phú cho các ngươi, các ngươi chắc chắn sẽ thích." Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Niệm Phàm cảm thấy giọng nói của Tiểu Bạch càng ngày càng trở nên có từ tính hơn.
Đây có phải là đang trêu trọc nữ tử?
Quả nhiên, Lạc Thi Vũ lập tức cười khanh khách không ngừng.
Mà Chung Tú thì hoàn toàn choáng váng.
Kiến thức của nàng ta còn muốn rộng hơn so với Lạc Thi Vũ, bởi vậy mới có thể càng kinh ngạc hơn.
Đây rốt cuộc là khí linh gì, không chỉ có thể nấu cơm, thế mà còn có thể giao lưu với người một cách tự nhiên, bảo vật trấn triều của hoàng triều so sánh với nó thì hoàn toàn chính là cặn bã.
Vào lúc này, nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng lời của nữ nhi mình, đồng thời cũng nẩy lên suy nghĩ, bản thân có thể gặp được loại cao nhân ẩn thế này thì đây là một loại cơ duyên, nhất định phải kết giao!
"Ngồi đi, thịt sắp nướng xong, các ngươi có lộc ăn." Lý Niệm Phàm cười nói.
Hắn nhìn vào thịt báo, trong lòng cũng có chút chờ mong, kiếp trước đừng nói là ăn, chỉ có thể trông thấy báo ở bên trong vườn bách thú, chứ đừng nói đây là thịt báo tinh, khó được a.
"Có thực sự ăn sẽ rất không không?"
Lạc Thi Vũ kéo vểnh mũi nhỏ nhắn xinh xắn lên, đôi mắt đẹp nhìn chăm chằm vào giá nướng, có chút hoài nghi.
Nàng ta là công chúa cao quý, nếm qua rất nhiều món ăn ngon, trông thế nào đều không nhìn ra cái giá nướng này có gì đặc biệt.
Tiểu Bạch phản bác rất có tính người: "Tuy rằng ngươi rất đẹp, nhưng đây không phải là lý do để ngươi chất vấn tài nấu nướng của ta."
Nội tâm Chung Tú cũng không có bao nhiêu chờ mong, nàng ta đưa mắt đã có thể nhìn ra đây là một con Báo tinh, nhưng thịt yêu tinh đối với nàng mà nói thì chẳng qua chỉ là bình thường, ăn có thể ngon tới cỡ nào?
Tuy nhiên nàng ta lo lắng lời vừa rồi của Lạc Thi Vũ sẽ chọc cho cao nhân mất hứng cho nên vội vàng quát lớn: "Thi Vũ, không được vô lễ! Lý công tử nói như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn."
Lý Niệm Phàm cười cười không nói gì.
Mặc dù tu tiên là cấp cao, nhưng thế giới này có rất nhiều phương diện thật ra thì chỉ tương đương với trình độ cổ đại ở kiếp trước, phương pháp nấu nướng thức ăn ngon rất là lạc hậu, chờ một chút sẽ để cho hai người này biết cái gì gọi là chân tướng định luật.
Tiểu Bạch chăm chỉ quay thịt và thỉnh thoảng rải đều một số gia vị lên trên thân con báo.
"Xì xì xì!"
Không bao lâu, từng giọng dầu nóng màu vàng kim thẩm thấu ra ngoài, thuận theo đừng vân sung mãn của thịt báo từ từ trượt xuống nhỏ vào bên trong bếp lửa than.
Rồi sau đó chính là một cỗ mùi hương thịt nồng đậm tỏa ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ lại cả viện.
Ngửi kỹ, ngửi từ từ, con sâu tham lam nhanh chóng được khơi dậy.
"Thơm quá!" Lạc Thi Vũ giật mình một cái, ánh mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào con báo.
Ừng ực.
Lạc Thi Vũ và Chung Tú không thể không tự chủ được mà nuốt xuống từng ngụm nước miếng.
Các nàng tuy rằng đã cố gắng kiềm chế, nhưng mùi thơm của thịt báo thực sự là quá mức dụ người, cái mũi nhẹ nhàng khẽ động đã giống như dung nhập vào trong linh hồn của mình.
Xem nhu nín thở, những mùi thơm này vẫn như cũ sẽ như là hài tử bướng bỉnh tranh nhau chen lấn hướng tới chui vào trong lỗ mũi, trêu đùa vị giác của các nàng.
Mùi, quá thơm!
Các nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đồ ăn thế mà có thể tỏa ra mùi thơm dụ người như vậy, xem như đối mặt với linh đan diệu dược, các nàng đều chưa từng xuất hiện khát vọng mãnh liệt như vậy.
