Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 85: Tiên nhân phủ đỉnh, nhất niệm sinh tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Thi Vũ lạnh giọng nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi động vào bé giá, bằng không chắc chắn sẽ chết rất thảm!"

"Ha ha, đúng là nói chuyện giật gân!" Thiên Ma Đạo Nhân không thèm để ý chút nào cười nói.

Trên cả tiên nhân cái gì?

Người đại đạo cái gì?

Đừng nói thế giới tu tiên, Tiên giới chân chính có hay không còn là hai chuyện.

Nếu thật có loại tồn tại này thì ta hiện tại còn có thể sống tốt sao? Có bản lĩnh tới gϊếŧ ta a!

Lúc này, Niếp Niếp ngồi dưới tàng cây, cắn chặt môi, hoảng sợ nhìn vào Thiên Ma Đạo Nhân đang tới gần từng chút một.

Ánh mắt Thiên Ma Đạo Nhân lộ ra vẻ tham lam, duỗi bàn tay khô gầy ra lạnh giọng nói: "Giao bộ tự thϊếp kia ra cho ta!"

Niếp Niếp nắm chặt lấy tự thϊếp, lắc đầu, lui về đằng sau.

Trong mắt Thiên Ma Đạo Nhân lóe lên một tia sáng đỏ, hai tay hắn hóa thành móng vuốt, trên đó đang ngưng tụ khói đen, sau đó tùy ý đánh về phía Niếp Niếp!

Cười lạnh nói: "Chỉ là linh căn hạ phẩm, cũng chẳng có giá trị gì, không bằng trực tiếp chết đi xem như xong!"

"Dừng tay!"

Ba người Lạc Hoàng đều sợ tới ngây người, lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt, muốn rách cả mí mắt.

Tuy nhiên, ngay vào lúc khói đen kia sắp rơi vào trên người Niếp Niếp, bộ tự thϊếp kia lại đột nhiên sáng rực lên, một cỗ khí tức cường hãn đột nhiên xuất hiện, giống như tiên nhân giáng trần, thiên địa tĩnh lặng.

Đám khói đen kia nhẹ nhàng tiêu tán thành vô hình giống như theo gió mà đi.

"Đây, đây là..."

Quả tim của Thiên Ma Đạo Nhân đột nhiên đập mạnh một cái, kinh ngạc nhìn vào bộ tự thϊếp kia, bắt đầu hơi lùi lại về phía sau, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất an.

Bộ tự thϊếp từ trong tay Niếp Niếp bay ra, trôi nổi giữa không trung, thế mà tự mình chậm rãi triển khai.

Trong chớp nhoáng này, một cỗ khí tức mênh mông tới cực điểm từ bên trong bộ tự thϊếp bộc phát ra vang ầm ầm, lao thẳng tới chân trời, gần như muốn vượt qua đám mây.

Khi bộ tự thϊếp được mở ra hoàn toàn, một chùm ánh sáng trắng ngà sữa từ bên trong phóng lên tận trời, chiếu sáng tất cả khu rừng rậm này.

Răng rắc!

Đại trận mà Thiên Ma Đạo Nhân bố trí xuống giống như là giấy vậy, lập tức bị đánh tan, trong rừng cây, gần như tất cả sơn tinh yêu quái tâm thần đều run lên bần bật, ngay cả thần hồn cũng đang run sợ, thi nhau hướng về phía cột sáng mà quỳ xuống cúng bái một cách cung kính.

Sắc mặt Thiên Ma Đạo Nhân biến đổi lớn, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả răng cũng đang run rẩy, "Tiên, tiên, tiên ... Tiên nhân?!"

Thân thể hắn không ngừng lui lại và một nỗi sợ hãi quái dị bao trùm lấy hắn, khiến da đầu hắn tê dại, gan và túi mật đều nứt ra.

Bên trong cột sáng màu trắng kia, rõ ràng có một lão giả, râu tóc bạc trắng, trường bào bồng bềnh, mặc dù không có khuôn mặt nhưng lại có một cỗ khí thế không thể diễn tả truyền ra, mặc dù không uy nghiêm nhưng cao cao tại thượng!

Loại cảm giác này giống như đang nhìn thấy thế giới ba chiều trong thế giới hai chiều, với sinh mệnh có cấp độ khác nhau vậy, làm kính sợ từ đấy lòng.

"Đạo vận hiển hóa, là đạo vận hiển hóa!"

Con ngươi Lạc Hoàng gần như trừng tới lớn nhất, không thể không nín thở, huyết dịch toàn thần giống như không tiếp tục chảy.

Toàn thân hắn đều nổi da gà, ngơ ngác nhìn vào cột sáng kia, đại não hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Đây chính là đạo vận hiển hóa a!

Là cảnh giới chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Nhất niệm có thể thành sự thật, một lời có thể làm pháp, một bút có thể viết Xuân Thu, một họa có thể định nhật nguyệt!

Đạo vận của bộ tự thϊếp này thế mà ngay cả tiên nhân cũng có thể hiển hóa ra ngoài rồi?!

Thật là đáng sợ, thật khó có thể tin!

"Tại sao có thể như vậy? Điều này sao có thể?!" Thiên Ma Đạo Nhân bị dọa tới khuôn mặt đều vặn vẹo, không dám tin nói: "Trên thế giới làm sao lại có loại tồn tại này, gạt người, chắc chắn là giả!"