"Cô cô cô —— "
Một lúc sau một đợt tiếng vang một trước một sau từ trong bụng của các nàng réo lên truyền ra ngoài.
Lập tức, khuôn mặt của Lạc Thi Vũ và Chung Tú đều bỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn Lý Niệm Phàm.
Từ lúc bắt đầu tu tiên cho tới bây giờ, các nàng có yêu cầu đối với đồ ăn đã giảm đi, càng nhiều hơn chính là hấp thu thiên địa linh khí hoặc là ăn linh dược, qua nhiều năm như vậy, gần như đã quên đi cái cảm giác đói bụng chứ đừng nghĩ tới tiếng réo trong bụng vang lên.
Quá mất mặt.
Lạc Thi Vũ và Chung Tú hai người đều đang la hét trong lòng, hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui xuống.
Sự xem thường trong nội tâm đã biến mất không còn tăm tích, loại mỹ thực này xem như dùng linh đan diệu được cũng không đổi được!
Không hổ là cao nhân ẩn sĩ, ngay cả đồ ăn cũng không phải phàm nhân có thể tưởng tượng được, quan trọng nhất chính là, mỹ thực này lại là do một cái khí linh làm ra, nói ra chỉ sợ chẳng có ai tin.
Lý Niệm Phàm đưa vẻ mặt của các nàng thu hết vào trong mắt, nội tâm âm thầm sảng khoái vô cùng.
Không cần biết là Lạc Thi Vũ hay là Chung Tú đều là mỹ nữ cấp cao, một người ngây ngô cao quý một người thì ưu nhã thành thục, thân phận mấu chốt còn là người tu tiên, cao cấp hơn nhiều so với dụ dỗ đồng phục, nhìn vào khuôn mặt các nàng bởi vì mất mặt mà xấu hổ, tuyệt đối là một thú vui lớn trong cuộc sống.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Được rồi, Tiểu Bạch tranh thủ thời gian mang thức ăn lên cho hai vị nữ sĩ."
"Được rồi."
Tiểu Bạch đáp lại một tiếng, dao làm bếp ở trong tay của nó linh hoạt giống như rắn, đao quang lóe lên, từng miếng từng miếng thịt báo đã được xẻo xuống, đựng ở trong bát.
Tiểu Bạch vẫn không quên giải thích: "Lực bộc phát của báo tất cả đều tập trung ở chân, bởi vậy cơ bắp ở chân phát triển nhất, chất thịt cũng là tốt nhất, ăn sẽ ngon hơn."
"Tạ ơn."
Lạc Thi Vũ và Chung Tú nói lời tạ ơn, không kịp chờ đợi mà bắt đầu đánh giá thịt nướng.
Bề ngoài có màu vàng khô bóng loáng, chất thịt bên trong màu đỏ, một cỗ hơi nóng kèm theo mùi thơm tỏa ra, không cần biết là ai nhìn thấy được thì nước bọt đều sẽ nhanh chóng được bài tiết ra.
Lạc Thi Vũ không kìm lòng nổi lấy đầu lưỡi liếʍ vào, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ há ra, cắn vào một cái.
Răng rắc!
Lớp da bên ngoài xốp giòn lên, thế mà phát ra tiếng kêu rột roạt giòn tan, hương vị cực kỳ gần như khiến cho cho Lạc Thi Vũ rêи ɾỉ lên.
Thịt trải qua nướng bằng lửa than, dậy mùi thơm phức cộng với các loại gia vị màu sắc làm trở nên càng đậm đà hơn, mềm, mịn, giòn, tươi và mặn, cay và các hương vị khác được hòa quyện hoàn hảo, ngay lập tức bùng nổ lên ở trong miệng, gần như là mỹ vị muốn bao phủ nàng ta lại.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Nàng ta không tự chủ được tăng nhanh tốc độ nhai nuốt, nước miếng trong miệng thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài.
Cảm giác vô cùng hạnh phúc tự nhiên được sinh ra.
Lại nhìn Chung Tú, tướng ăn tuy rằng vẫn ưu nhã, nhưng trong lúc không hề hay biết thế mà đã ăn vào miếng thịt thứ ba.
Lạc Thi Vũ vội vàng kêu lên: "Mẹ, mẹ ăn cũng quá nhanh đi!"
Miệng Chung Tú có hơi dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên cứng ngắc, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi cái đứa nhỏ này, nói cái kiểu gì vậy?"
Nhưng trong khi nói chuyện, nàng ta lại nhét một miếng thịt vào miệng, hiển nhiên đã nứt hình tượng ra khỏi đầu.
Giọng nói của Lạc Thi Vũ lại truyền tới một lần nữa, "Mẹ, ngươi chờ một chút, miếng thịt này là ta nhìn trúng!"