Hắn "Phốc" một cái miệng phun ra một ngụm máu, quay người biến thành huyết quang, thế mà trực tiếp lấy huyết độn tăng tốc thoát đi.

Đồng thời trong lòng hắn vẫn cảm thấy không ổn, gần như làm nổ tung hầu như mọi thứ hắn có thể sử dụng, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng đang thiêu đốt nhanh chóng, chỉ cầu có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hắn đã hoàn toàn bị dọa tới vỡ mật gần chết, đầu cũng không dám quay lại.

Tiên nhân kia vẫn đứng ở đó, giống như đang nhìn về phương xa, bên trong không trung truyền tới một tiếng thở dài.

Đã thấy, bàn tay của hắn chậm rãi giơ lên.

Thiên Ma Đạo Nhân kia vốn đã chạy tới không nhìn thấy hình dáng thế mà giống như nghịch chuyển thời gian, lại xuất hiện ở tầm mắt, đồng thời hướng về phía này bay ngược mà tới.

Hắn rõ ràng còn đang tăng tốc chạy trốn, nhưng là lại bị một loại quy tắc nào đó giới hạn, để thân thể của hắn lao thẳng về phía bàn tay của tiên nhân mà bay đi.

"Không, ta mạng, tha ta." Khắp khuôn mặt Thiên Ma Đạo Nhân là vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ, hướng về không trung mà cầu xin tha thứ: "Cao nhân, ta sai rồi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, tha mạng!"

Tuy nhiên, tất cả đều chỉ phí công.

Hắn đã bay tới trước mặt tiên nhân.

Bàn tay của tiên nhân kia nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ vào trên đầu của hắn.

Không có thanh thế ngập trời, cũng không có linh lực cường hãn, cũng không có một chút tiếng vang nào.

Giọng nói của Thiên Ma Đạo Nhân im bặt mà dừng, thân thể cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Một cơn gió vô tình thổi qua, thân thể của hắn biến thành từng làn bụi, theo gió mà đi, chỉ để lại một cái Nguyên Anh nhắm mắt lại nổi giữa không trung.

Ba người Lạc Hoàng trơ mắt lên nhìn, miệng của tất cả đều ngoác lên thành hình chữ O, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, thở mạnh cũng không dám.

Ba tên đồ đệ của Thiên Ma Đạo Nhân kia càng là kinh hãi gần chết, ngồi siêu vẹo trên mặt đất, đầu óc đều bị dọa sợ tới choáng váng, giống như tắc mạch máu não, da đầu gần như muốn nổ tung ra.

Tiên nhân thuận tay vung lên, Nguyên Anh kia lập tức lơ lửng ở trên đầu của Niếp Niếp, sau đó tay của hắn lại vỗ xuống một lần nữa.

Tiên nhân phủ đỉnh,

Kết tóc trường sinh!

Nguyên Anh kia theo đỉnh đầu của Niếp Niếp, giống như hòa tan, trực tiếp hòa vào trong cơ thể của Niếp Niếp.

Niếp Niếp tò mò nhìn hết mọi chuyện, tuy nhiên dần dần, nàng ta cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, toàn thân ấm áp giống như được một vòng sáng màu trắng noãn bao bọc lại, sau đó mắt nặng trĩu xuống thϊếp đi.

Cột sáng sau đó tiêu tán, tự thϊếp từ từ khép lại, sau đó "Lạch cạch" một tiếng rơi vào bên cạnh Niếp Niếp.

Cỗ khí tức mờ mịt kia đã không thấy hình bóng, xung quanh lại một lần nữa rơi vào ban đêm, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là một giấc mộng vậy.

Lạc Thi Vũ chật vật nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, nhìn vào Lạc Hoàng mở miệng nói: "Cha ... cha."

"Không cần nhiều lời!" Lạc Hoàng trực tiếp mở miệng, thận trọng nói: "Giữ lòng kính sợ là đủ."

Hắn nhìn về phía ba tên đệ tử còn lại của Thiên Ma Đạo Nhân, trong mắt hàn mang lóe lên, Bát Tròn trong tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ, một ngọn lửa hình long từ trong đó bắn vọt mà ra, chỉ trong nháy mắt đã thôn phệ ba người kia.

"Hô!"

Chung Tú chậm rãi đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm thật dài, bên trong đôi mắt bao hàm phức tạp vô tận, buổi tối hôm nay thật là biến đổi bất ngờ, nhất là cảnh tường cuối cùng kia, chỉ sợ cả đời khó quên.

Có thể lấy đạo vân hiển hóa ra tiên nhân, cảnh giới cao nhân đáng sợ tới mức nào a!

"Theo ta tới."

Lạc Hoàng ngưng trọng mở miệng nói, sau đó đi đầm từ từ đi về phía Niếp Niếp và bộ tự thϊếp kia.

Ở lúc cách xa nhau nửa mét, hắn dừng bước lại, bái một bái rất cung kính với bộ tự thϊếp kia, chân thành nói: "Mạo phạm."

Sau đó, lúc này mới dùng hai tay nhặt tự thϊếp lên, cẩn thận cất kỹ.

"Thi Vũ, ngươi ôm Niếp Niếp, chúng ta nhanh trở về."

Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu, ôm lấy Niếp Niếp, ba người lập tức hóa thành độn quang bay về phía Càn Long tiên triều mà đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »